Mục phất phất tay, nói: “Được rồi, ngươi có thể đi!”
Nghe thấy vậy, tên thanh niên kia lập tức nở nụ cười trên miệng, nịnh nọt nói: “Vâng, xin cảm ơn quý khách!”
Lời vừa dứt, tên thanh niên nhỏ con kia liền lách người, tránh né hết dãy bàn ghế, đi vào bên trong…
“Sát Lục Chi Đô sao…???”
“Hy vọng nơi đó có thứ ta cần.
” Mục vừa cầm vò rượu lên uống, vừa ngẫm nghĩ.
Theo như lời của tên thanh niên kia nói, Sát Lục Chi Đô quả thực là một thiên đường cho tội phạm.
Trên Đấu La Đại Lục, những kẻ mang trọng tội trên người rất nhiều, cho dù là trốn ở đâu thì cũng đều bị Vũ Hồn Điện và hai đại đế quốc phát hiện và diệt sát.
Thế nhưng, một khi một tên tội phạm nào đó trốn vào trong Sát Lục Chi Đô, đám người truy sát lại không hề tiến vào, liền không nói lời nào, lập tức rời đi, đem tên của người đó gạch bỏ, hoàn tâm không bận tâm nữa.
Chính vì có tiền lệ như thế, cho nên đa số những tên tội phạm bị truy sát khắp nơi đều chọn tiến vào Sát Lục Chi Đô, những kẻ truy sát đều lập tức bỏ cuộc.
Mặc dù thoạt nghe thì có vẻ nơi đó quả thực là thiên đường dành cho tội phạm, thế nhưng Mục lại có một ý nghĩ khác: “Tại sao đám người truy sát lại lập tức từ bỏ khi tên tội phạm trốn vào trong Sát Lục Chi Đô?”
Mặc dù có nghi vấn trong lòng, nhưng Mục lại không thể giải đáp, dù sao thì hắn vẫn chưa đến nơi đó lần nào.
Cơ mà, đây cũng không phải là lý do mà Mục chú ý tới Sát Lục Chi Đô, cái mà làm hắn hứng thú, đó chính là tên của nơi này.
‘Sát Lục’, vừa nghe đã cảm ngửi được mùi máu.
Nếu như từ trước đến nay, người tiến vào Sát Lục Chi Đô đều là tội phạm, như vậy thì chắc chắn sẽ có chém giết xảy ra, có lẽ máu tươi cũng không thiếu.
Vừa hay, Mục lại đang sầu não vì thiếu máu tươi để chuyển hóa Huyết Tinh, chính vì vậy mà hắn mới hỏi kỹ về nơi này, dự định sẽ đi một chuyến thử vận may, hy vọng có thể tìm được một lượng lớn máu tươi.
***
Cực Bắc Chi Địa…
Quát… Quát… Quát…
Trên một cành cây gần đó, một bầy quạ đang tụ tập lại, số lượng vượt quá trăm con, dường như nơi này có một thứ gì đó thu hút bọn chúng.
Đột nhiên… — QUẢNG CÁO —
Phạch… Phạch… Phạch…
Không hiểu tại sao, cả đàn quạ hơn trăm con liền bay đi mất.
Nhìn từ xa, trông bọn chúng giống như một đám mây màu đen đang dần dần tan biến trên bầu trời.
“Là nơi này sao…??? Mùi máu vẫn còn mới, xem ra chỗ này vừa xảy ra một trận chém giết không lâu.
” Mục thầm nghĩ.
Kế tiếp, Mục cùng với lớp dịch dung đã tiến tới trước cửa của một quán trọ.
Mặc dù bản thân đã cải trang thành người khác, nhưng Mục vẫn chưa yên tâm, cho nên hắn đã mặc bộ y phục màu đen, bên ngoài thì dùng một cái áo choàng toàn thân, trên mặt thì đeo một cái mặt nạ, chỉ để lộ phần miệng, như vậy thì người khác căn bản là không thể nhận ra hắn là ai.
Cạch…
Qua một cái cửa gỗ đã mục, Mục liền tiến vào bên trong quán trọ.
Vừa vào bên trong, đập vào mắt Mục là 7 thân ảnh, 6 nam 1 nữ.
Nam thì ai nấy đều có bộ dáng nhếch nhác, mùi máu tươi trên người cực kỳ nồng đậm, chắc hẳn là vừa trải qua một trận chém giết.
Về phần nữ nhân kia, người này có dáng cực kỳ nóng bỏng, nơi cần nhỏ thì nhỏ, nơi cần lớn thì lớn, lại cộng thêm việc ăn mặc y phục bạo lộ da thịt, khiến cho đám nam nhân kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn mấy cái, nước dãi trong miệng cứ nuốt ừng ực.
Vừa thấy Mục bước vào, nữ nhân kia liền hạ người, cúi đầu, nói với một chất giọng cực kỳ mê người: “Kính chào quý khách, chào mừng đến với quán trọ của tiểu nữ, không biết ngài muốn dùng gì?”
“Một cốc Huyết Tinh Mã Lệ.
” Mục lạnh lùng nói, sau đó thì không nhanh không chậm, tìm một cái bàn còn trống, rồi ngồi xuống chờ đợi.
Theo như tin tức mà tên thanh niên lúc trước cung cấp, muốn vào Sát Lục Chi Đô thì nhất định phải uống một thứ, đó là một cốc Huyết Tinh Mã Lệ.
Mặc dù không biết Huyết Tinh Mã Lệ là gì, nhưng nếu như đã có chữ ‘huyết tinh’ thì chắc hẳn là sẽ liên quan đến máu.
Mà Mục hiện tại lại đang cần máu, chính vì thế mà hắn càng ngày càng tò mò về Sát Lục Chi Đô.
Rất nhanh, nữ nhân kia đã xuất hiện bên cạnh Mục, trên tay nàng còn cầm một cốc nước màu đỏ, mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, xông thẳng vào mũi.
Sau khi đã đặt cốc Huyết Tinh Mã Lệ xuống bàn, nữ nhân kia liền cười, nói: “Của ngài đây, xin mời!”
Nhìn lấy cốc Huyết Tinh Mã Lệ trước mặt, Mục thầm nghĩ: “Là máu người sao…? Lại còn có một chút độc tính nữa…”
“Có điều, với liều lượng như thế, căn bản là không hề ảnh hưởng được ta…”
Với suy nghĩ như vậy, Mục liền đem cốc máu trước mặt nâng lên, chỉ sau một hơi thở đã uống hết sạch.
— QUẢNG CÁO —
Cơ mà, ngay khi Mục vừa nuốt đống máu đó bụng, một cỗ sát khí liền từ đó bộc phát ra, nhanh chóng len lỏi lên đại não của hắn.
Nếu như là người bình thường, bao nhiêu đó sát khí cũng đã đủ làm người đó bất tỉnh, thậm chí là chết đi…
Thế nhưng, Mục là ai chứ, cái đống sát khí cỏn con đó làm sao có thể ảnh hướng tới hắn, chưa kể đến việc hắn còn có thần thức cường đại, cho nên rất nhanh, đống sát khí đó đã bị Mục đập nát, tan đi mất hút.
Nhìn thấy Mục sau khi uống Huyết Tinh Mã Lệ mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, trong đôi mắt không hề có một chút cuồng nộ nào, nữ nhân kia liền ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Khanh khách… Người đều đã đến đông đủ, tiểu nữ cũng không làm mất thời gian nữa…”
“Lần này, lối vào Sát Lục Chi Đô chỉ đủ cho 3 người tiến vào… Khanh khách…”
Mặc dù chỉ nói mới nửa câu nhưng dường như nữ tử kia không có ý định nói nữa, chỉ thấy nàng đưa mị nhãn đảo qua 7 người trong quán, ý vị thâm trường…
“Ồ, muốn chúng ta tự tàn sát nhau sao, Sát Lục Chi Đô này thú vị đấy…” Mục thầm nghĩ.
Nghe thấy vậy, trừ Mục ra, trong đám 6 tên nam tử còn lại, 2 người trong số đó đột nhiên đứng bật dậy, hồn lực xung quanh liền đã bắt đầu dâng lên, theo sau đó là hai cái vũ hồn giống nhau như đúc xuất hiện.
Không sai, hai gã này chính là một cặp huynh đệ song sinh, chính vì vậy mà vũ hồn của cả hai đều giống nhau, đều là hai thanh đao màu bạc, gọi là Ảnh Nguyệt Đao.
Sau khi đã triệu hoán vũ hồn, dưới chân hai người này, 5 cái hồn hoàn đã xuất hiện, một trắng, một vàng, hai tím, một đen… 2 tên Hồn Vương.
Bởi vì hai huynh đệ này ngồi vị trí gần Mục nhất, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của nữ nhân kia, liền không nhịn được mà động thủ, lập tức triệu hoán vũ hồn, thi triển hồn kỹ, ý niệm muốn giết chết Mục ngay lập tức.
“Đệ Tam Hồn Kỹ - Nguyệt Sát!” x2
Lời vừa ra, hai cái hồn hoàn thứ ba của hai huynh đệ này lập tức phát sáng, hai thanh Ảnh Nguyệt Đao trong tay bọn hắn cũng lập tức biến đổi, chỉ thấy phần lưỡi đao dài ra gấp ba lần, bên trên đó còn lóe lên ánh bạc, trông rất giống một vầng trăng khuyết.
Ngay lập tức, hai huynh đệ cùng với hai thanh đao màu bạc lập tức lao lên, nhắm thẳng cái cổ của Mục mà chém xuống…
“Chết!” Cả hai cùng hô lên.
Thế nhưng…
Xoẹt… Xoẹt…
Bịch… Bịch… — QUẢNG CÁO —
Rầm… Rầm… Đùng…
Chưa tới một hơi thở, theo sau hai cái đầu vừa rơi xuống đất, hai cỗ thi thể không đầu liền ngã lên cái bàn bên cạnh, làm cho nó ngay lập tức trở thành một đống đổ nát.
Tĩnh…
Không còn một chút tiếng động…
Tất cả những ai có mặt tại chỗ này đều ngây người, không tin những gì vừa xảy ra.
Chỉ thấy ngay bên cạnh hai cỗ thi thể không đầu, Mục vẫn thản nhiên ngồi đó, vẫn trong tư thế như cũ, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Thế nhưng, nếu chú ý kỹ thì sẽ thấy, bên trên tay phải của Mục, có một sơi tơ trong suốt đang đung đưa, nếu như không nhờ mấy giọt máu tươi đang bám trên đó thì cơ hồ là không thể nhìn thấy.
Không sai, đó chính là một trong năm kiện đỉnh cấp pháp khí của Mục - Ti Tuyến.
Đối với những tu sĩ tu luyện Huyết Chiếu Kinh như Mục, bản thân hắn rất mẫn cảm với máu và sát khí, lại công thêm thần thức đang liên tục theo dõi đám người này, Mục rất dễ dàng nhận ra sự bất ổn của hai huynh đệ kia.
Chính vì vậy mà trong lúc hai huynh đệ kia định ra tay giết hắn, Mục liền nắm lấy sơ hở, nhanh chóng sử dụng Ti Tuyến, nhắm thẳng hai cái cổ mà cắt, cuối cùng thì mới tạo thành một màn huyết tinh như vậy.
Lại qua vài hơi thở, hai cái thi thể dưới sàn liền lập tức có dấu hiệu khô héo, tất cả máu tươi liền biến thành một đoàn huyết vụ, từ từ chui vào trong người Mục.
Sau khi đoàn huyết vụ kia đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của Mục, hai cái thi thể kia liền biến thành hai cái xác khô, chỉ còn da bọc xương.
Lúc này, ở dưới sàn, tại vị trí mới vừa này bị máu tươi bắn lên, cơ hồ tất cả đều đã biến mất, không còn sót lại dù chỉ là một giọt.
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người ai nấy đều lộ ra vẻ mặt quái dị, có chấn kinh, có sợ hãi, có hưng phấn, vô cùng đặc sắc.
Mặc dù đã trải qua vô số lần sinh tử, chém giết, nhưng đám người lại lộ ra vẻ mặt như thế, lý do chỉ có một…
Đó chính là trong suy nghĩ của bọn hắn…
“Nếu như ta giết được người này, thì nửa đời sau không cần lo lắng nữa rồi…”.