Lời vừa dứt, lấy thân thể của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương làm trung tâm, cơ hồ là trong phạm vi 100 dặm xung quanh, tất cả đều biến thành một cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn khổng lồ.
Chỉ thấy, trong một nửa của phạm vi bán kính 100 dặm, tất cả cây cối đều bị thiêu rụi, trên mặt đất lúc này chỉ toàn là tro bụi của chúng, vài chỗ còn có nhung nham đang trào lên, không khí thì nóng bức, bị nhiệt độ làm cho vặn vẹo không ngừng.
Trái ngược với bên kia, bên phía còn lại, tất cả mọi thứ không hiểu tại sao lại lập tức đóng băng, cho dù là nhân loại hay là hồn thú, cơ hồ là bị nhốt trong một lớp băng cực dày, không khí lúc này đột nhiên giảm cực nhanh, gió thổi lạnh thấu xương, cơ hồ trên bầu trời đã xuất hiện bông tuyết.
Ở phía đối diện, sau khi Hỏa Long Vương và Băng Long Vương thi triển ra sát chiêu, Trương Vô Kỵ và Trương Thanh Trúc đột nhiên cảm thấy một lực áp bức đè lên bản thân, cảm giác khó có thể phát huy ra thực lực chân chính.
Hỏa Long Vương gầm lên: “Ha ha, nhân loại, nếm thử tuyệt kỹ của bọn ta đi.
”
Gàoooo…
Sau một tiếng gầm lớn, ở bên phía khu vực nóng như lửa đốt, mặt đất bắt đầu nứt ra, nhung nham trào lên không ngừng, cơ hồ nơi này sắp biến thành một biển nhung nham vậy, nhiệt độ cũng vì thế mà tăng lên không ngừng.
Mắt thấy tình thế có chút không ổn, Trương Vô Kỵ nhanh chóng vận chuyển hồn lực trong cơ thể, tiếp đó thì hô lớn: “Đệ Thất Hồn Kỹ - Đồ Long Chân Thân!”
Lời vừa dứt, ở dưới chân của Trương Vô Kỵ, cái hồn hoàn thứ bảy đỏ như máu lập tức liền loé sáng, kéo theo đó là một làn sóng hồn lực cực mạnh phóng ra bên ngoài.
Ngay tức khắc, sau lưng của Trương Vô Kỵ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái hư ảnh cực lớn, cao khoảng 30 trượng, trên tay còn câm theo một chuôi đao màu đỏ, nhìn bộ dáng rất giống Trương Vô Kỵ.
Không sai, đây chính là hồn kỹ thứ bảy của Trương Vô Kỵ, vũ hồn chân thân – Đồ Long Chân Thân.
Sau khi Trương Vô Kỵ sử dụng vũ hồn chân thân, Trương Thanh Trúc cũng lập tức thi triển hồn kỹ thứ bảy, nàng hô lớn: “Đệ Thất Hồn Kỹ - Ma Cầm Chân Thân!”
Lời vừa dứt, dưới chân của Trương Thanh Trúc, cái hồn hoàn thứ bảy cũng lập tức phát sáng, phía sau lưng của nàng cũng xuất hiện một cái hư ảnh khổng lồ, cao khoảng 30 trượng, trên tay còn cầm theo một cái càm màu lục.
“Đệ Ngũ Hồn Kỹ - Hoả Long Xung Kích!”
“Đệ Lục Hồn Kỹ - Đao Long Hợp Nhất!”
“Sí Hoả Tà Nhận!”
Vèo…
Cơ hồ là chỉ trong một cái nháy mắt, một cái đao khí cực lớn liền bay về phía của Hoả Long Vương, nhanh chóng đánh thẳng vào cái đầu to tướng của nó.
— QUẢNG CÁO —
Rầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên…
Còn chưa kịp để Hỏa Long Vương và Băng Long Vương kịp phản ứng, một bên, Trương Thanh Trúc cũng lập tức thi triển hồn kỹ công kích.
“Đệ Lục Hồn Kỹ - Cửu Ảnh Phân Thân!”
“Đệ Nhất Hồn Kỹ - Nhiễu Loạn!”
“Đệ Nhị Hồn Kỹ - Tinh Thần Trùng Kích!”
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Ảo Mộng Túy Âm!”
“Á… Á…”
Ngay sau khi Trương Thanh Trúc thi triển hàng loạt hồn kỹ công kích tinh thần đánh về phía hai đầu long vương, bởi vì quá đau đớn, cho nên Hỏa Long Vương và Băng Long Vương cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng thảm thiết.
Vốn kiệm lời từ trước tới giờ, Băng Long Vương đột nhiên gầm lên: “Khốn kiếp, ta muốn giết chết tất cả các ngươi.
”
Cùng lúc đó, bên phía khu vực bị băng phong bao phủ, lập tức xuất hiện hàng loạt lốc xoáy, bông tuyết từ trên trời cũng rơi xuống nhiều hơn, nhiệt độ thì tụt dốc không phanh, cả bầu trời cũng vì thế mà trở nên trắng xoá.
Tiếp đó, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương không hiểu tại sao lại hả hai cái miệng khổng lồ ra cùng lúc…
Ngay sau đó, hai quả cầu ánh sáng màu đỏ và màu lam lập tức được hội tụ, tiếp đó…
Đùng… Đùng…!!!
Ngay lập tức, ngay sau khi hai tiếng nổ lớn vang lên, hai quả cầu ánh sáng kia cũng đã bắn ra hai luồng ánh sáng, một đỏ, một lam.
Mặc dù công kích lần này thoạt nhìn có vẻ giống với lúc trước, thế nhưng lần này, hai luồng ánh sáng kia không có bay riêng lẻ, mà lại xoắn vào nhau, tạo thành một luồng ánh sáng lớn hơn, nhắm thẳng về phía Trương Vô Kỵ mà bắn tới.
Mắt thấy bản thân bị công kích, Trương Vô Kỵ lập tức thi triển hồn kỹ tránh sang một bên.
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Kích Tốc!” — QUẢNG CÁO —
Có điều, ngay khi Trương Vô Kỵ nghĩ rằng bản thân đã tránh khỏi công kích thì luồng ánh sáng hai màu kia lại lập tức đổi hướng, vào ra sau lưng, trong nháy mắt đã áp sát phần lưng của Trương Vô Kỵ.
Trong tình thế cấp bách, bởi vì cảm thấy bản thân không thể tránh né được công kích, Trương Vô Kỵ lập tức thi triển hồn kỹ phòng ngự.
“Đệ Bát Hồn Kỹ - Vô Địch Kim Thân!”
Lời vừa dứt, ở dưới chân của Trương Vô Kỵ, cái hồn hoàn thứ tám liền phát sáng, kéo theo đó là cơ thể của hắn loé ra ánh vàng kim, nếu như nhìn từ xa thì trông hắn giống như một khối kim loại vậy.
Rầm…!!!
Một tiểng nổ lớn vang lên, khói bụi bay mịt mù…
Sau khi lớp bụi tan đi, một thân ảnh vàng kim liền hiện ra, đó chính là Trương Vô Kỵ.
Vô Địch Kim Thân, tác dụng như tên gọi, sau thi triển cái hồn kỹ này, toàn thân của Trương Vô Kỵ sẽ phát sáng một màu vàng kim, trong 15 giây tiếp theo, mọi đòn tấn công cho dù mạnh đến cỡ nào thì cũng không thể làm hắn bị thương.
Tất nhiên, cái gì cũng có cái giá phải trả.
Mặc dù Vô Địch Kim Thân rất bá đạo nhưng nhược điểm của cái hồn kỹ này lại nằm ở chỗ, trong thời gian thi triển, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không thể di chuyển, chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Lúc này, sau khi đỡ một kích khủng bố như vậy, Trương Vô Kỵ liền thu hồn cái hồn kỹ này lại, hai tay cầm lấy Đồ Long Đao, chuẩn bị lao vào chiến đấu.
***
Lạc Nhật Sâm Lâm, tại một góc nào đó…
Mục lúc này chính là đang nâng cấp cái trận pháp Ngũ Hành Cấm Thần Trận tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Sở dĩ Mục làm như vậy là bởi vì hắn cảm thấy Hỏa Long Vương và Băng Long Vương còn có sát chiêu ở phía, cho hắn liền nâng cấp cái đại trận này, nếu như về sau có chuyện gì xảy ra bất ngờ thì còn có cái mà đối phó.
Có điều, ngay khi Mục đang dồn hết sức lực để nâng cấp thì hắn liền dừng lại, lập tức đứng dậy, sau đó thì đem thần thức thả ra, quét hết thảy mọi thứ qua một lần.
Qua một lúc, sau khi thu hồi thần thức, Mục liền cười mỉm: “Đường sống không đi, lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.
”
— QUẢNG CÁO —
Tiếp đó, Mục liền đem việc nâng cấp trận pháp ném sang một bên, không nói một lời lại, lập tức liền bay lên trời.
Lát sau, sau khi đã bay đến khu vực bị ảnh hưởng bởi sát chiêu Băng Hoả Lưỡng Trọng Thiên, Mục liền dừng lại.
Chỉ thấy Mục hai tay đánh ra vô số pháp quyết, tiếp đó thì phun ra kim đan của bản thân – Băng Hoả Ngưng Huyết Đan, sắc mặt lập tức liền trắng bệch.
Tiếp đó, Mục hô một tiếng: “Phệ!”
Lời vừa dứt, trên bầu trời Băng Hoả Ngưng Huyết Đan lập tức điên cuồng xoay tròn, tiếp đó, vô số năng lượng từ Băng Hoả Lưỡng Trọng Thiên được hút vào, khiến cho viên kim đan phát ra hai ánh sáng chói mắt.
Qua một lúc lâu, bởi vì đã hấp thu quá nhiều năng lượng, cho nên Băng Hoả Ngưng Huyết Đan cũng bắt đầu bảo hòa, Mục cũng vì thế mà đã khôi phục linh lực hoàn toàn.
Nhưng chỉ hồi phục linh lực thôi thì chưa đủ, Mục đang muốn lợi dụng sát chiêu của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương để kết liễu bọn chúng.
Chỉ thấy Mục lấy ra từ trong túi trữ vật ba tấm phù bảo, sau đó thì hắn đem linh lực trong người truyền vào trong đó.
Nếu như là bình thường thì Mục sẽ không làm cái chuyện tiêu tốn linh lực này, thế như bây giờ lại khác, nếu như Hoả Long Vương và Băng Long Vương vẫn còn thi triển Băng Hoả Lưỡng Trọng Thiên thì hắn vẫn có dư linh lực để sử dụng.
Qua nửa canh giờ…
Lúc này, ba tấm phù bảo đã được nạp đầy đủ linh lực, tùy thời là có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy Mục thu hồi Băng Hoả Ngưng Huyết Đan vào trong cơ thể, sau đó thì lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình đan ngọc, bên trong chứa một lượng máu đỏ ngòm.
Nhìn bình máu trong tay, đôi mắt của Mục bỗng loé lên một tia căm phẫn, thế nhưng rất nhanh liền biến mất.
Sở dĩ Mục có biểu hiện như vậy là bởi vì, đây là máu của một đầu rồng mà hắn đã từng giết ở kiếp trước.
Kế tiếp, Mục đem linh lực lấy từ trong bình ngọc ra 30 giọt máu, sau đó đem chúng bắn vào 3 tấm phù bảo, miệng hô: “Hợp!”.