TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 112: + 113

Edit by Thanh

Chương 112: Theo dõi

Tình cờ gặp được Ngô Việt khiến cho Tần Nhất càng thêm chờ mong mau đến căn cứ Z.

Chạy mấy ngày đường, nhóm Tần Nhất đã đi được một nửa lộ trình. Lần này, bọn họ dừng chân tại một thôn trang dọc theo đường.

Tần Nhất ngưng tụ thủy cầu rửa sạch máu Zombie trên tay, chỉ qua hơn mười ngày, mặc kệ là Tần Nhất hay bọn Vân Hoán, việc gϊếŧ Zombie đã càng ngày càng thuần thục. Dị năng hệ băng của Tần Nhất đã đột phá cấp hai, rất nhanh liền có thể đột phá cấp ba.

Dị năng hệ hỏa của Vân Hoán cũng đạt tới cấp hai đỉnh phong, rất nhanh sẽ đột phá cấp ba, mà Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa đều đã đạt đến cấp một .

Tần Nhất không thể không cảm khái thiên phú của tiểu đội Vân Hoán, người khác phải mất mấy tháng, thậm chí mấy năm mới có thể đột phá cấp một, đến lượt bọn họ thì hơn mười ngày là được rồi.

Lâm Thanh và Lâm Bạch nhanh chóng thu dọn sạch sẽ một căn nhà trông tạm ổn, sắc trời không còn sớm, đêm nay bọn họ muốn dừng chân ở chỗ này.

Tiểu Lam nói cho cô biết nơi này có người may mắn sống sót, số lượng cũng không ít. Tần Nhất không có sở thích làm Thánh Mẫu, cô cũng không tính sẽ cứu những người này hay dẫn bọn họ theo.

Đồ ở bên trong không gian của Tần Nhất rất phong phú đầy đủ, nhưng cô vẫn dự định đi xung quanh căn nhà nhìn xem có thứ gì có thể sử dụng hay không. Đối với vật tư, cô vĩnh viễn sẽ không chê ít.

Sau khi đánh tiếng với bọn Vân Hoán, Tần Nhất mang theo đại đao của mình đi dạo xung quanh. Bọn Lâm Thanh hoàn toàn không lo lắng, đã được tận mắt chứng kiến sức chiến đấu hung tàn của Nhất Nhất, bọn họ tuyệt đối không cảm thấy con hàng này sẽ gặp phải nguy hiểm, ngược lại cô mới là mối nguy hiểm của đối phương.

Tần Nhất tạt vào mấy ngôi nhà, ngoại trừ vài túi gạo, Tần Nhất không có thu hoạch được gì. Lúc cô đang định quay trở về, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn cô.

Tần Nhất bình tĩnh thản nhiên, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đi ngang một ngôi nhà khác, cô nhanh nhẹn đẩy cửa đi vào, sau đó từ khe cửa quan sát bên ngoài.

Qua hồi lâu, một người phụ nữ mặc áo khoác đen vội vàng đi qua trước cửa.

Là người may mắn sống sót? Tần Nhất nhíu mày, không đúng, đột nhiên cô ngửi được mùi máu tươi nhè nhẹ bay tới.

Màu sắc con ngươi Tần Nhất trầm xuống, trên người người phụ nữ vừa rồi theo dõi cô có mùi máu tươi cực nặng, bằng không cách xa như vậy, sao cô vẫn có thể ngửi được.

Người này theo dõi cô làm gì, còn có mùi máu tươi kia...

Đợi một lúc Tần Nhất mới bước ra ngoài, thừa dịp bốn phía không có người, cô thả Băng Phượng ở trong không gian ra.

Băng Phượng vừa từ không gian chui ra liền bắt đầu kêu gào: "Ôi trời ơi, không khí nơi này sao lại thối như vậy, thật là khó ngửi! Nơi này tuyệt đối không thích hợp với Băng Phượng điện hạ vĩ đại ta."

Tiểu gia hỏa một mặt ghét bỏ, con mắt nho nhỏ đảo loạn.

Khóe miệng Tần Nhất hơi co rút, rồi thản nhiên nhìn Tiểu Lam: "Không thích có thể trở về không gian."

Trong nháy mắt Tiểu Lam không dám oán trách gì nữa, mặc dù thế giới bên ngoài này vừa thối vừa xấu, nhưng nó vẫn nên lưu lại bồi nữ nhân ngu xuẩn đi. Haiz, ai bảo nó là Băng Phượng điện hạ thiện lương nhất đây.

Tần Nhất sờ sờ đám lông ngắn ngủi trên người Tiểu Lam, lông của Băng Phượng ngốc sờ rất thoải mái, mềm mại mịn màng, ôm nó đi ngủ sẽ vô cùng dễ chịu. Nhưng tay Tần Nhất lại không nhịn được nhéo nhéo thịt trên người Tiểu Lam, gia hỏa này lại lên cân không ít.

Tiểu Lam được vuốt lông cảm thấy rất dễ chịu, còn kém chút chưa chổng mông ngáy khò khè. Không nghĩ tới tay nghề xoa bóp của nữ nhân ngu xuẩn lại tốt như vậy.

Tần Nhất thuận tay đặt Tiểu Lam lên trên vai mình, đột nhiên xuất hiện trọng lượng, dù cho Tần Nhất đã chuẩn bị trước đó nhưng vẫn không khống chế được mà nghiêng ngả, khiến cho Tiểu Lam bị dọa vội dùng móng vuốt nắm chặt lấy quần áo Tần Nhất.

Vật nhỏ này cũng không nhẹ, may mà cô vẫn còn có thể chịu được.

Nhưng cô vẫn ngứa tay không nhịn được vươn móng vuốt nhéo nhéo đống thịt núc ních trên người Tiểu Lam, thật tình khuyên nhủ: "Tiểu Lam, mày nên giảm cân đi, về sau mỗi ngày chỉ có thể ăn ba cái đùi gà."

Chương 113: Gà béo

Tiểu gia hỏa nghe thấy phải giảm béo, cả người bắt đầu xù lông, những sợi lông tơ màu xanh lam bên ngoài tất cả đều xoã tung ra, nhìn...

Càng mập, cũng càng ngốc nghếch hơn.

"Chít chít chít chít." Nữ nhân ngu xuẩn, sao ngươi có thể nói ta như thế, ta thế nhưng là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, điện hạ ta thế này gọi là uy vũ hùng tráng, không gọi là béo!

Tần Nhất gõ cái đầu nhỏ của Băng Phượng, trầm giọng nói: "Mày còn biết uy vũ hùng tráng?"

Cơ thể nhỏ này của nó kết hợp với cái đầu vừa xuẩn vừa ngốc, cùng uy vũ hùng tráng có quăng cả chục con dao phay cũng không đến.

Tiểu Lam ưỡn bộ ngực nhỏ, nhìn Tần Nhất kinh thường nói: "Băng Phượng điện hạ vĩ đại ta đương nhiên là uy vũ hùng tráng, ta mới không giống ngươi, gầy như một con gà dù."

Vừa nói xong, Tiểu Lam lập tức dùng cánh che miệng lại. Đối diện với mắt phượng híp lại đầy nguy hiểm của Tần Nhất, trong lòng hô to hỏng bét.

Tần Nhất nhếch miệng cười lạnh, dọa Tiểu Lam không ngừng run rẩy..

"Nếu Băng Phượng điện hạ hùng tráng như vậy, chắc hẳn là không cần ăn nhiều thịt đâu, về sau mỗi ngày một cái đùi gà là đủ rồi, còn lại thì để cho con gà dù là tôi đây, dù sao tôi cũng muốn bồi bổ nhiều chút."

Tiểu Lam bị Tần Nhất chặn họng không nói ra lời, nghĩ đến về sau mỗi ngày chỉ có một cái đùi gà, nó lập tức ủ rũ gục đầu.

Mắt Tần Nhất lấp la lấp lánh, ý cười lấm tấm giống như là kim cương vỡ, đúng là đồ đần mà.

Nhưng lập tức mắt sắc của cô ngưng lại, nghĩ đến người phụ nữ trên người đầy mùi máu tươi ban nãy bám theo cô, ánh mắt Tần Nhất lấp lóe u quang, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Lam: "Được rồi, chúng ta cần phải trở về."

Thời điểm Tần Nhất về tới đúng lúc bọn Lâm Thanh vừa thu dọn xong phòng ốc, thuận tiện còn thái sẵn đồ ăn mình yêu thích bày ra gọn gàng, chỉ chờ cô trở về.

Tuy rằng tài nghệ nấu nướng của Vân Hoán không được, nhưng anh cắt thái đồ vật rất đẹp mắt, mỗi lần khi Tần Nhất nấu cơm, anh đều qua giúp cô xắt thức ăn.

Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tần Nhất xào nấu là có thể ăn.

"Nhất Nhất, cậu về rồi." Lâm Thanh thấy Tần Nhất trở về, lập tức tiến lên nghênh đón, nhưng thực ra là bị con vật nào đó trên vai Tần Nhất hấp dẫn.

Anh vươn tay bắt lấy, Tần Nhất vừa không chú ý một cái, Tiểu Lam đã bị móng vuốt của Lâm Thanh tóm được xách ngược lên.

Tiểu Lam sững sờ, sau khi kịp phản ứng thì kịch liệt giãy dụa: "Chít chít chít chít."

Thả ta ra, ta là Băng Phượng điện hạ vĩ đại đó! Nhân loại ngu xuẩn kia, ngươi có tin bổn điện hạ chỉ cần phun ra một ngụm băng liền có thể đông chết ngươi hay không, mau buông ta ra.

Lâm Thanh nhéo nhéo bụng núc ních thịt mềm của Tiểu Lam, Tần Nhất mắt sắc nhìn thấy vật nhỏ nào đó ngẩn người, bên trong mắt nhỏ còn hiện lên vẻ thẹn thùng.

Tiểu Lam giãy giụa lợi hại hơn: "Chít chít chít chít."

Ngươi, ngươi, ngươi, tên nhân loại đê tiện này! Thế mà, thế mà ngươi lại dám khinh bạc bổn điện hạ! Ta, ta, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Khóe miệng Tần Nhất khẽ nhếch, con hàng này cũng không biết từ nơi nào học được mấy lời này, còn cái gì mà khinh bạc.

Nhìn Tiểu Lam thật sự muốn nổi cơn thịnh nộ, Tần Nhất mới ung dung cứu nó từ trong tay Lâm Thanh trở về, còn tiện tay nhét Tiểu Lam vào trong ngực.

Lâm Thanh nhíu nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Con gà béo mập này không phải để ăn sao?"

Tiểu Lam ghét nhất người khác gọi nó là gà, nó thế nhưng là Phượng Hoàng vĩ đại, thượng cổ Thần thú, làm sao có thể là gà.

Tiểu Lam xù lôиɠ ʍυốn xông ra đập người, buông nó ra, nó phải cào cho mặt tên này nở hoa! Lão tử là thượng cổ Thần thú Phượng Hoàng, Phượng Hoàng!

Thế mà lại muốn ăn nó, một ngụm băng của lão tử phun ra cũng đủ chơi chết ngươi.

Lâm Thanh nhìn thấy trong mắt con nào đó tràn ngập lửa giận, hơi kinh ngạc, vật nhỏ này nghe hiểu được lời anh ta nói, thật có nhân tính.

"Nhất Nhất, sao con gà béo mập này lại tức giận như vậy." Lâm Thanh hỏi.

Tần Nhất trấn an vồ về sờ nhẹ lên đầu Tiểu Lam: "Nó không phải gà, cũng không phải dùng để ăn."

Lâm Thanh trái phải quan sát một chút viên tròn tròn màu lam trong ngực Tần Nhất, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin: "Đây không phải là gà? Tôi ít đọc sách, cậu đừng có gạt tôi, đây nhìn thế nào cũng là một con gà."

Đọc truyện chữ Full