TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh
Chương 7: Không cưới.

"Không cưới?!!"

"Con bé không cưới?"

"Sao có thể chứ? Ngụy Cảnh có gì để chê? Cháu trái tôi từ nhỏ đã xuất sắc như vậy, lớn lên vừa đẹp trai vừa chính trực..."

Phàm lão phu nhân lẩm nhẩm trong miệng, kế hoạch của bà ta đã đến nước này rồi, sao có thể trở thành công cóc?

Lúc này mọi người lại được dịp xôn xao.

Mặt hắn xám tro. Hắn vừa ý thức được người bị từ chối là hắn chứ không phải cô người hầu kia.

"Bà nội bà bình tĩnh, anh con tốt thế, chắc cô ấy nói nhầm." Phàm Ngụy Thần tươi cười lấy lòng.

Cô đứng trước mặt các thành viên trong gia đình hắn, cuối đầu lặp lại một lần nữa.

"Thưa lão phu nhân, bà chủ, ông chủ, hai thiếu gia, con không nói nhầm, chỉ là một đêm, con sẽ nhanh quên."

Nghe cô nói xong, đầu hắn hiện lên ba vạch hắc tuyến, "nhanh quên?" Hôm qua hắn đã cuồng nhiệt như thế hôm nay cô lại vội phủi sạch quan hệ? Là xem hắn không đủ "đàn ông" sao?

Phàm Ngụy Thần nhìn sắc mặt cô không hề lay động, cảm thấy có chút thú vị.

"Đừng giả dạng bạch liên hoa, cô cần bao nhiêu tiền thì ngậm mồm lại hả?" Doãn Phương vừa nói xong, biết vợ giận dỗi ông Phàm nhanh chóng vỗ vỗ lưng bà ta.

"Con sẽ không nhận bất kì một xu nào cả, con sẽ rời khỏi đây xem như con trả nợ cho Phàm thiếu gia tuần trước đã cứu con và cho phép con được làm hầu hạ trong nhà."

Bà nội Phàm nhớ lại hôm ấy, thằng cháu trai của bà đem về một người phụ nữ khác ngoài cô Ngọc Ý kia, bà có chút sửng sốt.

Bà vốn không vừa lòng cô Ý gì đó, nhìn qua ánh mắt không hề chân thực. Bà đã sống ngần ấy năm, không loại người nào bà không nhìn qua, cho đến khi bà gặp cô bé trước mắt, ánh mắt trong suốt không nhiễm bụi trần van xin cho ở lại làm đầy tớ. Dù Phàm Ngụy Cảnh không đồng ý nhất mực từ chối cũng không thể không nể mặt bà cho cô ở lại.

Bà không thể để mất đứa cháu dâu này được, nhất định phải gả cho thằng nghịch tử này, bà tin rằng cô gái trẻ trước mắt sẽ làm thay đổi cuộc đời Phàm Ngụy Cảnh.

So với Phàm Ngụy Thần, hắn trầm tĩnh hơn, từ nhỏ đã như vậy, nếu không ai bắt chuyện với hắn, hắn có thể im lặng đến khi có người bắt chuyện thì thôi, hắn thiếu thốn nhiều tình thương sau vụ bắt cóc năm đó, càng khiến bản tính trầm của hắn càng trầm hơn, do bản thân quá bài xích với mọi người xung quanh trừ con bé đó, người mà luôn miệng bảo đã cứu cháu bà. Nhưng bà không tin.

Nghĩ rồi lại nghĩ, bà hơi gấp gáp nói:

"Cưới cho bà, không đi đâu hết! Không cưới không cho đi!"

Đây chẳng khác nào bức hôn?

Đột nhiên Phàm Ngụy Cảnh lên tiếng:

"Cháu và cô ta, không có yêu nhau, nếu cưới chỉ khiến nhau đau khổ thôi."

"Tốt lắm, hôm nay anh nói nhiều thêm một câu, chắc chắn là để tâm chuyện này, gả đi, không nói nhiều, con bé không gả cho anh thì tôi gả anh cho con bé."

Đời trước cũng vì bà bắt ép, cô và hắn dây dưa, cả hai cùng đau khổ, đến chết cô cũng chết trong cô độc.

Được trọng sinh lại lần nữa, cô sẽ không dại gì mà theo vết xe đổ.

Đối với Phàm Ngụy Cảnh, cô cũng đã buông lòng rồi, từ đầu hắn không phải của cô, cho nên sau này cũng không nên níu kéo.

Mí mắt Lưu Châu Hân rũ xuống, không thể thay đổi được, vậy cô sẽ tìm cách khác.

Phàm Ngụy Cảnh nhìn một màn buồn bã, cô gái mềm yếu bị bức hôn của cô lòng bàn tay nắm chặc lại. Thật muốn chọc tức hắn mà.

Rõ ràng là thích hắn nên mới leo lên giường hắn vậy mà còn tỏ ra bản thân uất ức bị hại.

Muốn thu hút sự chú ý của hắn ư?

Còn lâu!

Hắn tức giận, trước mặt tất cả mọi người không kiên dè một mạch đi ra xe Bentley, khởi động xe rời khỏi. Cho thấy đối với cuộc hôn nhân chóng vánh này hắn nhất mực cự tuyệt.

Nhìn theo bóng dáng hắn, cô nheo mắt lại.

Bà nội thở dài nhìn cô, cứ cảm thấy thương xót cô, bảo cô đến gần rồi nhẹ giọng nói: "Cháu gái, bà nội sẽ không để con thiệt thòi đâu."

Cô muốn từ chối nhưng nhìn gương mặt phúc hậu của bà, cô không nỡ.

"Dạ."

"Sáng mai con cùng Ngụy Cảnh đi chùa cầu duyên đi."

Đi chùa cầu duyên?

Đời trước, nghe theo lời bà cô cùng hắn cùng đi chùa cầu duyên, cô thành tâm cầu cho cuộc hôn nhân này được bền bỉ, còn hắn cầu cho mau chóng thoát khỏi cô.

Cô cười nhạt, để bà phải thất vọng rồi.

Đọc truyện chữ Full