TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 284: + 285

Edit by Thanh tỷ

Chương 284: Tin tưởng tôi

Vừa rồi phong ấn Tiểu Lam thiết lập cho cô hơi bị buông lỏng, cũng may sau đó không có chuyện gì. Nhưng cô có dự cảm mình không kéo dài được thời gian bao lâu nữa, cô cần tìm một nơi yên tĩnh để vượt qua đoạn thời gian sau khi phong ấn giải trừ.

"Hoán ca, đừng lo lắng, tôi không sao, đợi lát nữa anh hãy ra ngoài trước." Tần Nhất trả lời Vân Hoán.

Vân Hoán lắc đầu, đôi mắt đào hoa đạm mạc cố chấp: "Không, em ra ngoài trước."

Trong lòng Tần Nhất giật mình, tiếp theo là tràn đầy cảm động, cô biết Vân Hoán rất nghiêm túc, anh thật sự muốn nhường cơ hội sống cho cô.

Đều nói đối diện với giây phút sinh tử mới có thể chân chính nhìn rõ một người. Lần đầu tiên Tần Nhất cảm thấy mình may mắn, may mắn vì gặp được Vân Hoán, không phải tiểu đội Vân Hoán, mà là anh, Vân Hoán.

Người này nhìn thì lạnh lùng đến cực điểm, nhưng lại cho cô rất rất nhiều ấm áp cùng cảm động.

"Không, Hoán ca, anh ra ngoài trước. Tin tưởng tôi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh quên sao, tôi có không gian, tôi có thể tiến vào trong không gian, chỉ cần tôi trốn vào bên trong, bom sẽ không tổn thương được tôi. Cho nên, đợi lát nữa, anh đi ra ngoài trước." Tần Nhất chủ động ôm lấy Vân Hoán, ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm: "Hoán ca, tin tưởng tôi."

Thanh âm mát lạnh dễ nghe mang theo từng tia quyến rũ, giống như Hải yêu dưới đáy biển mê hoặc lòng người.

Nhìn thấy ánh mắt của Vân Hoán có chút ngốc trệ, Tần Nhất cười cười hài lòng. Đầu óc đau nhức, cảm giác phản phệ cắn trả đau nhức lũ lượt truyền đến khiến sắc mặt Tần Nhất trong nháy mắt trắng bệch.

Phong ấn đã giải trừ.

Đúng lúc này, mấy người Lâm Thanh cũng đào xong một cái lỗ lớn, lớn tiếng nói: "Lão đại, Nhất Nhất, hai người mau ra đây, còn thời gian, nhanh một chút."

Tần Nhất duy trì nụ cười, giống như không có chuyện gì xảy ra, cô dùng lực đẩy Vân Hoán, ánh mắt Vân Hoán có chút ngốc trệ, nhưng vẫn thuận theo bò ra ngoài.

Lâm Thanh nhanh chóng kéo Vân Hoán lên, đang định bảo Tần Nhất tới thì chỉ thấy Lâm Bạch biến sắc, rất nhanh cõng lão Đại rồi lôi anh ta rời đi.

Không đến mười mấy giây, toàn bộ dây leo quấn quanh bên ngoài phòng khô héo, sau đó một tiếng nổ mạnh cực lớn cùng với nồng đậm khói thuốc và ánh lửa xộc đến.

Phòng nhỏ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Vân Hoán từ bên trong tiếng nổ mạnh này tỉnh táo lại, mắt đỏ lên, hét lớn một tiếng, muốn xông vào căn phòng vừa bị nổ tung kia.

Lâm Thanh giữ Vân Hoán lại, mắt hồ ly ướŧ áŧ, thanh âm nghẹn ngào: "Lão đại, đừng đi, Nhất Nhất cậu ấy, cậu ấy đã..."

Đôi mắt đào hoa đạm mạc tĩnh mịch, môi mỏng gợi cảm mím chặt: "Không, em ấy không có việc gì, không có việc gì."

Đám người Lâm Thanh không nói lời nào, bọn họ cũng không dễ chịu, nhưng dưới vụ nổ như vậy, cơ hội sống sót của Tần Nhất rất xa vời. Song, bọn anh không dám nói, bọn họ sợ Vân Hoán không chịu được.

"Tôi muốn đi tìm em ấy." Vân Hoán lảo đảo, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Năm đó anh không bảo vệ được Tiểu Hiên, hiện tại anh cũng không bảo vệ được Tần Nhất.

Lâm Thanh nhìn bóng lưng của Vân Hoán, lên tiếng muốn khuyên anh không cần đi, Lâm Bạch ngăn cản anh trai, trong đôi mắt hồ ly giống nhau như đúc là hàn băng chưa rút: "Để lão Đại đi."

Ba ngày sau, trước căn phòng nhỏ bị nổ thành đống đá vụn, ngón tay thon dài trắng nõn của Vân Hoán phủ kín vết thương, anh mím chặt cánh môi, hai đầu lông mày làm thế nào cũng không che giấu được sự mệt mỏi rã rời.

Trần Triệt đi tới, đôi con ngươi cũng ảm đạm, do dự một lát vẫn không biết nên nói gì. Anh ta biết chuyện của Tiểu Hiên. Năm đó sau khi sự kiện kia xảy ra, Vân Hoán gần như sắp rơi vào bệnh trầm cảm, cũng may mà phát hiện kịp thời.

Anh nhìn ra Vân Hoán rất quan tâm Tần Nhất, không hề thua kém chút nào so với Tiểu Hiên, lịch sử tái diễn, anh sợ Vân Hoán chịu không nổi.

Vân Hoán nắm chặt đồ vật trong tay, giọng nói của Tần Nhất còn vang bên tai: "Hoán ca, tin tưởng tôi."

Quay người, sống lưng Vân Hoán ưỡn thẳng, đôi mắt đào hoa đã đạm mạc nay càng trở nên lãnh đạm hơn, giọng nói mang theo từng tia khàn khàn: "Đại Bạch, chúng ta trở về."

Nơi này không có tiểu gia hỏa của anh, nhất định là em ấy đã thành công trốn vào bên trong không gian. Anh muốn về căn cứ, trở lại nhà của bọn họ, chờ em ấy trở về.

Chương 285: Ba tháng sau

Một tháng sau, bên trong căn cứ Z, Vân Hoán lắc lắc ly rượu màu sắc đỏ tươi như máu trong tay, ánh mắt lãnh lẽo.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó thanh âm của Lâm Bạch vang lên: "Lão đại, tôi vào đây."

Lâm Bạch mặc áo len màu trắng, trong căn cứ đã mắc lại lưới điện, tuy tuyết bên ngoài đang rơi nhưng trong phòng ngược lại vô cùng ấm áp.

Trên mặt Lâm Bạch vẫn duy trì ý cười ôn nhuận, nhưng chỉ là ý cười nhạt, không chạm đến đáy lòng. Khi nhìn thấy ly rượu trên tay Vân Hoán, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên đoạt lấy: "Lão đại, anh đừng rượu hết toàn bộ rượu của Nhất Nhất, cẩn thận cậu ấy trở về sẽ không để ý tới anh đâu."

Vân Hoán đặt ly rượu xuống, hai chân thon dài hữu lực vắt chéo, thấy nhắc tới Tần Nhất, đôi mắt đào hoa đạm mạc xa cách của Vân Hoán thoáng ôn hòa: "Thật ư?"

Lâm Bạch gật đầu cười yếu ớt, nhưng trong lòng lại bất lực thở dài. Từ sự kiện bom nổ một tháng trước, lão Đại càng trở nên lãnh đạm vô tình, tựa như người không có bất kỳ dục cầu gì, bây giờ anh ta chỉ mong Tần Nhất mau chóng trở về.

"Đúng rồi lão Đại, Tần gia giống như bị người nhắm vào, từ nửa tháng trước sau khi Trịnh Trọng và Triệt gia rời đi, người Tần gia rất khó tiếp nhận nhiệm vụ, không thì nhận được cũng bị cướp mất. Theo chúng ta điều tra ra, tất cả mọi chuyện đều không tránh khỏi liên quan đến một người phụ nữ tên là Cao Tình."

Vân Hoán nhàn nhạt gật đầu, bên trong đôi mắt đào hoa là sự thờ ơ: "Đưa phần tư liệu đó cho Tần Hàn Vũ là được, cái khác không cần để ý đến."

"Vâng." Lâm Bạch đáp một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút." Vân Hoán gọi Lâm Bạch lại: "Cô ta thế nào?"

Lâm Bạch đương nhiên biết người Vân Hoán nhắc tới là ai: "Sở Sở gần đây không có động tĩnh gì, chỉ yên ổn đợi ở trong phòng. À, đúng rồi, cô ta ngược lại đi lại khá gần với Tần Kiều Kiều. Lão đại, chúng ta động thủ sao?"

Nghĩ đến toàn bộ việc Sở Sở làm, Lâm Bạch rùng cả mình. Không nghĩ tới Lâm Bạch anh cũng có một ngày nhìn nhầm, chỉ là nếu như bọn họ động thủ thật, Sở Hòa có chút khó giải quyết.

"Tạm thời không cần động thủ, tôi nghĩ nhất định tiểu gia hỏa muốn tự mình giải quyết." Vân Hoán ôn nhu vuốt ve túi gấm trong tay, đôi mắt phượng kiên định ngày đó của Tần Nhất vẫn lưu lại trong đầu anh, gạt đi không được.

"Hoán ca, đây là thứ quan trọng nhất của tôi, hiện tại giao cho anh, anh phải chờ tôi, chờ tôi trở về lấy nó."

Tiểu gia hỏa, đã một tháng rồi, sao vẫn chưa chịu trở lại.

Trên mặt Vân Hoán mang theo từng tia cưng chiều cùng ôn nhu. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Tần Nhất gặp chuyện không may, Lâm Bạch nhìn thấy dáng vẻ nhu hòa của Vân Hoán. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, trong lòng Lâm Bạch đau nhói, anh thật hy vọng Tần Nhất mau mau xuất hiện, bằng không lão Đại thật sự sẽ hỏng mất.

Ba tháng sau, thời tiết càng ngày càng trở nên rét lạnh, bầu trời tuyết rơi dày đặc, Vệ Liêu hà hơi, ánh mắt quyến luyến và nhu tình nhìn xa xăm.

Đồng bạn bên cạnh thúc nhẹ cùi chỏ vào sườn anh, lên tiếng giễu cợt: "Nè, đang nhớ ai thế, mặt mũi tràn đầy xuân tình. Nói nghe một chút, có phải đang nhớ đến nhân tình nào đó trong căn cứ phải không?"

Người giễu cợt Vệ Liêu là một đại hán mặt đen, dáng dấp uy vũ to con, gương mặt trắng noãn của Vệ Liêu có chút đỏ, sau đó ánh mắt ảm đạm: "Đoán mò cái gì chứ, làm gì có nhân tình nào. Vương Chí, đừng nói lung tung."

Anh ta không thể quên được người kia, dung nhan yêu kiều tựa hồ như còn ở trước mắt. Cho dù biết thật ra cô là một nam sinh, thế nhưng anh ta vẫn như cũ không quên được cô.

Nhưng, ba tháng trước, người nọ lại bởi vì cứu anh ta mà mất mạng ở thôn trang, nghĩ đến điều này, trái tim Vệ Liêu cảm thấy đau nhói.

Vương Chí không phát hiện Vệ Liêu có chỗ không thích hợp, hai người dựa lưng vào nhau, đại thụ che trời miễn cưỡng ngăn cản một chút gió tuyết cho bọn họ, đống lửa đang đốt vì gió thổi mà rập rờn đung đưa, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Đọc truyện chữ Full