TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 150: + 151

Edit by Thanh tỷ

Chương 150: Náo nhiệt

Trịnh Trọng rời đi, đám người Tần Nhất ngược lại ăn rất tận hứng.

Trần Triệt xoa xoa cái bụng no căng của mình, cảm giác bữa cơm này là bữa anh ta ăn thoải mái nhất từ khi tận thế buông xuống đến nay. Giữa kẻ tham ăn với đầu bếp bao giờ cũng có sự cộng hưởng, bởi vì bữa cơm này, ấn tượng và cảm nhận của anh ta với Tần Nhất tốt lên không ít.

Trần Triệt đưa một cái hộp tinh xảo cho Tần Nhất, cười khoa trương nói: "Tiểu tử cậu cất kỹ nha, đây là lễ gặp mặt đó. Vì cái này mà anh đây phải vắt kiệt đầu óc mới nghĩ ra đấy."

Tần Nhất nhìn thoáng qua Vân Hoán, thấy anh hướng phía mình nhẹ gật đầu, lúc này mới nhận lấy lễ vật: "Cảm ơn Triệt gia."

Trần Triệt ngửa đầu về phía sau dựa vào thành ghế sô pha, nhếch miệng cười: "A, nghe lời như vậy? Tôi cũng muốn có một đứa em trai biết nghe lời thế này."

Tần Nhất cười, đuôi mắt phượng có điểm sáng: "Lời nói này của Triệt gia, đồ vật bên trong Tần Nhất tôi không phải không có, ngược lại cũng không cần anh bố thí."

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp là lửa nóng chèn ép hàn băng, người quen thuộc với cô đều biết hiện tại cô đang tức giận. Nhìn như đang cười, nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm bên trong.

Đương nhiên là cô tức giận, khinh thường dưới đáy mắt Trần Triệt liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một, giống như cô nhận lấy cái này thì nên đội ơn anh ta vậy, nhưng ngược lại cô cũng chả thiết tha gì thứ đồ này.

Chẳng qua cũng chỉ là một khối noãn ngọc mà thôi, nói thật, cô cũng không để vào trong mắt.

Mặt mũi Vân Hoán có chút lạnh xuống, anh không vui nhìn Trần Triệt, một tay gõ nhẹ xuống bàn: "Nói chuyện cẩn thận."

Trần Triệt giơ tay lên đầu hàng: "Được được được, anh chỉ là cùng tiểu gia hỏa này đùa một chút thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy nha."

Nói xong, Trần Triệt chớp chớp mắt nhìn Tần Nhất: "Tiểu gia hỏa cũng không nên tức giận nha."

Tần Nhất hoàn toàn không muốn cho người này mặt mũi, mặc dù cô không biết tại sao người này có địch ý với cô sâu như vậy, nhưng Tần Nhất cô cũng không phải dễ khi dễ. Nếu không phải xem ở phân nhượng anh ta cùng bọn Vân Hoán là bạn bè thì cô đã sớm động thủ. Mặc dù hiện tại cô không thể động, nhưng cho chút giáo huấn thì chắc vẫn có thể đi.

Tần Nhất vân vê ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại: "Hóa ra là vậy, nhưng Triệt gia vẫn đừng nên tìm tôi nói giỡn thì hơn, dù sao tuổi tôi còn nhỏ, nếu như bị dọa sẽ không tốt."

Trần Triệt cười ha ha: "Được, đương nhiên rồi."

Lâm Thanh thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, lúc muốn nói sang chuyện khác thì bên ngoài truyền đến trận ồn ào náo động.

Nhóm người Tần Nhất đều là dị năng giả, thính lực so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, với lại thanh âm bên ngoài quá lớn, bọn họ muốn xem nhẹ cũng không được.

Trần Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, cái bóng Đế vương khí phách lúc mới gặp liền biến mất vô tung vô ảnh, đây mới là bộ dáng chân chính của Trần Triệt, Trần Triệt trầm tĩnh lại.

"Bên ngoài có chuyện gì ầm ĩ vậy?"

Ánh mắt Lâm Thanh đảo một vòng: "Sau bữa ăn nên đi dạo một chút cho tiêu thực, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, thuận tiện tham gia náo nhiệt luôn?"

Vân Hoán nhìn lướt qua Trần Triệt, trong ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo: "Ừ, đi ra xem một chút."

Nhận được cảnh cáo của Vân Hoán, Trần Triệt bĩu môi, đúng là con trai lớn thì không thể giữ được. Mới nhận em trai bao lâu, thế mà so với người anh trai chơi chung vài chục năm này còn quan trọng hơn! Haizz, thôi thôi, anh ta cũng không thử dò xét thiếu niên tên Tần Nhất này nữa, còn tiếp tục dò xét, chỉ sợ người nào đó lại muốn trở mặt với anh ta.

Trần Triệt đứng lên, vỗ vỗ quần áo, thu hồi lại sự khinh thường và dò xét bày ra trong mắt, cười nói với Tần Nhất: "Tiểu gia hỏa, cùng nhau ra tham gia náo nhiệt chứ?"

Đối với việc Trần Triệt lấy lòng, Tần Nhất không thèm để ý tới, cô cười yếu ớt với Vân Hoán, mắt phượng nhẹ nhàng cong lên: "Hoán ca, Đại Bạch, chúng ta cùng ra ngoài xem đi."

Đối với tính tính nhỏ của Tần Nhất, Vân Hoán cũng không có trách cứ, anh ngược lại cảm thấy rất tốt. Vươn tay lên xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, anh dắt tay cậu đi thẳng ra ngoài, không thèm để ý người nào đó: "Ừ, chúng ta cùng đi xem."

Trần Triệt bị lưu lại bất đắc dĩ sờ sờ cánh mũi, xong, lần này không để ý giỡn hơi quá rồi. Không nghĩ tới tính tình tiểu gia hỏa này lớn như thế, giờ nên làm sao đây?

Triệt gia của Kinh Đô bị ngó lơ, nhất thời có chút buồn bực.

Chương 151: Danh tiếng vang xa

Nhóm người Tần Nhất vừa mở cửa đi ra ngoài thì thấy một đám đông đang vây quanh trước cửa một tòa biệt thự cách tòa của bọn họ hai tòa, còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy âm thanh tức tối của nữ sinh.

"Các người dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi, dựa vào cái gì hả?"

Con ngươi Tần Nhất khẽ động, cô đã nghe ra, đây là giọng của Chu Ngọc, hôm nay các cô vừa mới chạm mặt nhau ngoài chợ.

Đợi thấy rõ tình huống trước mắt, Tần Nhất thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, thật sự là vô xảo bất thành thư*, không nghĩ tới Tần gia lại ở ngay bên cạnh cô.

(*vô xảo bất thành thư: trúng hợp một cách kỳ lạ)

Từ xưa, chỗ có bát quái thì đều có người, mà nơi có người thì sẽ có náo nhiệt để xem, cho dù là ở tận thế thì điều này cũng không thay đổi.

Tần Hàn Mạt không nghĩ tới sẽ có nhiều người tụ tập trước cửa nhà anh ta như vậy, chuyện này khiến anh ta cảm thấy có chút mất mặt, nhưng ngẫm lại lý lẽ đều nghiêng về phía mình, không có gì phải sợ cả.

"Dựa vào cái gì, dựa vào đây là Tần gia, mà Chu Ngọc cô không phải người Tần gia chúng tôi." Tần Hàn Mạt mặt lạnh nhìn Chu Ngọc, cô ta bắt nạt Kiều Kiều, hôm nay anh ta nhất định phải đuổi cô ta đi. Tần Hàn Mạt anh không cho phép bất kỳ người nào có thể ức hiếp em gái anh ta.

Chu Ngọc mỉa mai nhìn mối tình đầu của cô ta, khi nhìn đến Tần Kiều Kiều ở một bên tỏ ra điềm đạm đáng yêu, cô ta nhịn không được hỏi: "Có phải do cô hay không, có phải do cô hay không? Tần Kiều Kiều, không nghĩ tới cô lại ác độc như vậy, muốn đuổi tôi đi. Không phải cô sợ tôi nói chuyện xảy ra ngày hôm nay ra sao? Tốt, đã như vậy tôi cũng không cần nể mặt cô nữa, vừa vặn mọi người xung quanh đều có mặt, mấy chuyện hư hỏng buồn nôn của cô tôi đều sẽ nói ra hết."

Chu Ngọc tức giận, dù sao cô ta cũng có Khâu Sơ Tuyết, coi như cùng Tần gia ồn ào tách ra cũng sẽ không quá thê thảm. Trái lại, là chính bản thân Tần Kiều Kiều sẽ phải ăn thiệt. Chờ cô tung toàn bộ những chuyện xấu kia ra, cô không tin anh Triệt sẽ còn coi trọng Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng sẽ còn đối xử tốt với cô ta, người Tần gia sẽ còn cho rằng cô ta là em gái (con gái) ngoan ngoãn nhu thuận.

Đáy mắt Tần Kiều Kiều hiện lên từng tia bối rối, không được, không thể để cho Chu Ngọc đem sự tình hôm nay nói ra.

Tần Kiều Kiều khẽ cắn môi, hai con ngươi rưng rưng nước mắt, vẻ mặt khổ sở: "A Ngọc, sao chị có thể đối xử với em như vậy, chúng ta không phải là chị em tốt sao? Tận thế đến, chị và người nhà bị thất lạc, một nhà bọn em thu lưu chị, ăn mặc không khác gì so với em, chỉ cần là thứ chị thích em đều nhường cho chị. Chỉ là anh Triệt là người, không phải hàng hóa, em không thể nhường cho chị được. Chị đừng tức giận có được hay không? Em biết chị rất thích chiếc vòng tay này của em, em cho chị, bây giờ em đưa cho chị."

Nói xong, Tần Kiều Kiều liền tháo vòng tay trên tay xuống, vẻ mặt tha thiết nhìn Chu Ngọc.

"Trời ạ, cô gái nhỏ này cũng quá thiện lương rồi, người một nhà họ thật tốt, còn đặc biệt thu nhận cô gái kia, kết quả là nuôi ra một bạch nhãn lang."

"Đúng đúng, cô gái này nhìn tuổi còn nhỏ mà sao lòng dạ lại sâu như vậy? Ở nhờ trong nhà người ta không tính, còn coi trọng bạn trai của người ta, thật sự là không biết xấu hổ."

Thanh âm nói chuyện của người xung quanh càng nói càng lớn, theo bọn họ thấy, Chu Ngọc chính là một bạch nhãn lang xấu tính.

Chu Ngọc tức giận cắn môi, đôi mắt đẹp vì tức giận mà đỏ bừng lên: "Cô đừng có đem mấy lời nói đó nói hay như vậy. Nguyên nhân tôi ở lại nhà các người là gì sao không nói? Lúc trước Tần gia các người đói sắp chết, là Chu Ngọc tôi chia thức ăn cho các người cùng hưởng, chỉ xin các người giúp tôi tìm được người nhà. Về sau trên đường đi, cũng là tôi và bạn của tôi bảo vệ một nhà các người. Nếu không phải bạn của tôi là dị năng giả, các người sớm đã bị Zombie ăn! Làm sao, bây giờ có người chống lưng, có dị năng rồi thì muốn đuổi chúng tôi đi? Tôi nói cho các người biết, không có khả năng!"

Đọc truyện chữ Full