TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất
Chương 9

Bên kia đầu điện thoại truyền tới một âm thanh phụ nữ lạnh nhạt dò hỏi: "An Đóa?"

An Đóa ngẩn ra, nhanh chóng hoàn hồn: ".. Đúng vậy, chị là?"

"Phượng Phi." Cùng với âm thanh lật mở trang giấy, người phụ nữ đối diện bình tĩnh nhanh chóng nói: "Hồ Phong không nói cho cô biết, hợp đồng quản lý của cô đã chuyển vào tay tôi à?"

Cái gì?

Trong lòng An Đóa nhảy dựng lộ ra một chút kinh ngạc cùng mờ mịt.

"Mặc kệ cô có đồng ý hay không, hiện tại cô đã là nghệ sĩ trong tay tôi. Nếu có thời gian, lập tức đến công ty báo tin, tôi ở văn phòng chờ cô." Nói xong, đầu dây điện thoại kia cúp máy. Từ sau khi nổi tiếng An Doad chưa bị người khác cúp điện thoại của mình bao giờ, An Đóa kinh ngạc đứng bên đường, năm giây sau mới tỉnh ra, nhíu mày lộ ra một vẻ mặt không xác định.

Chần chừ nửa ngày, An Đóa giơ tay gọi xe taxi, đi nhanh về hướng công ty.

Hơn nửa giờ sau, An Đóa đứng ở trước công ty giải trí Dương Hồng, đi vào đại sảnh nhìn thấy mấy khu to lớn quen thuộc, nghĩ đến việc nguyên chủ ký kết hợp đồng với công ty, nhịn không được khe khẽ thở dài.

Trước đây Hồ Phong lừa cô ký hợp đồng thời gian rất dài, đãi ngộ thấp, hợp đồng tràn đầy lỗ hổng, cái loại hợp đồng như thế này chỉ có thể lừa những người mới bước chân vào giới giải trí cái gì cũng không hiểu như An Đóa, nhưng dưới cái hiệp nghị này, Hồ Phong muốn khống chế cô cũng là đủ rồi. Nếu là trước kia, cô có thể trực tiếp giao cho luật sư của mình nhanh chóng giải quyết hợp đồng không đáng tin này, nhưng hiên tại..

Lại nhìn công ty giải trí Dương Hồng một lần nữa, cô cố nén xúc động, hỗn loạn trong lòng sắp phá tan phía chân trời.

Hiện tại cô không có nhân mạch, không có nhân khí, không có quý nhân trong giới chống lưng, việc mấu chốt là không có tiền để kéo dài kiện tụng Dương Hồng, dưới loại tình huống này lại còn gặp phải người đại điện như Hồ Phong, trừ phi cô là thánh mẫu, thì mới có thể chiếu sáng thánh quang khắp mọi nơi.

Mà lúc này lại đột nhiên thay đổi một người đại diện không hề quen thuộc, cô vốn dĩ đã chuẩn bị biện pháp đối phó Hồ Phong nửa tháng đã rơi vào khoảng không. Khoé miệng An Khanh co rụt, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện người đại diện mới này sẽ đáng tin hơn Hồ Phong, yêu cầu của cô không nhiều lắm, chỉ cần có người cho cô cơ hội, rồi một ngày nào đó cô cũng sẽ bò lên đến đỉnh cao như trước, không.. sẽ còn tốt hơn trước nữa!

Cổ vũ chính mình xong, An Khanh đi theo trí nhớ từ đại sảnh vào, đi thang máy lên lầu ba.

Cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, cô bước ra đi qua hành lang treo không ít ảnh chụp của các nghệ sĩ, một nhóm người ở phía xa hấp tấp đi tới. An Khanh kinh sợ vội vàng muốn tránh đi, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ đỉnh đầu truyền tới: "Sao thế, rốt cuộc cũng có thể từ giường bệnh bò tới công ty rồi à?"

Âm thanh quen thuộc này mang theo cao cao tại thượng mỉa mai, làm trái tim cô đột nhiên run lên, ký ức không tốt sâu trong đầu bắt đầu lan ra, cô ngẩng đầu lên. Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt đầy mở không rõ ngủ quan của Hồ Phong, lúc này đôi mắt híp thành một đường dừng trên người cô, trong đó là ác ý lạnh lẽo đến run người giống như rắn độc. Ở phía sau anh ta là một người phụ nữ mang kính râm cùng với hai trợ lý xách đồ, lúc này người phụ nữ kia đang cúi đầu nghịch di động, hai trợ lý thì nơm nớp lo sợ đi theo sau.

Thấy An Đóa kỳ dị nhìn chằm chằm mình, tên mập nhíu mày châm chọc nói: "Sao thế, hôm đó mới hét lên trong điện thoại với tôi, hôm nay nhìn thấy tôi sao không nói gì?"

An Đóa không phải kẻ ngốc, lúc trước là do tức giận mà ký ức của An Đóa xâm nhập vào đầu cô làm An Đóa không thể không mắng Hồ Phong, nhưng lúc này đã lấy lại lý trí, rõ ràng cô rơi vào thế yếu, nếu mà còn hét lớn thì có vẻ quá mức ngu ngốc. Sau khi thở sâu cô âm thầm nói với bản thân sau này sẽ xử lý tên heo mập này, lúc này mới chịu đựng nghê tởm mở ra khoé môi khô cằn nói: "Hồ tiên sinh có việc gì à?"

"Đương nhiên là có việc!" Hồ Phong híp mắt cười lạnh một tiếng: "Cô không phải rất có cốt khí à, một khi đã như vậy thì cô đi theo người mới kia lăn lộn đi!" Anh ta cũng muốn nhìn xem nha đầu chết tiệt này có thể lăn lộn ra tên tuổi gì, chờ đến khi bị lỗ nặng, sau khi cùng đường, anh ta không ngại tiếp tục nhận, rốt cuộc thì gương mặt này trong số mỹ nhân của giới cũng tính là không tồi.

Nào biết đôi mắt đào hoa đầy sương mù của An Đóa hơi động, trả lời khô cằn như cũ: "Cám ơn Hồ tiên sinh nhắc nhở, tôi đã biết." Căn bản không hề sợ hãi khẩn trương như trong dự kiến của anh ta.

Lời nói tới miệng rồi nghẹn lại, nghĩ đến An Đóa trong điện thoại ngày đó, Hồ Phong lại sôi máu: "Hôm đó không phải cô ghê gớm lắm à, như thế nào mà không dám cùng tôi gào thét nữa? Tôi thật ra.."

"An Đóa?" Cùng với tiếng giày cao gót, một người phụ nữ cao gầy từ chỗ ngoặt phía sau Hồ Phong đi ra, ánh mắt lãnh đạm nhìn xuyên qua Hồ Phong trực tiếp dừng trên người cô.

An Đóa ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, Hồ Phong đã quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, ngoài mặt cười nói: "Ngày đầu tiên tới công ty, cô Phương không ở trong văn phòng làm quen các nghệ sĩ trong tay, tới đây làm gì vậy?" Nói xong ánh mắt dừng trên người An Đóa, bừng tỉnh nói: "Tôi nhớ ra rồi, nghệ sĩ này trong tay cô Phượng cũng là lấy từ trong tay tôi đấy."

Vừa dứt lời, phía sau Hồ Phong truyền đến tiếng cười khúc khích, người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại rốt cuộc cũng ngẩng đầu, tháo kính râm xuống lộ ra một đôi mắt to ngập nước nhu nhược đáng thương, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Phượng Phi, vô tội chớp chớp nũng nịu nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng tôi thật sự không nhịn được." Nói xong lại giương môi cười khanh khách, nhẹ nhàng nói: "Anh Phong, anh làm sao có thể nói vậy, An Đóa tốt xấu gì cũng có gương mặt, cho dù không qua được thử vai, không thể đóng phim, ít nhất cũng có thể chụp tạp chí, không phải sao?" Nói xong, chớp mắt ẩn một tia ác ý, môi đỏ khinh miệt nhìn về phía An Đóa.

Hồ Phong sửng sốt, chợt không kiêng nể gì phá lên cười: "Song Song nói đúng rồi, cô ta chỉ có gương mặt là có thể nhìn thôi."

An Đóa không phải là người bị người đánh lên mặt mà cứ để yên cho người đánh. Nhịn một lúc là một chuyện, nhưng việc bị người bốp bốp vả mặt đã không phải việc có thể nhịn. Cô cười lạnh một tiếng trong đầu muốn phản kích, đột nhiên một bàn tay vươn tới ngăn cô lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Phượng Phi ngăn trước mặt cô, nhẹ nhàng liếc nhìn Ngô Song Song đang vui vẻ không thôi, nhàn nhạt nói: "Ít nhất rất nhiều lần thử vai yêu cầu một gương mặt như vậy, có một khuôn mặt như thế thì cũng đủ mở cửa của rất nhiều đoàn phim." Nói xong có ý nhìn về phía Ngô Song Song, tức khắc làm gương mặt thanh tú động lòng người của cô ta tức giận vô cùng: "Chị.."

Hồ Phong lạnh mặt hô: "Song Song."

Đọc truyện chữ Full