TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Chương 342: + 343

Edit by Thanh tỷ

Chương 342: Dị năng hệ lôi

Tham lam dưới đáy mắt lão giả lóe lên một cái rồi biến mất, lui về sau mấy bước, lên giọng chỉ huy: "Các vị, sơn động có hai con thú thủ hộ, bên trong tất nhiên là có đồ tốt, mọi người không cần sợ, hiện tại là thời điểm chúng ta cần một lòng đoàn kết. Chúng ta trước tiên gọi hết người của mình tới, mọi người cùng nhau đối phó con Diệu Thiên Bạch Hổ này. Con bên trong đã có người khác đối phó rồi."

Diệu Thiên Bạch Hổ gầm một tiếng, nó đã có linh trí, đương nhiên cũng nghe hiểu lời lão giả nói. Nó há miệng tung về phía lão giả một viên hỏa cầu. Người xung quanh nghe được lão giả ra chỉ lệnh, như tìm được người đáng tin cậy, lập tức mở ra Linh giới bảo vệ lão ta.

Từng viên bom khói đạn khói đủ loại màu sắc nở rộ, thành công ngăn chặn bước chân của Diệu Thiên Bạch Hổ, không cho nó tiến vào sơn động trợ giúp đồng loại.

Diệu Thiên Bạch Hổ tin tưởng đệ đệ nhà mình có thể thành công giải quyết hai nhân loại nhỏ bé kia, bảo vệ tốt Tinh Linh Tử, thế là yên tâm quần nhau với đám người bên ngoài.

Đáng tiếc, nó tuyệt đối không ngờ rằng, hai nhân loại nhỏ bé bên trong không hề dễ đối phó, các cô chính là hai tên biếи ŧɦái.

Trong sơn động, Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ bị Tần Nhất đánh ngao ngao hô hoán không ngừng. Nó không biết tại sao mình đã kêu lớn tiếng như vậy rồi mà ca ca còn không trở về cứu nó.

Tần Nhất lại bổ thêm một quyền xuống đầu Bạch Hổ, Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ đau đến nhe răng nhếch miệng, Phượng Khuynh Ca cách đó không xa cũng cảm thấy đau thay nó.

Đầu là nơi yếu ớt nhất, là nhược điểm của nó, không nhiều người biết. Thế nhưng thiếu niên trước mắt, ngay từ lần thứ nhất nó không nhịn được đau tru lên đã phát hiện ra nhược điểm của nó, bắt đầu triển khai công kích mãnh liệt vào đầu nó.

Phượng Khuynh Ca nhân lúc Diệu Thiên Bạch Hổ bất lực phản kích, nhanh chóng tiến lên hái Tinh Linh Tử. Sau khi dùng hộp đặc thù đựng Tinh Linh Tử, Phượng Khuynh Ca chuẩn bị chuồn lẹ.

Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ lần này hoàn toàn nổi giận, nó tru lên liều mạng vung vẩy đầu, Tần Nhất thuận theo lực đạo lăn xuống. Trên đầu không còn nhân loại đáng ghét kia nữa, nó quay đầu bổ nhào về phía Phượng Khuynh Ca.

Tiểu tặc, dám trộm Linh Tử, nó muốn ăn nàng.

Phượng Khuynh Ca vội vàng cất hộp vào trong không gian giới chỉ, sau đó thuận thế lăn một vòng trên đất, né tránh một trảo trí mạng của Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ.

Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ chỉ nhằm vào Phượng Khuynh Ca, một mực chĩa mũi nhọn vào cô, con mắt không nhìn Tần Nhất lấy một cái.

Phượng Khuynh Ca phóng ra phong nhận, lại bị Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ phun hỏa cầu triệt tiêu.

Cô cong mông chạy tán loạn khắp nơi: "Con bà nó, sao ngươi chỉ đuổi một mình tiểu gia?"

Trả lời Phượng Khuynh Ca là công kích càng mãnh liệt hơn của Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ. Tần Nhất híp mắt phượng nguy hiểm, hấp thụ tinh ngọc để khôi phục thể lực.

Một lưới điện đang dần hình thành trên tay Tần Nhất, phía trên mơ hồ còn có cả thủy quang. Dị năng hệ lôi của cô cuối cùng đã thức tỉnh.

Ngay tại tối hôm qua, lúc cô ngồi xếp bằng trên giường, thần thức thăm dò vào trong bụng mình, thình lình phát hiện một viên hạch dị năng màu tím nho nhỏ. Nó so với hạch dị năng khác thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng đủ làm cho tâm tình cô kích động.

Dị năng hệ lôi của cô, rốt cuộc đã đến.

Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ trở tay không kịp, nó theo bản năng muốn lùi về sau, Tần Nhất làm sao có thể cho nó cơ hội này. Năm tấm lưới điện liên tục ném ra hình thành một chiếc lồng, nhốt Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ ở bên trong.

Bản năng của động vật nhắc nhở Diệu Thiên Bạch Hổ, thứ này nó tuyệt đối không thể đụng vào.

Lưới điện đương nhiên là không thể đụng vào, Tần Nhất củng cố thêm dị năng hệ băng bên trên lưới điện. Băng có thể dẫn điện rất tốt, điều này càng làm tăng thêm uy lực cho lưới điện của Tần Nhất.

Không chỉ vậy, Tần Nhất còn nén toàn bộ nguyên tố lôi trong không khí lên trên lưới điện, cho nên tuy nhìn lưới điện chỉ có một tầng rất mỏng, nhưng uy lực vô cùng kinh người, ngay cả Diệu Thiên Bạch Hổ năng lực cường hãn chỉ sợ cũng không chịu được sức giật của lưới điện.

Chương 343: Tạm biệt Phượng Khuynh Ca, rời khỏi đại lục Tinh Thần

Nhưng sử dụng dị năng như vậy khiến Tần Nhất có chút không chịu đựng nổi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Phượng Khuynh Ca đi nhanh tới, lo lắng nhìn Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất, ngươi không sao chứ."

Thật ra ngay từ đầu Phượng Khuynh Ca đã muốn đi ra dẫn dụ Diệu Thiên Bạch Hổ, chuyện nguy hiểm như này tự nhiên cô không muốn Tần Nhất đi làm. Nhưng bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này so với cô còn cố chấp hơn.

Hiện tại trong lòng Phượng Khuynh Ca có chút hối hận, việc tốn thể lực như vậy nên để cô đến làm mới đúng.

Tần Nhất khẽ lắc đầu, mắt phượng xinh đẹp cong cong: "Không sao, chỉ là tiêu hao hơi nhiều dị năng, lấy được Tinh Linh Tử là tốt rồi."

Tần Nhất đi đến trước mặt Diệu Thiên Bạch Hổ, mắt phượng giống như nhìn thấu hết thảy tang thương của thế gian: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng mắt Diệu Thiên Bạch Hổ. Nó rất mạnh, nếu như không phải cô phát hiện ra nhược điểm của nó, thì cô khó mà đánh bại được nó. Cho dù là hiện tại cô cũng chỉ là vây khốn nó, nếu như thả nó ra, Tần Nhất thật sự cảm thấy bản thân chưa chắc đã đánh được ngang tay với nó.

Mắt Diệu Thiên Bạch Hổ trừng lớn, thế nhưng hồi tưởng lại đôi mắt tràn ngập chiến ý và cảm giác nhiệt huyết sôi trào của đối phương, Diệu Thiên Bạch Hổ hơi cúi đầu xuống, ô ô mấy tiếng.

Đây, là thể hiện tâm phục khẩu phục.

Thiếu niên ở trước mắt tuy bây giờ không phải là rất mạnh, thế nhưng nó lại có một loại dự cảm, sẽ có một ngày nào đó, "hắn" sẽ bước lên đỉnh cao. Mà thiếu niên sáng chói mạnh mẽ như vậy, chắc chắn có thể khiến nó hạ thấp cái đầu cao quý.

Tần Nhất nâng cằm lên, trong mắt tỏa ra lưu quang lấp lánh: "Ta không thuộc về thế giới này, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ."

Diệu Thiên Bạch Hổ hơi sững sờ, đầu hổ to lớn lại có chút ngốc manh, nhưng nó vẫn kiên định hạ thấp đầu mình như cũ, chủ nhân ở nơi nào, nó sẽ ở nơi đó.

Khóe miệng Tần Nhất hơi vểnh lên, cô cắn đầu ngón tay mình, một giọt máu nhỏ lên trán Diệu Thiên Bạch Hổ, song phương tạo thành khế ước.

Phượng Khuynh Ca mỉm cười nhìn thiếu niên tự tin trước mắt, có lẽ chính bản thân tiểu Nhất Nhất cũng không phát hiện, tình cảm của cô đang từ từ khôi phục.

Thu Diệu Thiên Bạch Hổ vào trong không gian, Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca lại lặng yên không tiếng động rời đi. Bên ngoài, ba mươi mấy người chờ đợi cứu binh đột nhiên phát hiện không ai tới. Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca dò xét hồi lâu, rốt cuộc xác định không có nguy hiểm, sau khi cắn chết những người này xong, nó mang theo tâm tình tốt trở lại sơn động.

Thế nhưng nghênh đón nó là sơn động trống không, trên sơn động, nó thấy được tin tức đệ đệ lưu lại cho nó: "Lão ca, ta đi theo chủ nhân ra ngoài lịch luyện, ngươi không cần nhớ ta. Đúng rồi, mấy gốc cây hoa kia liền xem như lễ gặp mặt ta cho chủ nhân, bái bai."

Ánh mặt trời rực rỡ, lưu lại một mình Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca ngổn ngang trong gió.

Trên một cành cây cao bên ngoài sơn động, Lăng Vân bấm báo với Quân Mặc Ly: "Chủ tử, tiểu gia đã thuận lợi lấy được Tinh Linh Tử."

Quân Mặc Ly gật đầu, đôi mắt cô đơn nhưng quyến luyến nhìn theo phương hướng Phượng Khuynh Ca rời đi.

Lăng Vân đỡ trán, hắn không biết tại sao chủ tử lại không nói cho tiểu gia biết hắn vì tiểu gia làm bao nhiêu chuyện. Dựng kết giới để Diệu Thiên Bạch Hổ ca ca không nghe được tiếng cầu cứu bên trong của Diệu Thiên Bạch Hổ đệ đệ, thậm chí còn tự tay giải quyết hết đám người cứu viện đang phục sẵn ở ngoài của mấy lão ngoan đồng. Tất cả đều là vì tiểu gia, thế nhưng hắn không hiểu, tại sao chủ tử không chủ động nói ra?

Phượng Khuynh Ca là Dược sư, trên tay cô ấy vừa vặn có Hỏa Liên và Băng Liên. Dựa theo trình tự Thiên Nguyên lão nhân nói trước đó, hai người cho Tiểu Lam và Phi Hồng ăn linh dược.

Nhiệm vụ hoàn thành, tảng đá trong lòng Tần Nhất được đặt xuống, mà cô cũng có thể trở về.

Phượng Khuynh Ca cực kì không nỡ nhìn Tần Nhất, cô thật lòng coi Tần Nhất là tỷ muội tốt của mình, muốn cô ấy lưu lại, thế nhưng cô biết, Tần Nhất không thuộc về nơi này.

Cô ấy thuộc về tận thế.

Lệ rơi đầy mặt nói lời tạm biệt Tần Nhất, nhưng duyên phận của hai người mới chỉ vừa bắt đầu.

Đọc truyện chữ Full