TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 510: + 511

Edit by Thanh tỷ

Chương 510: Công tử trở về

Bóng tối thâm trầm đã biến mất, tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Chân trời dần dần sáng lên, giống như ai bôi lên bầu trời xanh nhạt một lớp hồng phấn, dưới lớp màu hồng phấn lại ẩn giấu đi vô số đạo kim quang.

Trên tường thành căn cứ Z, Vân Hoán dõi mắt nhìn nơi xa, con ngươi đen nhánh u ám vừa giống như đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó, lại vừa giống như không nhìn gì cả.

Môi mỏng mím chặt, gió thổi phất qua mái tóc rối có phần lộn xộn, thế nhưng cũng không làm mất đi vẻ tuấn mỹ vô song của anh.

"Vân Hoán, xuống đi, cha làm xong bữa sáng rồi." Tần Hàn Vũ thở dài, bước tới vỗ vỗ vai Vân Hoán.

Em gái nhà mình đã vài ngày không có tin tức, cũng không biết tình huống thế nào. Nơi đó chính là ổ Zombie, lại còn có thêm một Zombie Vương, nhưng bọn họ đều lựa chọn tin tưởng cô.


Haizz, nhưng khó chịu nhất vẫn là Vân Hoán, mặc dù mấy ngày nay nhìn anh có vẻ rất bình thường, tỉnh táo thương lượng đối sách, bố trí cạm bẫy với bọn họ, nhưng Tần Hàn Vũ biết tâm tình Vân Hoán rất tồi tệ.

"Ừ." Vân Hoán trầm thấp đáp một tiếng, giọng nói khàn khàn tê tê dại dại, nghe rất gợi cảm êm tai, thế nhưng thân thể lại không động.

"Cậu ở đây đợi bao lâu rồi?" Tần Hàn Vũ có chút tức giận, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Vân Hoán, khuôn mặt tuấn tú hơi đen.

Giọng nói đều đã khàn đặc thành như vậy rồi, cũng không biết con hàng này đứng chờ ở chỗ này bao lâu. Nếu không phải nghĩ tới Bảo Bảo sẽ đau lòng vì cậu ta, Tần Hàn Vũ bày tỏ, anh ta mới sẽ không quan tâm tới người đoạt Bảo Bảo nhà mình.

Vân Hoán vẫn không động, cũng không trả lời, bỗng nhiên đôi mắt đào hoa bắn ra tia sáng kinh người, sau đó Tần Hàn Vũ nhìn thấy người này một tay khẽ chống, sau đó từ trên tường thành nhảy xuống.


Nhảy, nhảy xuống?

Tần Hàn Vũ bị dọa đến cả mặt trắng bệch, đây là có chuyện gì, Bảo Bảo còn chưa về, con hàng này đã nghĩ muốn nhảy lầu?

Tần Hàn Vũ vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy tốc độ rơi xuống của Vân Hoán rất nhanh, lúc sắp chạm tới mặt đất thì vững vàng dừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, giống như là đang làm ảo thuật, sau đó vững vàng tiếp đất.

Trái tim như sắp nhảy ra ngoài của Tần Hàn Vũ chợt thả lỏng, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy một đống trăng trắng di động từ phía xa đang dần dần trở nên rõ ràng, trái tim vừa thả lỏng lại bị xiết chặt.

Bởi vì thân ảnh nho nhỏ bên trên đống màu trắng kia, đúng là Bảo Bảo nhà anh ta.

Tần Hàn Vũ lập tức chạy xuống theo, sắc mặt trắng bệch, Bảo Bảo, em tuyệt đối đừng nên xảy ra chuyện gì.

Tâm tình Vân Hoán so với Tần Hàn Vũ còn muốn hỏng hơn, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt, trên môi còn dính vết máu của tiểu gia hỏa, trong lòng đau đớn.


Tịch phát ra thanh âm "ô ô", tiến lên cọ xát cánh tay Vân Hoán, nam chủ nhân, nhanh lên mau cứu chủ nhân.

Vân Hoán vươn tay ôm Tần Nhất trên lưng Tịch xuống, Tịch có thể thấy rõ ràng đầu ngón tay Vân Hoán đang run rẩy nhè nhẹ.

Cảm nhận được người trong ngực còn hơi thở, trái tim bị bóp chặt của Vân Hoán buông lỏng một chút, nhưng tay vẫn ôm cô thật chặt.

Cửa thành đã mở, Vân Hoán ôm Tần Nhất đi vào: "Tịch, đuổi theo."

Đầu hổ lông xù to lớn của Diệu Thiên Bạch Hổ nghiêng nghiêng, trong đôi mắt hổ vàng óng hơi nghi hoặc, a, nam chủ nhân chưa từng thấy qua chân thân của nó, thế nào mà vừa nhìn đã nhận ra nó?

Mặc dù không rõ, nhưng Tịch vẫn ngoan ngoãn đi theo đằng sau Vân Hoán.

Cổng, Tần Hàn Vũ sốt ruột rướn cổ nhìn, vừa thấy Vân Hoán ôm Tần Nhất tới, nhanh chóng chạy tới. Khi trông thấy sắc mặt trắng bệch của Bảo Bảo trong ngực Vân Hoán, trong lòng run rẩy.
"Đây...làm sao vậy?" Tần Hàn Vũ hoàn toàn mất đi bộ dáng công tử văn nhã ngày xưa, trong lòng trong mắt đều là Tần Nhất.

Chương 511: Biết?

Vân Hoán yêu thương hôn một cái lên trán Tần Nhất, cố bình tĩnh nói: "Về trước rồi lại nói."

Tần Hàn Vũ thầm thở ra một hơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, cũng đúng, hiện tại nói gì cũng không hữu dụng.

"Ừm, về trước đã."

Sáng sớm nên căn cứ chưa có nhiều người tỉnh ngủ, Bạch Hổ khổng lồ đi trên đường phố ngược lại không có tạo nên quá nhiều sự chú ý, nhưng hàng lông mày của Vân Hoán vẫn hơi nhăn, sau đó nói với Tịch.

"Tịch, ngươi vẫn nên thu nhỏ lại đi, như thế sẽ thuận tiện hơn."

Diệu Thiên Bạch Hổ quá mức chói mắt, nếu như bị người khác trông thấy còn tưởng rằng là thú biến dị. Nho nhỏ như lúc tiểu gia hỏa còn tỉnh khá tốt, chứ hiện tại cô đang hôn mê, Bạch Hổ khổng lồ như vậy sẽ gây nên một chút hoang mang lo sợ.
Hơn nữa điều này sẽ dẫn tới người người chú ý tiểu gia hỏa, mà tiểu gia hỏa thích điệu thấp, anh đương nhiên cũng phải để ý chút.

Tịch liếm liếm móng vuốt, sau đó dưới vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hàn Vũ, thân thể to lớn bỗng nhiên thu nhỏ, sau đó biến thành một đoàn lông trắng, giống như con mèo nhỏ mini.

Tần Hàn Vũ lúc này mới nhớ ra mình từng gặp con mèo trắng này, khóe miệng không nhịn được giật giật. Nhớ tới khi đó mình còn dùng cần câu đồ chơi gắn lông đùa giỡn con "mèo" này, ai nghĩ đến một đoàn lông trắng dễ thương ngốc manh như vậy lại là một lão hổ!

Anh đây có được tính là nhổ lông trên đầu lão hổ không?

Tịch nhìn Vân Hoán đang ôm Tần Nhất, sau đó quả quyết nhảy vào trong ngực Tần Hàn Vũ, Tần Hàn Vũ theo bản năng tiếp được vị nhị đại gia này.
Tịch tìm chỗ thoải mái, không đến mấy phút đã ngủ mất. Tuy rằng nó rất muốn đợi đến lúc chủ nhân tỉnh lại, nhưng nó thật sự không trụ được. Dọc theo con đường này nó một mực lao nhanh, nhưng vẫn phải chú ý chủ nhân trên lưng, thần kinh liên tục căng thẳng, cho dù nó là Thần thú cũng có chút không chịu đựng nổi.

Lúc Vân Hoán ôm Tần Nhất về Tần gia, lại thêm một trận kinh hoảng rối loạn .

Tần Miễn một bên lo lắng cho con gái của mình, một bên lại phải chú ý tới vợ đang gào khóc. Tần Hàn Mạt nhìn thấy em gái suy yếu như vậy, trong lòng dậy sóng, hai tay nắm chặt thành đấm, đều do bọn họ vô dụng, bằng không sao em gái phải mạo hiểm tính mạng đi tới ổ Zombie cơ chứ.

Vân Hoán không nói một lời ôm Tần Nhất trở về phòng, Tần Hàn Mạt muốn theo sau, bị Tần Hàn Vũ kịp thời giữ lại: "Tiểu Mạt, để Vân Hoán ở một mình với Bảo Bảo một lúc."
Tần Hàn Mạt nghe xong, dừng bước lại.

Tôn Chỉ Lan vẫn đang làm ầm ĩ, nước mắt rưng rưng la hét: "Tôi muốn Nhất Nhất, tôi muốn Nhất Nhất."

Tần Hàn Mạt bình tĩnh lại, đi qua cùng cha dỗ dành mẹ.

Trong phòng, Vân Hoán nhẹ nhàng đặt Tần Nhất xuống giường, lấy khăn lau mặt cho Tần Nhất, tiểu gia hỏa thích sạch sẽ.

Vân Hoán lại thay quần áo cho Tần Nhất, rồi lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, có chút đau lòng vuốt ve gương mặt trắng nhợt.

Tiểu gia hỏa của anh gầy đi.

Tiểu Linh Hồ đang ngủ tỉnh lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vẻ mặt vui sướng đi tới.

Lúc Tần Nhất rời đi không mang theo Tiểu Linh Hồ và Tiểu Lam, Tiểu Linh Hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Nhất, đôi mắt xinh đẹp màu tím co lại, sau đó lại gần khẽ ngửi, sau đó duỗi ra móng vuốt nhỏ sờ lên tay Tần Nhất.
Vân Hoán nhìn một màn trước mắt không nói không rằng, anh biết hai tiểu gia hỏa này, lần trước sau khi Tiểu Lam độ kiếp, Tần Nhất liền nói cho anh chuyện ở đại lục Tinh Thần.

Thế anh mới biết hóa ra lúc Tần Nhất hôn mê đã đi tới một thế giới khác.

Có thể nói, ngoại trừ chuyện Tần Nhất sống lại với chuyện không gian, những cái khác cô đều nói cho Vân Hoán.

Trực giác nói cho Vân Hoán biết, Tiểu Linh Hồ đang chẩn bệnh cho Tần Nhất.

Trên thực tế đúng là như vậy, lực công kích của Tiểu Linh Hồ không mạnh, nhưng lại quen thuộc với thảo dược, Linh Hồ nhất tộc bọn chúng am hiểu nhất vẫn là y thuật.

Đọc truyện chữ Full