TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 274: + 275

Edit by Thanh tỷ

Chương 274: Bệnh thủy đậu? Bệnh di truyền gia tộc?

Lúc Tần Nhất thu thập xong đi ra ngoài, mấy người Lâm Thanh ngủ ở trong phòng khách cũng đã tỉnh dậy. Tửu lượng của đám người này quả thật không tệ, tối hôm qua uống nhiều như vậy, ngủ một giấc tỉnh dậy tinh thần đã sáng láng như thường.

Lâm Thanh nhìn thấy Tần Nhất đi tới, nhe hàm răng trắng ra cười với Tần Nhất: "Nhất Nhất, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ như thế nào?"

Lâm Bạch cũng ôn hòa hỏi thăm: "Có đau đầu không?"

Lông mày thanh tú của Tần Nhất nhướn lên, đám người này thấy toàn thân cô nổi nốt đỏ thế mà lại không kinh ngạc? Ánh mắt nhìn sang Vân Hoán đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, trong lòng chợt ấm áp.

Là anh.

Mắt phượng nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên: "Cũng không tệ lắm, đúng rồi, Trần Triệt đâu?"

Tần Nhất giật giật cổ tay, ngọn lửa nóng bỏng trong mắt phượng bốc cháy, tựa hồ có thể thiêu đốt người nhìn.

Lâm Bạch nghĩ đến "quốc bảo" Triệt gia còn đang tê liệt nằm vật trên giường, ho khan một tiếng, trong mắt hồ ly hẹp dài mang theo ý cười: "Còn đang nằm dài trên giường, tối qua lão đại bảo tôi bồi Triệt gia uống hết một bình rượu đế, bây giờ cũng không biết đã tỉnh hay chưa."

Tần Nhất không nghĩ tới Vân Hoán đã giúp cô báo thù, đột nhiên giống như được uống một ly cacao nóng. Bao lâu rồi cô không cảm nhận được loại ấm áp này, tuy nhỏ nhưng lại ấm lòng.

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện, Trần Triệt mang theo khuôn mặt nhăn nhó đau khổ lảo đảo đi tới, đập vào mắt đầu tiên chính là hai đôi mắt gấu mèo 0.0

Vừa nhìn thấy Tần Nhất, Trần Triệt không chút nghĩ ngợi liền xông tới, trong giọng nói có chút nho nhỏ oán trách: "Tiểu gia hỏa, cậu nhìn kiệt tác của cậu nè, đôi mắt mỹ lệ của gia, cậu phải chịu trách nhiệm với gia."

Tần Nhất lạnh nhạt đẩy khuôn mặt đang muốn dí sát tới của Trần Triệt ra, ánh mắt lưu chuyển, nguy hiểm nói: "Vậy sao, tôi lại thấy rất đẹp, có muốn tôi lại gia công thêm một chút cho Triệt gia hay không?"

Trần Triệt nhớ tới sức lực mạnh mẽ của Tần Nhất, vội vàng lui lại mấy bước, nhanh chóng bảo vệ mặt mình. Lúc này anh ta mới thấy được trên mặt Tần Nhất xuất hiện đầy nốt đỏ, ngay cả trên mu bàn tay trắng nõn kia cũng có.

"Ai nha má ơi, tiểu gia hỏa cậu làm sao vậy, bệnh thủy đậu à?" Trần Triệt kinh ngạc hỏi.

Sở Sở xách làn váy chậm rãi đi xuống, một đầu tóc dài xõa tung, trên gương mặt tinh xảo mang theo lo lắng: "Em trai Nhất Nhất làm sao thế, không phải là bệnh thủy đậu thật đấy chứ? Nếu đúng là vậy thì không xong rồi."

"Lão đại, Đại Bạch hai người cách xa Nhất Nhất ra một chút, hai người chưa bị bệnh thủy đậu, nếu như bị lây sẽ không tốt. Thế này đi, bệnh thủy đậu tôi đã từng bị, tôi tới gần em trai Nhất Nhất sẽ không sao cả, để tôi chăm sóc cho em ấy." Trong giọng nói của Sở Sở chứa đầy sự quan tâm, thoạt nhìn rất giống chị gái dịu dàng quan tâm em trai nhỏ.

Nhưng Tần Nhất vẫn thấy được nụ cười trên nỗi đau của người khác và điên cuồng khoái ý dưới đáy mắt cô ta. Khóe miệng Tần Nhất hiện lên một vòng cung trào phúng: "Không cần."

Sở Sở còn muốn nói điều gì, Tần Hàn Vũ bước chân ưu nhã chậm rãi đi tới, mắt phượng đa tình thâm thúy lại mê người, khẽ mỉm cười: "Đây không phải bệnh thủy đậu, mà là dị ứng với cồn."

"Mẹ tôi cũng có thể chất giống như vậy, bà hoàn toàn không thể uống rượu, một ngụm liền gục. Sang ngày thứ hai, toàn thân từ trên xuống dưới sẽ xuất hiện vết đỏ, Sở Sở tiểu thư không cần lo lắng."

Không biết có phải ảo giác của Tần Nhất hay không, giọng điệu khi gọi một tiếng "tiểu thư" của Tần Hàn Vũ dường như có chút nặng, có lẽ là do mẹ anh ta Tôn Chỉ Lan có thể chất giống như cô.

Trong lòng Tần Hàn Vũ cũng có chút kinh ngạc, thể chất dị ứng với cồn của mẹ anh ta thật ra có chút đặc thù, nó là một loại bệnh di truyền gia tộc, bà ngoại anh ta cũng có loại thể chất này. Không ngờ tới Tần Nhất cũng có loại thể chất này, trái lại là một loại duyên phận.

Sở Sở đang ồn ào một trận nháy mắt liền đỏ mặt, một tiếng "tiểu thư" kia của Tần Hàn Vũ đương nhiên cô ta cũng cảm nhận được, đầu ngón tay hơi dùng sức, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, trong ánh mắt mang theo may mắn: "Thì ra là thế, tôi không nghĩ tới trường hợp đó, nhưng không phải bệnh thủy đậu thì tốt, bằng không em trai Nhất Nhất lớn lên đẹp như vậy, khuôn mặt mà bị hủy sẽ không tốt."

Chương 275: Cố ý

Vân Hoán không thích ánh mắt tràn đầy hứng thú của Tần Hàn Vũ khi nhìn Tần Nhất, nó khiến mày kiếm của anh nhíu lại.

Anh kéo Tần Nhất tới gần mình, trầm giọng nói: "Mọi người ăn sáng."

Đám người Lâm Thanh bưng lên bát mì trước mặt, chậm rì rì khuấy trộn lung tung, trong lòng yên lặng rơi lệ. Bữa sáng hôm nay là lão Đại làm, bọn anh có thể không ăn không?

Ánh mắt Vân Hoán lạnh nhạt đảo qua mọi người: "Chút nữa còn có một trận chiến, mọi người nhớ ăn nhiều vào."

Trù nghệ của Vân Hoán có tiếng là hắc ám, mặc dù đám người không muốn ăn, nhưng ánh mắt lạnh nhạt vừa đảo qua của Vân Hoán khiến bọn họ tê cả da đầu, đành phải nhắm mắt lại, một bộ dáng vẻ anh dũng hy sinh.

Tần Nhất ăn một miếng, mặc dù mùi vị không quá tốt, nhưng so với trước kia đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tối thiểu còn có thể ăn.

Đám người Lâm Thanh ăn một miếng cũng phát hiện ra sự biến hóa này, mắt sáng lên, bắt đầu xột xà xột xoạt ăn.

Thật ra bọn họ cũng không phải thích xoi mói, so với bát mì này thì thứ càng khó ăn hơn bọn họ đều đã nếm qua, hôm nay đã coi như rất khá rồi.

Sở Sở kích động bưng bát lên, trong mắt mang theo sự si mê, đây là mì Vân Hoán đặc biệt nấu cho cô ta, cô ta nhất định phải ăn hết.

Ai ngờ, vừa ăn miếng đầu tiên, Sở Sở không nhịn được phun ra. Cũng may bàn ăn đủ lớn, Lâm Thanh ngồi đối diện cô ta phản ứng cũng rất nhanh, bằng không đã bị cô ta phun lên mặt.

Vân Hoán lạnh nhạt bóc trứng gà cho Tần Nhất, ngón tay thon dài trắng nõn, rõ ràng chỉ là bóc trứng gà, lại làm cho người ta cảm thấy đẹp tựa như nước chảy mây trôi.

Lâm Thanh nuốt một ngụm nước bọt, sao anh ta lại cảm thấy so với trứng gà thì càng muốn ăn tay lão đại hơn nhỉ?

"Cô ghét bỏ tôi làm đồ khó ăn?" Giọng của Vân Hoán rất thản nhiên, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

Sở Sở vội vàng lắc đầu, liên tục phủ nhận: "Sao có thể, đồ ăn lão Đại làm ăn rất ngon, vừa rồi em không cẩn thận bị sặc."

Nói xong, Sở Sở vội vàng ăn vài miếng, nhịn xuống cảm giác muốn nôn, khó có được một lần Vân Hoán làm cho cô ta ăn, dù khó nuốt cô ta cũng phải ăn hết.

Đám người Sở Mặc Hòa ngược lại không hề hoài nghi, chỉ cho rằng Sở Sở ăn không quen. Tuy rằng trù nghệ của Vân Hoán tiến bộ rất nhiều, nhưng cũng chỉ dừng ở mức có thể ăn. Hơn nữa mấy người bọn họ thường xuyên bị coi như chuột bạch thử thức ăn, sớm đã thành thói quen.

Tần Nhất nhận lấy quả trứng gà Vân Hoán đưa tới, cánh môi hơi giật giật, anh cố ý.

Vân Hoán hiểu được môi ngữ, đương nhiên nhìn hiểu ý của Tần Nhất, đôi mắt đào hoa lóe lên tia sáng nhu hòa. Anh từ trong ba lô lấy ra một hộp sữa bò, cẩn thận cắm ống hút vào rồi đưa cho Tần Nhất, giọng nói trầm thấp thản nhiên nói: "Mau ăn đi."

Môi đỏ cong lên, mắt phượng sáng rực: "Ừm."

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Hoán, vừa mới ăn xong bữa sáng không lâu, bên ngoài liền vang lên giọng nói phách lối của Hứa Ninh: "Sở Sở, tao biết mấy người bọn mày ở bên trong, mau ra đây, bằng không tao phóng hỏa đốt nhà."

Lông mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, cô biết Hứa Ninh sẽ tìm đến, thế nhưng lại không nghĩ tới nhanh như vậy. Căn nhà Ngụy Phong chỉ cho bọn họ ở góc khuất, muốn tìm được cũng phải tốn một phen tâm tư.

Chẳng lẽ trong đám bọn họ có người đi mật báo? Nếu là như vậy...

Mấy người Lâm Thanh cũng khá kinh ngạc, Vân Hoán ngược lại vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, tựa như hết thảy đều nằm trong bàn tay anh.

Ngoài cửa, Hứa Ninh còn đang kêu gào: "Hừ, một đám rùa đen rụt đầu. Bọn mày không dám ra ngoài cũng được, chỉ cần giao Sở Sở và Kiều Kiều ra, sau đó chui qua háng tao, tự chặt hai tay của mình, tao sẽ tha cho bọn mày."

Con ngươi Vân Hoán bỗng nhiên lạnh xuống, hàn khí kéo tới.

Hứa Ninh mắng chửi thỏa thuê, nhìn tay phải cụt ngủn của mình được bao lấy thật dày, đáy mắt đều là sự tàn nhẫn.

"Két" một tiếng, cửa mở, Trần Triệt là người đầu tiên bước ra, trong giọng nói mang theo sự lười biếng: "Đây là chó nhà ai, mới sáng sớm ra đã ở chỗ này sủa loạn."

Đọc truyện chữ Full