TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 86: + 87

Edit by Thanh tỷ

Chương 86: Hận

Lúc Cao Tình tỉnh lại thì cảm giác toàn thân đều đau nhức, đặc biệt là eo và chân, hơi động liền cảm thấy bản thân như muốn vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cao Tình ngơ ngác nhìn chằm chằm bức tường trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn, rốt cuộc một lúc lâu sau cô ta mới động.

Cô ta quay đầu nhìn quanh, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô ta, trên mặt đất là quần áo bị xé nát.

Cô ta nghĩ tối hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng hiện thực đã nhắc nhở cô ta, tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều là thật.

Cao Tình khó khăn kéo chăn che khuất cơ thể mình, trên da thịt mềm mại trắng nõn tràn đầy vết bầm xanh tím, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng.

Cao Tình nghĩ sao cũng nghĩ không thông, tại sao trước đó Hàn Mạt đối xứ với cô ta dịu dàng như vậy, mà đêm qua lại xuống tay với cô ta ác như thế.

Trong đầu Cao Tình, khuôn mặt dữ tợn chán ghét của Tần Hàn Mạt làm sao cũng không xua đi được, nghĩ lại, cô ta đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Vẫn luôn miệng nói sẽ không bỏ lại người của mình, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cô ta lại. Còn lấy phương thức cực kỳ vũ nhục này để bỏ lại cô ta.

Cao Tình cảm thấy thật hận. Tại sao? Tại sao cậu ta (Nhất Nhất) đối xử với cô ta như vậy, nhưng bi ai nhất là, cô ta phát hiện bản thân lại không quên được người thanh niên này.

Cậu (Nhất Nhất) là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời cô ta, cô ta đem trái tim tràn đầy tình yêu cho cậu, nhưng đổi lại lại là sự vứt bỏ của đối phương.

"A, tôi chẳng qua là muốn vui đùa một chút mà thôi, vậy mà cô lại tưởng là thật, đúng là đồ ngu ngốc."

"Còn muốn ở bên tôi? Đúng thật là người si nằm mộng. Tôi thế nhưng là thiếu gia Tần gia, tôi là người cô có thể với tới sao? A, đúng rồi, có lẽ cô chưa từng nghe đến danh tiếng Tần gia, thật là đáng thương."

"Thật sự đủ vị, dưới tình trạng như vậy mà còn có cảm giác. Nếu như vậy, không bằng cùng nhau chơi đi, nhiều người nhiều náo nhiệt, ha ha ha."

Cao Tình che mắt, nước mắt từng giọt lớn chảy ra từ kẽ hở ngón tay. Ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt của cô ta tràn đầy hận ý. Tần Hàn Mạt, Tần gia, ngày gặp lại, cô ta sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

(*Đoạn này là Cao Tình đã bị Tiểu Lam bóp méo ký ức, chuyện xảy ra với Nhất Nhất ở đời trước là tình cảnh bây giờ của Cao Tình.)

Nhóm Tần Nhất đã dừng lại nơi này khá lâu, đã đến lúc rời đi.

Cả nhóm thu thập sơ qua một chút rồi tiếp tục đi về phía nam, tâm trạng Tần Nhất cũng khá hơn chút.

Tuy vẫn không muốn nói chuyện nhưng cảm xúc buồn bực trong lòng đã biến mất không ít. Chính bản thân Tần Nhất cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, cô cảm giác ngày hôm nay làm cái gì cũng không thích hợp, cả người có chút không bình thường.

Nhưng cảm giác không bình thường này vẫn nằm trong tầm khống chế được.

Trong xe khó có được an tĩnh, Lâm Bạch mấp máy môi, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: "Lão Đại, đi về phía trước nữa chính là cửa ra thành phố A, chúng ta tiếp tục lên đường hay có kế hoạch gì khác không?"

Vân Hoán nhìn thoáng qua Tần Nhất đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, lên phía trước tìm chỗ dừng lại, đợi đám người Dương Hạo tới."

Vẻ mặt Đỗ Nguyên nghiêm túc nhìn Lâm Bạch: "Đúng vậy đúng vậy, anh ta còn chưa giao nộp vật tư cho chúng ta."

Đỗ Nguyên nhớ tới cái tên Dương đội trưởng kia gương mặt lập tức trầm xuống, người xấu kia còn muốn cướp thức ăn của anh ta, không thể dễ dàng bỏ qua cho tên đó như vậy được.

Đối với thức ăn, Đỗ Nguyên luôn có một loại chấp nhất không rõ.

Nếu phải đợi đám người Dương Hạo, vậy có nghĩa là bọn họ còn phải dừng chân ở thành phố A một đoạn thời gian. Lâm Bạch nhanh chóng tìm một khách sạn quy mô nhỏ ở trên bản đồ.

Bọn họ cũng không sợ đám người Dương Hạo bọn họ không đến, dù sao đây là tuyến đường duy nhất đi thông thành phố Z. Hơn nữa khách sạn nhóm Lâm Bạch chọn vừa vặn ở ngay gần cửa ra bên cạnh. Đám người Dương Hạo muốn rời khỏi thành phố A nhất định phải đi qua trước mặt nhóm Tần Nhất.

Nhưng nhóm Tần Nhất thật không ngờ tốc độ của đám người Dương Hạo cũng rất nhanh. Ngày thứ hai bọn họ vào ở trong khách sạn thì đám người Dương Hạo đã đuổi đến.

Lúc Vân Hoán bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm vật tư thì thấy đám người Dương Hạo phong trần mệt mỏi chạy tới.

Chương 87: Ốm

Dương Hạo cũng thật không ngờ anh ta tùy tiện chọn đại một cái khách sạn vậy mà còn có thể gặp được nhóm Vân Hoán.

Trong lòng anh ta hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn nhóm người Vân Hoán: "Vân đội trưởng, thì ra mọi người ở chỗ này. Tôi còn đang suy nghĩ không biết phải đi nơi nào tìm mọi người, không ngờ tới lại trùng hợp như vậy."

Vân Hoán nhàn nhạt lên tiếng: "Quả thật rất trùng hợp."

Ánh mắt anh khẽ lóe lên, lúc nhìn thấy nữ sinh phía sau có phần ngơ ngơ ngác ngác, tầm mắt có hơi dừng lại một chút, nhưng lập tức đã rời đi.

Dương Hạo không có cảm giác được, anh ta nhìn đám người Lâm Thanh bên cạnh, có chút tò mò nhìn ngó phía sau bọn họ: "Sao không thấy Tần Nhất?"

Trên mặt Lâm Bạch vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ: "Nhất Nhất ở bên trong, không biết Dương đội trưởng tìm Nhất Nhất có chuyện gì?"

Dương Hạo đẩy kính mắt, nho nhã thân sĩ nói: "Không có chuyện gì, chỉ là thấy mọi người như hình với bóng, bây giờ lại không thấy cậu ấy nên nhất thời tò mò hỏi một chút mà thôi."

"Đúng rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong vật tư, đều để ở trong chiếc xe bên ngoài kia, hiện tại các anh có muốn đi lấy luôn không?"

Dương Hạo vừa dứt lời, một giọng nói không hòa hài vang lên: "Tôi nói này Dương Hạo, không phải bọn họ chỉ là tiện tay cứu chúng ta thôi sao, làm gì phải dùng tới một phần ba vật tư tặng cho họ?"

Dương Hạo lạnh lùng quét mắt nhìn người đến, trong mắt đầy cảnh cáo: "Uông Nhiên, đừng nói linh tinh."

Người tới chính là Uông Nhiên, gã ta vừa nhìn thấy đám người Vân Hoán liền nhớ lại cái đêm nhục nhã mà gã ta bị trói như súc vật.

May mà ông trời không có bạc đãi gã ta, gã đã nói Uông Nhiên gã sao có thể là người bình thường được, cuối cùng gã cũng thức tỉnh dị năng rồi.

Uông Nhiên đang muốn châm chọc bọn Vân Hoán vài câu, đột nhiên có một thanh âm lành lạnh xen ngang: "Anh muốn quỵt nợ à?"

Mấy ngày nay Tần Nhất luôn cảm thấy khó chịu trong người, tâm trạng vô cùng buồn bực. Tuy cô đã cố gắng đè cổ xao động này xuống, nhưng vẫn có lúc áp chế không được.

Ví dụ như hiện tại, liên tục hai ngày không có đồ ăn bỏ vào bụng, dạ dày đã sớm kháng nghị, nhưng khi cô đối mặt với một bàn thức ăn vẫn cảm thấy rất buồn nôn.

Cảm giác bụng rỗng khó chịu lại cộng thêm bị người khác tới quấy rầy lúc nghỉ ngơi khiến tâm trạng Tần Nhất bây giờ có thể nói là kém tới cực điểm.

Cô chỉ tùy tiện khoác thêm một cái áo khoác liền ra ngoài. Mới hai ba ngày mà Tần Nhất trông gầy đi không ít, thân hình càng trở nên gầy yếu, khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy đau lòng rất.

Vân Hoán nhíu hàng lông mày lại, trong đôi mắt đào hoa lạnh như băng hiện lên sự lo lắng: "Sao lại ra đây?"

Mấy ngày nay cậu không ăn miếng cơm nào khiến cho Vân Hoán có chút bận tâm lo lắng. Mặc dù anh biết hiện tại thứ gì cậu cũng không muốn ăn, nhưng vẫn muốn đi ra ngoài tìm một chút vật tư, nói không chừng trong đó có thứ cậu thích ăn thì sao.

Lâm Thanh nhìn thấy sắc mặt Tần Nhất tái nhợt, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dường như thông qua Tần Nhất, anh ta có thể thấy được Lâm Bạch khi còn bé vậy.

"Đúng vậy, Nhất Nhất, cậu mau vào trong nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng tôi rồi."

Tay Sở Mặc Hòa rục rịch động đậy, đôi mắt long lanh ánh nước có chút âm trầm. Nếu không phải Đỗ Nguyên ở bên cạnh vẫn luôn đè tay Sở Mặc Hòa lại, chỉ sợ con hàng này đã sớm xông ra.

Uông Nhiên tùy ý liếc mắt nhìn một cái, trông thấy Tần Nhất gầy yếu như vậy, trong mắt tràn đầy sự hả hê. Gã ta nhếch miệng lên cười nói: "Ai dô, đây không phải là tên tiểu tử rất cuồng vọng à, làm sao? Bị bệnh rồi? Nhìn bộ dáng này của cậu ta, sợ là không được rồi. Này, tôi cho các người một lời khuyên, đồng đội như vậy thì nên vứt sớm đi đi, bằng không cậu ta sẽ kéo các cậu cùng chết đó, ha ha."

Uông Nhiên nói xong tự mình cười ha hả. Làm sao, đám người kia lúc trước cũng giật dây Dương Hạo đối xử với gã ta như vậy. Hiện tại rốt cuộc gã đã có thể báo thù, gã ngược lại muốn nhìn một chút, xem tình nghĩa giữa bọn họ đến cùng có bao nhiêu kiên cố vững chắc.

Đọc truyện chữ Full