TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 566: + 567

Edit by Thanh tỷ

Chương 566: Zombie biến mất

Buổi sáng, đám người thức dậy rất sớm.

Tần Nhất thu dọn một lát, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Dương Kim Đệ cũng không biết là khoe khoang hay tức giận, buổi sáng hôm nay nấu một nồi cháo thịt băm đầy ự, thịt bên trong cũng cho rất nhiều, đám đàn ông nhìn thấy trong lòng dễ chịu đi nhiều.

Cũng cảm thấy miệng khô khốc nhiều thêm.

Đôi lông mày thanh tú của Tần Nhất nhướn lên, cũng không nói chuyện, chỉ là tiếp tục vả mặt.

Đợi đến khi Dương Kim Đệ mang theo cảm giác ưu việt đi ăn cháo thịt băm thì Tần Nhất lại lấy ra một nồi mì thịt bò thơm phức, phối thêm cốc sữa bò, vô cùng đầy đủ.

Lúc Dương Kim Đệ nhìn thấy cảnh này, kém chút đập nát cái bát của bà ta. Bà ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên xé rách mặt mấy người Tần Nhất.


Tuy rằng Vương Cường hôm qua được tu dưỡng một phen, nhưng tinh thần vẫn có phần uể oải như cũ, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn liền biết là bị thương gốc rễ, về sau cũng không biết có thể làm đàn ông hay không.

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến bọn họ.

Ăn sáng xong, đoàn người Tần Nhất tiến vào thành phố M. Thời gian năm năm đủ để khiến một tòa thành thị trở nên hoang phế, thành phố M hiện tại chính là như thế.

Có điều, Tần Nhất không hề nhìn thấy bất kỳ một con Zombie hay bán thú nhân nào.

Ban đầu Cổ Thành cũng không để ý, thế nhưng đi mãi đi mãi ông ta cũng cảm giác được có chỗ không bình thường: "Sao đến một con Zombie cũng không thấy, đã có chuyện gì xảy ra à?"

"Đúng đấy trưởng thôn, tôi cũng vừa mới phát hiện ra, hôm nay dường như không nhìn thấy con Zombie nào." Một người đàn ông trong đoàn lo lắng nói.


Zombie ở thành phố M tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng không ít, chủ yếu là đẳng cấp Zombie nơi này không phải đặc biệt cao, bọn họ gϊếŧ cũng thuận tiện.

Nhưng bây giờ là tình cảnh quỷ dị gì? Không đúng, hiện tại ngay cả quỷ cũng không có lấy một con.

"Zombie đâu, sao không thấy con nào?" Dương Kim Đệ nói với giọng trách cứ.

Bà ta tới đây chính là vì Zombie, bây giờ đến một con Zombie cũng không thấy, bà ta lại là người không kiên nhẫn, thanh âm nói ra vô cùng chói tai.

"Làm sao chúng tôi biết, không phải đang tra xét à, yên tĩnh chút đi." Zombie không thấy, hắn so với ai khác đều gấp.

Toàn bộ tinh hạch bên trong thôn bọn họ đều lấy từ thành phố M, hơn nữa tinh hạch bây giờ có rất nhiều tác dụng, tiền tệ lưu thông chủ yếu hiện tại cũng chính là tinh hạch.

Thôn bọn họ không giàu có gì, trong thôn cũng không có dị năng giả hệ mộc, đồ ăn vật tư đều cần đi đổi với những căn cứ bên ngoài, thứ mang đi đổi chính là tinh hạch.


Bây giờ không có Zombie, bảo bọn họ phải sống thế nào đây.

Cổ Thành vô cùng phiền não, ông ta cảm thấy gần đây mình làm chuyện gì cũng đều không thuận lợi. Đầu tiên là Dương Kim Đệ không biết từ lúc nào thì biết được bí mật của ông ta, hiện tại Zombie lại không hiểu sao biến mất.

Trong lúc đang vô cùng phiền não như thế này thì cố ý còn có người nhảy ra.

Dương Kim Đệ bỗng nhiên vỗ đùi, kêu rên: "Ôi trời ơi, giờ bảo những người bình thường chúng ta phải sống thế nào đây? Không có Zombie, không phải muốn lấy mạng chúng ta à."

Dương Kim Đệ gào xong, bỗng nhiên hung tợn nhìn chằm chằm ba người Tần Nhất, ngón tay chỉ về phía nhóm các cô mắng: "Đều tại ba người đáng chết bọn mày, nếu không phải tại bọn mày thì thôn bọn tao sao lại thảm như vậy? Trước khi bọn mày đến, mọi chuyện đều bình thường, kết quả bọn mày vừa tới, nhà của tao liền sập, hiện tại Zombie trong thành phố M lại đột nhiên biến mất không thấy."
"Bọn mày, bọn mày chính là sao chổi, tai tinh."

Dương Kim Đệ chính nghĩa lên án chỉ trích ba người Tần Nhất.

Khóe môi Tần Nhất cười lạnh, lần đầu tiên nhìn thấy người không thèm nói đạo lý như thế, cô xem như lại được biết thêm chút kiến thức. Dương Kim Đệ và Tần Kiều Kiều phải nói là hoàn toàn không kém cạnh nhau, đều là loại người không biết xấu hổ là gì.

Chương 567: Cổ Thành khác thường

Cố tình gây sự như thế, không khác đàn bà đanh đá là bao.

Tần Nhất trực tiếp cười lạnh ra tiếng, lần này một chút mặt mũi cô cũng không muốn cho Dương Kim Đệ: "Thím đúng là biết nói chuyện, nếu theo như lời thím nói, có phải chuyện tận thế tới cũng trách lên đầu của chúng tôi? Bởi vì ba người chúng tôi tồn tại, cho nên tận thế mới xảy ra?"

Loại người không cần mặt mũi như Dương Kim Đệ, Tần Nhất dĩ vãng đều không thèm đếm xỉa đến, nhưng hết lần này tới lần khác có vài người, mặc kệ bạn bỏ qua không nhìn tới thì đều có thể gắn một vài tội danh không hiểu nổi lên người bạn.
Ở chung với Phượng Khuynh Ca khiến cô biết được, có vài người không phải bạn không nhìn đến là có thể giải quyết. Bởi vì những người đó, bọn họ ngược lại càng làm quá hơn, vì cho rằng bạn sợ họ, không làm gì được họ.

Trong lòng Dương Kim Đệ chột dạ, thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi: "Ai nói không có khả năng chứ, nói không chừng cũng là bởi vì mấy người bọn mày mà ông trời tức giận đấy."

Lời Dương Kim Đệ vừa dứt, Cổ Thành liền không nhịn được hung hăng trừng mắt nhìn bà ta: "Dương Kim Đệ, bà nói nhăng nói cuội gì đấy, đồ đàn bà ngu ngốc, cố tình gây sự."

Mấy người xung quanh cũng nghe không nổi nữa, Dương Kim Đệ này lời gì bà ta cũng nói ra được.

Dương Kim Đệ cứng cổ, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tới đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất, cuối cùng đành nuốt xuống.
Ánh mắt đó, bà ta e sợ.

Bà ta dám cùng Tần Nhất cãi nhau vài câu, nhưng lại không dám đi tới.

Cổ Thành có chút áy náy nhìn Tần Nhất, nhưng cũng không nói gì.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

Chung quy vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng phía trước có Zombie.

Ba người Tần Nhất tự giác đi ở phía sau cùng, không đi gần bọn họ.

Vương Ổn Ổn tức giận liếc mắt nhìn Dương Kim Đệ vài lần, trong giọng nói lộ ra sự phiền muộn: "Bà ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, như thể ước gì đem tất cả tội danh đều đổ hết lên người chúng ta ấy."

Phượng Khuynh Ca gẩy gẩy móng tay mình, không hề để tâm tới Dương Kim Đệ: "Quan tâm bà ta làm gì, chẳng qua là đỏ mắt ghen tị thôi."

Loại người này cô ở đại lục Tinh Thần không biết đã gặp phải bao nhiêu rồi, nhớ ngày đó, cô cũng là một người lạnh nhạt, nhưng cuối cùng còn không phải bị cái loại mặt dày vô sỉ như ai kia bức thành bộ dáng hiện tại.
Nếu như Tần Nhất biết suy nghĩ trong lòng Phượng Khuynh Ca, sợ là trực tiếp đưa qua hai chữ, ha ha.

Rõ ràng là bản tính khó giấu.

Tần Nhất trái lại có cái nhìn của mình: "Cũng không thể không đề phòng, tiểu nhân là khó đối khó nhất, cái gì cũng không thể nói chắc được. Không chừng có một ngày khi chúng ta lơ là sẽ hung hăng cắn ngươi một cái đấy."

Cô kiếp trước chính là như thế, bởi vì những nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà ăn không biết bao thua thiệt.

"Nói cũng đúng." Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca nhẹ gật đầu, cũng thu hồi sự tùy ý trong lòng.

Đoàn người đi sâu vào trong nội thành cũng không nhìn thấy bóng dáng con Zombie nào.

Thấy vậy, cảm giác nôn nóng bất an trong lòng Cổ Thành càng kịch liệt hơn. Không có Zombie, phải làm sao mới ổn đây? Không có Zombie, thứ kia phải làm sao bây giờ!
"Trưởng thôn, không thì chúng ta trở về đi, bên trong thành phố M một con Zombie cũng không thấy." Có người chán nản đưa ra ý kiến.

Đã đi bao lâu rồi mà đến một con Zombie cũng không có, không bằng về trước thì hơn. Sau đó nếu không được thì bọn họ có thể từ từ thương nghị, đi tìm một địa phương khác.

"Không được." Cổ Thành từ chối thẳng, ngày mai, ngày mai là mười lăm rồi, thứ kia không có Zombie sẽ...

Có lẽ do ngữ khí của Cổ Thành quá mức kiên định, có người nghi ngờ nhìn ông ta: "Trưởng thôn, tại sao không được? Vật tư trong thôn không phải còn rất nhiều sao, chống đỡ một đoạn thời gian khẳng định là đủ. Hiện tại chúng ta ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, một con Zombie cũng không thấy, ở lại chỗ này cũng chỉ lãng phí thời gian."

Đọc truyện chữ Full