TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 32: + 33

Edit by Thanh tỷ

Chương 32: Mì trứng gà

Tần Nhất vô cùng kinh ngạc, cô cũng không ngờ Lâm Bạch sẽ gọi cô là Nhất Nhất. Tuy xưng hô có phần thân mật nhưng cô không thấy chán ghét chút nào.

Hoặc có lẽ, Lâm Bạch là người không thể khiến người khác chán ghét được.

Lâm Bạch vừa nói đói bụng, Lâm Thanh cũng cảm giác dạ dày mình đang đánh trống.

Vốn Vân Hoán đang chuẩn bị đi tìm phòng trống để nghỉ ngơi, nghe Lâm Bạch nói cước bộ liền thay đổi, lạnh nhạt đi đến ghế sô pha giữa phòng khách ngồi xuống.

Lâm Thanh nhìn trái ngó phải một chút, khuôn mặt lập tức trở nên nhăn nhó. Năm người đàn ông bọn họ đều không làm cơm, đồ ăn anh ta làm chính là đồ cho lợn ăn, còn mỗi lần lão đại bọn họ vào phòng bếp đều có thể khiến phòng bếp nổ tanh bành.

Trong lòng Tần Nhất thở dài một hơi, cô nhìn thoáng qua Lâm Bạch đang dịu dàng nhìn mình, bộ dạng vẫn luôn cau mày như gặp phải khổ đại cừu thâm của Lâm Thanh và người đang ngồi trên ghế sô pha bình chân như vại Vân Hoán, nhận mệnh mở miệng nói: "Tôi đi nấu cho."

Lâm Thanh vui mừng liên tục gật đầu, mắt hồ ly híp thành một đường may, há mồm ra liền nói: "Tần Nhất, cậu đúng là người tốt."

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, cô không phải là người tốt gì cả.

Tần Nhất không có phát hiện, tâm tình của cô ở trước mặt tiểu đội Vân Hoán càng ngày càng nhiều, cảm tình cũng càng ngày càng phong phú, không còn là Tần Nhất lạnh như băng lúc mới tỉnh.

Tần Nhất đã quen với tận thế, cô tính toán một chút, bây giờ có lẽ là khoảng ba giờ chiều.

Nghĩ một chút, Tần Nhất định bụng sẽ nấu mì trứng gà. Nhớ đến hai người vẫn còn đang hôn mê trên phòng, cô lại nấu một chút cháo thịt băm.

Tài nấu nướng của Tần Nhất rất tốt. Đời trước cha Tần vẫn luôn mắt lạnh nhìn cô, lúc đấy cô cũng chỉ là một cô bé ngây thơ khát vọng có được tình yêu thương của người cha. Cô biết cha Tần thích mỹ thực, cô đặc biệt đi học nấu ăn. Khi đó cô mới mười tuổi mà hai bàn tay đã có đầy vết thương và vết bỏng.

Kết quả thì sao, cô tỉ mỉ làm ra một bàn đồ ăn mà cha Tần thích, nhưng nhận được cũng chỉ là lời trách mắng vô tình của cha Tần, cảnh cáo không cho phép cô lắc lư trước mặt ông ta.

Một tấm chân tình kết quả là bị ném cho chó ăn.

Từ đó Tần Nhất liền có bệnh kén ăn.

Tần Nhất tay chân lanh lẹ làm ra mấy bát mì trứng gà, mùi hương đặc hữu của sợi mì phiêu đãng ở trong không khí, chọc cho ba người ngồi ngoài phòng khách không ngừng nuốt nước bọt.

Bốn người đều rất đói bụng, một bát mì lớn cứ vậy trôi hết vào bụng.

Lâm Thanh uống sạch toàn bộ nước mì trong bát, hạnh phúc ợ một cái. Anh ta chớp chớp mắt hồ ly lẳng lơ, giơ ngón tay cái lên với Tần Nhất: "Tần Nhất, cậu thực sự quá lợi hại, bát mì này thực sự là quá tuyệt."

Lâm Thanh không cảm thấy bản thân mình nói quá, anh thật tình thấy bát mì này ăn rất ngon, trình độ có thể so với đầu bếp chính hiệu.

Lâm Bạch cũng đồng ý với lời khen ngợi của anh trai: "Quả thực ăn rất ngon."

Ngay cả Vân Hoán ngày thường luôn soi mói trong mắt lúc này cũng tràn đầy thoả mãn, môi mỏng vẫn mím chặt thả lỏng ra vài phần. Người quen biết anh đều biết, tâm tình của anh lúc này không tệ.

Tần Nhất thỏa mãn sờ sờ bụng mình, không có gì có thể so với ở trong tận thế mà còn được ăn đồ ăn ngon như vậy, quá hạnh phúc rồi.

Tần Nhất ăn no, lười biếng vươn vai duỗi chân, phân phó Lâm Thanh: "Vậy anh dọn dẹp đi."

Lâm Thanh sửng sốt, anh từ trước đến nay nào có làm qua mấy chuyện này, vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối...

Tần Nhất chống cằm, mắt phượng xinh đẹp nheo lại, u quang lóe lên.

Lâm Thanh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, da đầu có có chút tê tê.

Một tay Tần Nhất khẽ gõ xuống bàn: "Vậy bữa sau..."

Tần Nhất vừa phun ra được ba chữ, còn vẫn dứt câu thì Lâm Thanh đã cảm giác được hai ánh mắt nguy hiểm áp bách liếc mình, trong lòng anh khẽ run, lắp bắp nói: "Tôi làm, tôi làm."

Trong lòng Lâm Thanh đang lệ nhỏ thành sông, vì sao đều bắt nạt anh ta.

Tần Nhất đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh: "Anh vất vả rồi."

Đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi lúc cô và Vân Hoán giằng co, trong mắt người này có chút hả hê.

Cô từ trước đến nay là người có thù tất báo.

Nếu như Lâm Thanh biết, nhất định sẽ hô to oan uổng. Thiếu niên, anh đây chỉ là lo lắng cho an toàn tính mạng của cậu mà thôi.

Trong lòng Lâm Thanh khổ bức, mặt ngoài còn phải cười đến hiền lành: "Không vất vả, không vất vả."





Chương 33: Đồng ý

Tần Nhất hài lòng gật đầu, đi về phía căn phòng cô nhìn trúng.

"Tần Nhất." Vân Hoán mở miệng.

Tần Nhất xoay người: "Chuyện gì?"

Vân Hoán mấp máy môi mỏng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn thẳng Tần Nhất.

"Tôi muốn biết mục đích của cậu."

Quả nhiên không hổ là Căn cứ trưởng của Đế quốc, năng lực quan sát rất tốt.

Chẳng qua ngay từ đầu Tần Nhất cũng không định giấu diếm mục đích của mình, ánh mắt trong suốt của cô chống lại đôi mắt ẩn chứa sát cơ của Vân Hoán: "Tôi à, mục đích của tôi cho tới bây giờ chỉ có một, đó chính là nhóm các anh."

Lâm Thanh kinh ngạc nhìn Tần Nhất: "Ý cậu là cậu muốn gia nhập nhóm chúng tôi?"

Tần Nhất gật đầu.

"Cho tôi một lý do." Vân Hoán nhìn Tần Nhất, mặc dù cảm giác của anh với thiếu niên này không tệ, nhưng không có nghĩa anh sẽ xem Tần Nhất như anh em.

Anh em trong đội bọn họ đều là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu, nói là người nhà cũng không quá đáng.

Tần Nhất vuốt ve chiếc cằm trơn bóng: "Có lẽ do tôi thấy các anh tương đối thuận mắt."

Khóe miệng Lâm Thanh giật giật, đây là đáp án kiểu gì hả? Qua loa lấy lệ như thế, nhất định lão đại sẽ không đồng ý.

Lâm Thanh vẫn còn chưa nghĩ ra cách thì đã nghe được âm thanh thuần hậu của lão đại truyền đến: "Được."

Tần Nhất thích người thẳng thắn, Vân Hoán đáp ứng sảng khoái như thế, mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý cười vui vẻ: "Được, về sau cơm ba bữa tôi sẽ lo."

Nể tình bọn họ thích tay nghề của cô như vậy, cô cũng không cần keo kiệt với bọn họ.

Lâm Thanh vốn còn đang xoắn xuýt không biết sao lão đại nhà mình đáp ứng dễ dàng như thế, nhưng vừa nghe thấy lời Tần Nhất nói, mắt hồ ly câu nhân lập tức phát sáng.

Chuyện này tốt nè, bọn họ không cần phải đau đầu về cơm ăn ba bữa nữa.

Chỉ có điều...sẽ không phải lão đại nhìn trúng tài nấu nướng của người ta mới giữ người ta lại chứ?

Lâm Thanh tự cảm thấy mình đã sờ đến chân tướng, gật gật cái đầu.

Lâm Bạch trông thấy bộ dạng ngu ngốc của anh trai nhà mình, nhịn không được đỡ trán. Anh trai à, anh có biết biểu tình trên mặt mình đã vạch trần hết toàn bộ tâm tư nho nhỏ của anh rồi hay không?

Tần Nhất nguy hiểm xoa bóp tay của mình, lên tiếng dặn dò Lâm Thanh: "Tôi có nấu ít cháo thịt băm để ở phòng bếp, hai người kia có lẽ đêm nay sẽ tỉnh. Anh đừng quên trông coi phòng bếp, nếu không lúc bọn họ tỉnh lại sẽ không có đồ mà ăn."

Tần Nhất nói xong cũng không để ý đến bộ dáng như bị sét đánh của Lâm Thanh, lên tiếng chào hỏi với Vân Hoán và Lâm Bạch, sau đó đi đến gian phòng của mình.

Tần Nhất vừa vào phòng đã khóa kỹ cửa lại, tâm niệm vừa động liền tiến vào không gian.

Không gian Hỗn Nguyên hiện tại đã thay đổi rất lớn, quả trên cây ăn quả ở đằng xa đã sai chín trĩu quả, các loại động vật gia súc đang vui vẻ ăn linh thảo.

Tần Nhất hít một hơi thật sâu, cảm giác toàn thân đều trở nên khoan khoái nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên, cô giơ một chân lên, thấy một viên tròn tròn màu lam bám lấy bắp đùi mình không buông, nhíu mày: "Nói đi, có chuyện gì."

Tiểu Lan thấy Tần Nhất nhìn mình chằm chằm, có chút chột dạ cúi đầu, con mắt đen như hạt đậu khẽ xoay chuyển.

"À thì...ta, ta ăn viên tinh hạch kia."

Tiểu Lam khẽ cắn môi, đem sự tình nói ra.

Kỳ thực cũng không thể trách nó nha, nó hiện tại đang ở thời kỳ ấu sinh, cần năng lượng rất lớn. Mà viên tinh hạch nho nhỏ kia lại không biết xấu hổ mà câu dẫn nó. Nó liền...nó liền ăn viên tinh hạch đó.

Nhận thấy Tần Nhất im lặng hồi lâu không lên tiếng, Tiểu Lam càng chột dạ hơn. Nhưng nó là ai chứ, nó chính là Băng Phượng điện hạ vĩ đại đó.

Nghĩ như vậy, Tiểu Lam lại vẫy đôi cánh ngắn cũn của mình, mạnh miệng nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi không nói lời nào là có ý gì? Bổn điện hạ thế nhưng là Băng Phượng vĩ đại nhất, ăn một viên tinh hạch nho nhỏ của ngươi thì thế nào. Đó là do bổn điện hạ nể mặt ngươi, phàm nhân khác dù có quỳ xuống cầu xin bổn điện hạ, bổn điện hạ cũng sẽ không ăn đồ của bọn họ!"

Đọc truyện chữ Full