TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vị Hôn Phu Luôn Phát Rồ Vì Bất Lực
Chương 5: Kiếp trước - Năm

Chương 5: Kiếp trước – Năm

Editor: Seina

Khi mở to mắt ra, tôi đã sống lại.

Thế giới sau gần một trăm năm, Chiến quốc khói lửa liên miên không dứt, mành che thời đại quần hùng tranh đấu được mở ra.

Năm tôi lung la lung lay lên năm tuổi ấy, vì trong nhà thiếu lương thực, em trai em gào khóc đòi ăn, tôi bị người nhà đưa vào dinh thự quận thú, trở thành người thị nữ có số tuổi nhỏ nhất.

Phu nhân quận thú là một người phụ nữ có gương mặt hiền lành. Thấy tôi không có tên, bà cảm thấy tôi thật đáng thương, vừa đúng thời điểm hoa sơn trà trong đình viện nở lộng lẫy nhất, bà nghĩ một lát rồi nói với tôi: "Từ nay con sẽ được gọi là «A Xuân», có được không?"

Phu nhân là người ngây thơ trong sáng, được quận thú bảo bọc rất tốt.

Hoa sơn trà còn được gọi là hoa chém đầu, khi héo tàn cả đóa hoa đều lìa khỏi cành như đầu rơi xuống, cao quý và uy nghiêm, không hề có phong thái quyến luyến nào khác, cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của đạo samurai.

Phu nhân không hề biết ý nghĩa đằng sau này, hừng hực khí thế mà trồng hoa trà khắp cả đình viện.

Ngày mà gót sắt samurai dẫm vỡ sự yên bình là ngày tuyết rơi dày đặc trên núi, tuyết như lông ngỗng rơi xuống xác người và những bông hoa, che phủ màu sắc đỏ thẫm.

Vì dã tâm của thị trưởng mà gia tộc phải gánh tai họa ngập mặt. Một người nhìn như hiền lành, trên thực tế vẫn luôn cất giấu trong lòng dã tâm trở thành chủ của một nước.

Samurai đầu đội mũ giáp sừng hươu kéo quận thú đến bãi đất trống trước sảnh chính, nâng cao tay lên rồi chém xuống, máu chảy xuống bắn tung tóe lên nền tuyết, như rải hoa mận đỏ lên đất.

Trai gái già trẻ gì cũng bị lưỡi kiếm sắc bén kề lên, xếp thành hàng ngũ đứng trước cái chết.

Phu nhân rút đoản đao được giấu trong vạt áo ra, không chút do dự lao vào hoàng tuyền.

Ngược lại, bởi vì quá nhẫn nại nên tôi đã lướt qua cái chết.

Khi thanh kiếm¹ còn vương theo máu kề lên cổ tôi, tôi như trút được gánh nặng mà nhắm mắt lại, nhưng cố tình lại có tiếng vó ngựa dồn dập ngoài tường viện.

1: Gốc là như thế này □□ nên tôi mạn phép thay thế từ khác vào

Thời đại Chiến quốc, mọi người đều là bọ ngựa bắt ve, sau lưng bọ ngựa cũng chính là hoàng tước.

Samurai gϊếŧ cả nhà quận thú bị quân địch tập kích bất ngờ, tên samurai định chém đầu tôi có nhiệm vụ quan trọng hơn, không thể không gạt tôi sang một bên rồi quay ra chém gϊếŧ quân địch.

Tôi có hơi thất vọng. Trong lúc đứng tại chỗ chờ tên bắn lén, một cánh tay nhấc đằng sau cổ áo tôi lên, xách lên như xách thỏ, ném tôi lên cái yên lạnh lẽo trên lưng ngựa.

Cái người đó siêu siêu hung, quát to với tôi mấy lần luôn, mặt nạ dữ tợn gần như che kín gương mặt người đó, chỉ lộ ra đôi mắt uy nghiêm mà sắc bén.

Không hiểu sao tôi bị thủ lĩnh của quân địch nhận nuôi, lại một lần nữa trở thành thị nữ, phụ trách chuyên môn chăm sóc thiếu chủ tang mẹ từ nhỏ.

Ở cái thời đại ấy, không sợ chết dường như là một đức tính đặc biệt được đánh giá cao. Nhưng thân là con trai độc nhất của người đứng đầu đất nước, vị thiếu chủ ấy không kiêu dũng thiện chiến, cũng không có khí phách thấy chết không sờn.

Nhóm gia thần vì thế mà lo lắng sốt ruột cho cậu, người cha cũng mặt ủ mày chau, mỗi lần thấy cậu là mỗi lần mắng, thậm chí cả bọn thị nữ thi thoảng cũng len lén xì xào, nói thiếu chủ nhìn qua không giống như một đại tướng tài năng.

Nhũ danh của thiếu chủ là Kotaro, mỗi lần bị sư phụ kiếm đạo huấn luyện đến bầm dập mặt mũi đều thích trốn vào phòng tôi.

"A Xuân." Giọng nói thiếu niên luôn tủi thân cực kỳ, "Tại sao cái gì ta cũng làm không tốt vậy?"

Việc của tôi là giúp đám người kia băng bó vết thương, bởi vì thế phải luyện tập cho thật thành thạo.

Sau lễ Genpuku¹, thiếu chủ có một cái tên càng thêm uy phong đường đường, không còn dùng cái tên Kotaro nữa.

1, Lễ Genpuku: Lễ cho những người con trai khi đến độ tuổi 15-16, mốc đánh dấu sự trưởng thành của họ. Họ sẽ đổi một cái tên khác ngoài nhũ danh hiện tại.

Không lâu sau lễ đón thành niên, trên chiến trường truyền về tin dữ lãnh chúa bỏ mình. Vị thiếu chủ trẻ tuổi ở nhà đã phải tiếp nhận trọng trách do triều thần bầu chọn, kế thừa vị trí hia chủ kiêm lãnh chúa.

Chiến sự cấp bách, các tin tức truyền liên tục từ tiền tuyến về đội quân bên địch áp sát.

Địch đánh đến cửa lúc rạng sáng, tôi ngồi dưới mái hiên, giọt sương sớm trắng tinh ướt đẫm chiếc lá, một bóng dáng cả đêm không ngủ xuyên qua đình viện vâng lặng, đi đến cách vài bước trước mặt tôi rồi dừng lại.

Gia chủ trẻ tuổi mang Tosei Gusoku, sơn màu đỏ son, dải lụa vàng kim, bên hông là hai thanh kiếm nặng trĩu.

Một khuôn mặt sẽ không còn lại khóc đến nước mắt giàn giụa, đã bắt đầu trở nên uy nghiêm tự khi nào?

Cậu trầm mặc trong chốc lát. Bây giờ tôi không thể lại gọi cậu là Kotaro.

Khi cậu nói, giọng nói của gia chủ trẻ tuổi rất nhẹ nhàng.

"Cái chết rất đáng sợ sao?"

Tôi đương nhiên biết rằng cậu đang khẩn trương, cũng biết rằng vì sao cả một đêm này cậu lại không ngủ.

"Không đáng sợ một chút nào." Tôi nói với cậu, "So với sống sót thì nhẹ nhàng hơn nhiều."

Ốc tù và vang lên trên chiến trường, như thể những giọng nói từ xa xưa vang vọng trong thung lũng. Tiếng vó ngựa chạy nhanh trên mặt đất ầm ầm như tiếng sấm, tiếng chém gϊếŧ và hò hét rung chuyển cả đất trời, dường như trong khoảng thời gian ngắn cả bầu trời đang xanh ngát như tối sầm xuống.

Cuộc giao tranh kéo dài liên tục đến chạng vạng.

Samurai toàn thân nhốm máu giục ngựa chạy đến, tất cả mọi người vội vã chạy ra tiền sảnh. Người kia rêи ɾỉ một tiếng, ngã xuống từ trên lưng ngựa, thanh âm sau đấy đều bị át mất bởi chất vấn hoảng loạn của mọi người.

Tôi nắm lấy dây cương, nhảy lên lưng ngựa. Con gió vút nhanh cuốn đi những âm thanh ồn ào và hỗn loạn đằng sau, chưa bao giờ đầu óc tôi tỉnh táo như bây giờ cả, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch thình thịch, trong nháy mắt máu trong người tôi như sống lại, những việc chuẩn bị xảy ra tiếp theo sẽ sáng bừng như tuyết.

Tôi đi cứ như lao về phía cái chết, nhưng dường như không chỉ là vì như vậy.

Tôi phi nước đại về phía chiến trường, hướng tới tử địa của mình. Ngọn lửa bị kiếm chia cắt, mưa tên bị kiếm chém tách ra, túp lều quen thuộc hiện ra trước mắt, xung quanh đã mất đi người trấn thủ, thi thể chồng chất nhiễm đỏ thảm cỏ.

Một người cuối đầu đứng ở trung tâm, chậm rãi rút đoản đao tùy thân ra.

"Kotaro ––!"

Tôi thấy được biểu cảm trống rỗng từ khuôn mặt đang ngẩng lên.

"....... A Xuân?" Thiếu niên không dám tin hỏi.

Chợt, cậu lấy lại tinh thần: "Ngươi tới đây làm gì?!"

"Để cứu cậu."

Để tự cứu chính mình.

Để cứu lấy cái mơ màng hồ đồ này, đối bất luận cái gì sự vật đều không thể động dung chính mình.

Mưa tên gào thét, tôi dùng một tay kéo thiếu niên lên lưng ngựa.

Là một samurai hẳn là phải chịu chết một cách thẳng thắn, nhưng đó không phải là cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ, cậu ấy vẫn còn một tương lai vô hạn.

Cậu vẫn còn chưa phạm phải bất kỳ tội nghiệt nào.

"Tôi đã từng có một vị hôn phu!"

Thế giới mờ ảo trong gió mạnh gào rú. Người sau lưng tôi dường như đã khóc, nhưng lại không giống như khóc. Rốt cuộc, cậu cũng không còn là đứa trẻ nhát gan kia nữa, cho dù muốn quay ngược thời gian, thì cũng chỉ có thể đi thảng về phía trước.

"Hắn là một tên siêu khốn nạn –– khốn nạn nhất thế giới!"

Khi sắp chết, con người sẽ trở nên thẳng thắn thành khẩn đến không ngờ.

Tôi đã chết đi sống lại nhiều lần, nhưng đến giây phút ấy, cuối cùng tôi cũng tiết lộ bí mật của bản thân.

Tôi không thể phân biệt được cái tình cảm như ung nhọt trong xương kia là cái gì. Đó có thể là ác cảm khiến người khác muốn ói, có thể đó là hận thù, cũng có thể là sỉ nhục. Và có lẽ, nó cũng chỉ là nỗi bi ai mà thôi.

Tôi biết mình suýt chút nữa là bị nó ép đến suy sụp, nhưng cuối cùng tôi cũng đã nói nó ra toàn bộ, dùng ngôn ngữ để lấy nó ra từ trong xương tủy rồi mạnh mẽ nghiền nát nó dưới chân.

"Hắn là một đao phủ lạm sát người vô tội, mà tôi, đã từng là đồng phạm với hắn."

Ánh lửa, bóng dáng quân địch đen nghìn nghịt không ngừng tiếp cận. Con sông chảy xiết như con rắn lớn bò vào vách đá gào thét. Tôi sờ sờ gương mặt thiếu niên, cười với cậu:

"Hãy sống sót, Kotaro."

Đó là lần đầu tiên tôi mỉm cười trong đời. Trong mắt thiếu niên chực chờ nước mắt.

Trước khi cơn mưa tên tơi xuống, đột nhiên tôi đẩy cậu ấy về phía con sông.

Ấy, cuối cùng thì tôi sống sót là vì cái gì.

.......... Nhưng có thể chết như vậy, cảm giác thật ra cũng khá tuyệt.

___________

Chương này tác giả viết rất hay, nhưng vốn từ tôi khá kém nên không thể lột tả được hết sự hung tráng(?) trong chương này.

Đọc truyện chữ Full