TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Tiên Tại Đấu La
Chương 88: 88: Chích Viêm Lân Thảo



Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua nửa canh giờ, hơn 1000 quả trứng của đám Huyết Trùng cũng đã nở ra…
Lúc này, bên trong Phệ Huyết Châu, số lượng Huyết Trùng đã vượt qua 1000 con, nhưng căn bản cũng chỉ phân ra thành hai loại…
Thứ nhất, chính là đám Huyết Trùng bình thường, không hề có hoa văn ở trên bụng, vừa nhìn là đã biết tiến giai thất bại, số lượng của đám này thì khoảng cỡ 900 con.

Về phần loại thứ hai thì không cần phải nhiều lời, đó chính là gần 100 con Huyết Trùng Nhất Giai, nếu như so sánh về số lượng với đám còn lại thì cực kỳ thảm thương.

“Hơn 1000 quả trứng mà đã nở ra gần 100 con Huyết Trùng Nhất Giai, tỉ lệ là 1 phần 10, xem ra cũng không tệ…” Mục thầm nghĩ, trong lòng thì hài lòng vô cùng.

Tới đây, Mục liền nhớ đến kiếp trước, khi ấy, mặc dù số lượng trứng là gần 2000 nhưng cũng chỉ có khoảng 50 con Huyết Trùng là tiến giai thành công mà thôi… như vậy thì cũng đủ hiểu lần này Mục vui vẻ đến mức nào.

Mục cười phá lên một tiếng, nói: “Thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn…”
Tiếp đó, Mục ý niệm liền động, nhanh chóng hạ mệnh lệnh đầu tiên cho đám Huyết Trùng Nhất Giai… đó chính là căn nuốt sạch sẽ đám Huyết Trùng tiến giai thất bại.

Ngay lập tức, bên trong Phệ Huyết Châu liền trở thành một bãi săn thu nhỏ, con mồi thì chính là mấy con Huyết Trùng bình thường, còn kẻ đi săn thì chính là đám Huyết Trùng Tiến Giai.

Vo… Vo… Vo…
Vô số âm thanh cắn nuốt vang lên…
Rất nhanh, khoảng qua nửa canh giờ, cuộc đi săn này rốt cuộc cũng đã kết thúc, đám Huyết Trùng Nhất Giai không hề tổn thất một con nào, còn đám Huyết Trùng bình thường thì đã chết hết sạch, căn bản là không còn một con nào cả…
Như vậy, bao nhiêu đó thì cũng đã đủ để chứng minh độ bá đạo của đám Huyết Trùng Nhất Giai.


Kỳ thực, chỉ cần Mục muốn thì đám Huyết Trùng Nhất Giai này có thể đồ sát được mấy cái thành trì tầm trung của hai đại đế quốc, thậm chí một vài thế lực nhỏ lẻ cũng sẽ chết dưới tay dưới đám trùng này.

Quay trở lại hiện tại, Mục sau khi nhìn lấy một màn kia liền vô cùng hài lòng, hắn nhanh chóng thu hồi Phệ Huyết Châu, sau đó thì trầm ngâm hẳn, như đang suy nghĩ gì đó.

Nếu như tính đến hiện tại thì Mục cũng đã 96 tuổi rồi, tu vi thì mặc dù có tiến triển nhưng cũng không đáng kể, đang dừng lại tại Kết Đan Hậu Kỳ, khoảng cách đến cảnh giới Giả Anh còn cả một chặng đường dài.

— QUẢNG CÁO —
“Mặc dù hiện tại không phải Giả Anh, nhưng cũng đã đến lúc rồi…” Mục thầm nghĩ, trên miệng thì nở ra một nụ cười quỷ dị.

***
Tại một ngọn núi lửa gần đó, cách động phủ của Mục không xa…
Bởi vì đây là một ngọn núi lửa vẫn còn đang hoạt động, cho nên ở trên đỉnh núi, vô số tro bụi từ đó bay lên, làm cho một mảnh trời xung quanh bị nhuộm thành một màu trắng xám, căn bản là rất khó để nhìn vào bên trong.

Có điều, việc này chỉ là khó khăn với người khác, chứ bằng vào thần thức cường đại của bản thân, Mục từ lâu đã nhìn thấu cái ngọn núi lửa này.

Lại nói một chút, Mục chọn đến vùng phía Nam của Đấu La Đại Lục này để bế quan là để tránh sự dòm ngó của Tu La Thần, cái này không sai, nhưng cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu…
Về phần nguyên nhân chủ yếu… chính là vật bên trong cái ngọn núi lửa đang hoạt động kia…
Một gốc Chích Viêm Lân Thảo.


Chích Viêm Lân Thảo, đây chính là một loại thiên tài địa bảo, ẩn chứa bên trong rất nhiều hỏa thuộc tính, phẩm chất vô cùng cao, tu sĩ tu luyện công pháp có hỏa thuộc tính thì thực thực lực sẽ được đề thăng lên rất nhiều, vừa hay lại phù hợp với Nhật Nguyệt Thần Quyết của Mục.

Nếu như Mục có thể phục dụng được nó thì khi hắn kết thành Nguyên Anh, tỉ lệ thành công sẽ tăng thêm được 3 phần.

Lại nói một chút, tại Đấu La Đại Lục, bởi vì bị vị diện bài xích, cho nên nếu như muốn kết thành Nguyên Anh thì Mục phải gia tăng tỉ lệ thành công lên 10 phần, cho dù là thiếu 1 phần cũng không thể được.

Chính vì vậy mà khi bắt gặp một gốc Chích Viêm Lân Thảo này, Mục liền đã có ý định là sẽ hái về, chờ ngày phục dụng.

Thế nhưng, cơ duyên thì sẽ đi kèm với nguy hiểm, gốc Chích Viêm Lân Thảo này cũng vậy, bên cạnh nó còn có một đầu hồn thú vô cùng mạnh canh giữ, với thực lực của Mục thì căn bản là không có cách nào lấy đi…
Bởi vì đó chính là một đầu Hỏa Kỳ Lân, tu vi đã vượt qua 20 vạn năm, có vẻ như sắp tiếp cận 30 vạn năm.

Lại nói một chút về Chích Viêm Lân Thảo…
Kỳ thực, muốn bồi dưỡng một gốc Chích Viêm Lân Thảo thì vô cùng khó khăn, bởi vì loại thực vật này yêu cầu cần có máu tươi của một đầu kỳ lân, mà đầu kỳ lân đó lại phải bắt buộc sử hữu hỏa thuộc tính… — QUẢNG CÁO —
Cứ 1000 năm một lần, Chích Viêm Lân Thảo sẽ hút một lượng lớn máu tươi của một đầu Hỏa Kỳ Lân, khiến cho đầu Hỏa Kỳ Lân đó lâm vào ngủ say, không hề hay biết gì về mọi thứ xung quanh.

Khoảng 3 năm về trước, đầu Hỏa Kỳ Lân này đã dùng một lượng lớn máu tươi để tưới lên gốc Chích Viêm Lân Thảo này, chính vì thế mà nó chìm vào cơn mê, mặc kệ sự đời…
Vừa hay, lúc này Mục đã xuất quan.


***
Mặc dù biết là đầu Hỏa Kỳ Lân kia đã ngủ say nhưng đừng quên nó cũng là một đầu hồn thú sắp đạt tới 30 vạn năm tu vi, chính vì thế mà Mục vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng thả ra thần thức để đề phòng bất trắc.

Vù… Vù… Vù…
Qua vài tiếng xé gió, Mục cuối cùng đã đến được bên cạnh gốc Chích Viêm Lân Thảo này…
Nhìn lấy gốc Chích Viêm Lân Thảo này, Mục vô cùng hài lòng, thầm nghĩ: “Có vẻ như gốc Chích Viêm Lân Thảo này đã tồn tại được gần 1 vạn năm rồi…”
Tiếp đó, Mục cũng không có nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng vận chuyển Nhật Nguyệt Thần Quyết, đem phần dương khí tụ tập ở trên hai tay, sau đó thì từ từ đưa về phía gốc thảo dược trước mặt.

Phựt…
Rất nhanh, Mục đã thu lấy thành công, chỉ thấy hắn nhanh chóng đem Chích Viêm Lân Thảo cho vào trong túi trữ vật, sau đó thì dừng việc vận chuyển công pháp lại, nhanh chóng leo lên Thanh Lôi Kiếm, tức tốc rời đi.

“Bạo tốc!!!”
Lời vừa ra, một người một kiếm liền hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, sau một tiếng xé gió thì đã biến mất khỏi khu vực này.

Có điều, Mục không biết rằng, chính vì hành động lần này của bản thân mà trong tương lai, đầu Hỏa Kỳ Lân đang ngủ say kia sẽ cho hắn một bất ngờ lớn.

***
— QUẢNG CÁO —
Trong khu vực trung tâm của Tinh La Sâm Lâm…
Tại một con suối nào đó, có một đầu hồn thú đang uống nước.

Nhìn lấy dáng vẻ bên ngoài thì đây chính là một đầu Quang Minh Hổ Kiếm, tu vi thì đã đạt tới 6 vạn năm, cũng tức là tương đương với yêu thú cấp 8, có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.


Có điều, đây cũng chỉ là so sánh về mặt tu vi, chứ còn thực lực của đầu hồn thú này như thế nào thì đó vẫn còn là một ẩn số, dù sao thì tu vi cũng không đại biểu cho thực lực.

Lúc này, trông bộ dáng của đầu Quang Minh Hổ Kiếm, có vẻ rất thảnh thơi, giống như là xung quanh nó không có gì nguy hiểm vậy, thế nhưng, nó lại không biết rằng, ở phía xa, cách nó hơn 50 dặm, có một người đang nhìn chằm chằm nó.

Không sai, cách nơi này khoảng 50 dặm về phía Nam, Mục chính là đang sử dụng thần thức để giám sát nhất cử nhất động của đầu Quang Minh Hổ Kiếm này.

Về phần lý do tại sao Mục lại định ra tay với đầu hồn thú này? Rất đơn giản.

Đó chính là vì Mục muốn ngưng tụ nội đan của đầu hồn thú này.

Mặc dù trên Đấu La Đại Lục, số lượng hồn thú sở hữu thuộc tính quang minh thì có rất nhiều, nhưng để mà chọn ra được một con hồn thú có tu vi cùng độ tinh khiết của quang minh chi lực phù hợp thì thực sự rất khó.

Cứ nhìn Mục thì biết, mặc dù hắn có thần thức cường đại nhưng cũng phải mất 3 tháng để tìm ra được vị trí của con Quang Minh Hổ Kiếm này.

Quay trở lại vấn đề, bởi vì Quang Minh Hổ Kiếm sở hữu quang minh chi lực vô cùng tinh khiết, cho nên chắc chắn nội đan của nó sẽ ẩn chứa rất nhiều quang minh thuộc tính, như vậy thì rất thích hợp để Mục dùng nó để luyện chế Diệt Ma Đan.

Diệt Ma Đan, công dụng như tên gọi, đây là một loại đan dược có thể áp chế cũng như là diệt trừ tâm ma, nếu như tu sĩ có thể phục dụng trong lúc đột phá từ Giả Anh lên Nguyên Anh Sơ Kỳ thì có thể vượt qua tâm ma kiếp dễ dàng hơn, tỉ lệ thành công kết thành Nguyên Anh cũng vì thế mà gia tăng thêm 1 phần.

Mặc dù hiện tại Mục vẫn chưa cần dùng đến, nhưng tương lai thì chắc chắn sẽ cần dùng.

Ở trên một gốc cây nào đó, chỉ thấy Mục nhoẻn miệng cười: “Xem ra cũng tới lúc rồi…”.


Đọc truyện chữ Full