Tại Thiên Huyền tông lúc này, từng đoàn quang ảnh đầy màu sắc tựa như cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, tựa như bao phủ lấy toàn bộ Thiên Huyền sơn.
Cùng với đó có vô số hư ảnh linh cầm bay xoay quanh một ngọn núi.
Từng loài chim có kích thước to nhỏ cùng nhiều màu sắc khác nhau.
Chúng bay nối tiếp nhau tạo thành một đường dài từ đỉnh Thiên Huyền sơn lên trên bầu trời.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy những linh cầm này dường như phân chia theo đẳng cấp để xếp hàng vậy.
Gần đỉnh núi nhất là từng loại kích thước nhỏ linh cầm với thuần một màu sắc, theo đó càng cao trên bầu trời sẽ là những loại cự cầm mang trong mình đa dạng màu sắc.
Đáng chú ý là tại bầu trời lúc này đúng là có ba hư ảnh phượng hoàng với từng màu xanh vàng trắng đang bay xoay quanh một vật.
Nhìn kỹ sẽ thấy đó là một con vô cùng lớn phượng hoàng, trên thân phát ra vô số loại màu sắc.
Cùng với đó là một cái màu vàng vương miện đội trên đỉnh đầu nó.
Trong miệng phát ra từng tiếng kêu như muốn xé rách thiên không.
~Chiếppppp Chiếp ~
“Thiên phượng đó là trong truyền thuyết thiên phượng sao?”
“Tương truyền thiên phượng là bách điểu chi vương, thật đúng là không ngoa!”
“Vị trí đó không phải Thiên Huyền sơn sao? Chẳng lẽ nói Thiên Huyền tông bên trong có thiên phượng tồn tại?”
“Thiên Huyền tông thật có phúc a!”
….
Từng tiếng kinh hô của mọi người xung quanh Thiên Huyền sơn truyền ra.
Dù chỉ là phượng hoàng cũng là cùng những thần thú trong truyền thuyết tồn tại.
Huống chi là một đầu thiên phượng, cao quý hơn phương hoàng không chỉ mười lần.
Tương truyền phượng hoàng đúng là hậu duệ của thiên phượng.
“Huyền châu lại có thiên phượng thần mạch tồn tại! Thật không uổng một chuyến này.” Một tên nam tử mặc một bộ đồ xám trường bào, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
Bên cạnh hắn đứng đó một lão già cũng là một bộ kinh ngạc gật đầu:
“Đúng vậy a thiếu chủ!”
Nếu có người nghe được bọn hắn đối thoại tất ngạc nhiên không thôi, bởi vì tại Huyền châu thật không có mấy người biết đến thần mạch thiên phượng.
“Nhất định là thánh nữ đã thức tỉnh rồi a!” Tô bà bà nhìn lên hư ảnh thiên phượng cảm thán nói.
Dù sao nàng cũng là một tên linh hoàng cảnh, huống chi lại hầu hạ bên người thánh nữ từ đời trước chắn chắn số chuyện nàng biết cũng không ít.
“Cuối cùng cũng thức tỉnh a.
Nha đầu này thật không làm người ta bớt lo!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn hư ảnh thiên phượng trên bầu trời nói.
Hôm nay đã là ngày thứ chín kể từ khi nàng bế quan rồi.
Hắn còn thật lo nha đầu này một đời luân hồi xuống dưới thật muốn luân hãm tại đó.
Luân hồi châu sử dụng không phải là không có tác hại, ngược lại càng nhiều lần luân hồi bản thân càng dần mơ hồ.
Nếu không phải nàng theo chấp niệm với hắn, rất có thể nàng đã triệt để quên đi bản tâm của mình.
— QUẢNG CÁO —
Hắn càng lo lắng liệu nàng có thể hay không chỉ vì muốn một đời an nhàn cùng hắn mà nguyện không giải khai phong cấm của thần mạch.
Tại vì sao thần mạch giải khai, linh hồn của nàng cũng sẽ khai thông, trí nhớ trước đây của nàng cũng sẽ dần khôi phục.
Lúc này chỉ thấy Thiên Huyền sơn đỉnh núi chỗ xuất hiện một thiếu nữ toàn thân mặc một bộ váy dài màu xanh, da thịt trắng như tuyết.
Đưa lưng về phía mọi người, mặt nhìn thiên phượng trên bầu trời từng bước hướng đến.
Một bàn chân trần trắng nõn hiện ra, nàng đặt chân lên hư ảnh linh cầm rồi nhẹ nhàng bước.
Kỳ lạ là hư ảnh linh cầm như hòa theo từng bước chân của nàng đều vang lên từng tiếng ca vô cùng âm dịu.
Cuối cùng thiếu nữ quay người lại.
Thấy gương mặt nàng thời điểm mọi người như chết lặng.
“Đẹp! Thật sự quá đẹp!” hầu như mọi người đều có cùng suy nghĩ.
Tóc đen như gỗ mun, môi hồng răng trắng, đôi mắt như ánh sao trời, thật sự làm say đắm lòng người.
Sau đó, chỉ thấy hư ảnh thiên phương như sống kêu lên “Chiếp~ ~ ~” một tiếng, rồi đột nhiên tại mi tâm nàng chui vào.
Theo đó từng luồng khí tức kinh khủng trong người nàng tràn ra, đúng là một vị linh tôn cảnh.
Sau đó nàng nhẹ phất tay, từng đoàn hào quang cùng linh cầm đều tan biến.
Người thiếu nữ này không ai khác chính là Tô Ngọc Linh, sau chín ngày bế quan sử dụng phượng nguyên đan cuối cùng nàng cũng giải khai phong cấm.
Thức tỉnh thần mạch thiên phượng của nàng.
“Đó là thần nữ sao?”
“Nghe đồn Thiên Huyền tông được một vị vô cùng xinh đẹp cùng thần bí nữ tử sáng lập.
Chẳng lẽ là nàng sao?”
…
Từng tiếng từng tiếng nghị luận lại vang lên.
Sau hôm nay, Huyền châu chắc chắn sẽ không còn yên bình.
Thiên Huyền tông cũng sẽ là nơi hướng đến của mọi người.
“Tham kiến thánh nữ!”
“Thánh nữ vạn tuế!”
…
Trong Thiên Huyền tông lúc này thì tất cả mọi người đều quỳ xuống làm lễ.
Trước đây bọn họ không coi thánh nữ ra gì, vì từng đều thánh nữ đều rất ít xuất hiện càng không quản chuyện tông môn.
Huống chi tu vi nàng cũng không được tốt.
Nhưng bây giờ lại khác, đừng nói nàng đã bước chân vào linh tôn cảnh, chỉ riêng gương mặt của nàng bọn họ cũng không thể thờ ơ.
Bởi vì đời đời bọn họ đều biết trong Thánh các có một bức tượng, chính là tổ sư khai sáng Thiên Huyền tông.
Cũng chính là người được kính trọng nhất tại đây và Tô Ngọc Linh thật sự rất giống người đó, nên dù chỉ là một phần vạn quan hệ bọn hắn cũng không dám làm lơ.
“Vậy mà đột phá tới linh tôn cảnh!” Hoàng Phủ Hùng cũng vô cùng kinh sợ.
— QUẢNG CÁO —
Phải biết Huyền châu người chỉ cần là tu luyện hầu như mười tuổi đều đã là phàm cảnh.
Thậm chí người có thiên phú cao một chút mười tuổi đều đã phá phàm nhập linh.
Nhưng muốn nhập linh tôn cảnh thật vô cùng có khăn.
Bởi vì từ linh tôn cảnh bắt đầu, linh lực sản sinh trong cơ thể sẽ dần liên kết với thiên địa.
Hay nói cách khác muốn đột phá linh tôn cảnh cần cảm ứng được phần nào đó thiên địa pháp tắc.
Nói đúng hơn là cảm ứng được thuộc tính ngũ hành trong thiên địa.
Tại sao lại là ngũ hành thuộc tính? Bởi vì tại Huyền châu gần như không người có thể cảm ứng được thuộc tính khác.
Đó cũng là lí do mà những người thiên sinh linh thể như: hỏa linh chi thể, mộc linh chi thể, kim linh chi thể, … đều được mọi người xưng là thiên tài.
Bởi vì sinh bọn hắn từ lúc sinh ra đã thân cận với thiên địa.
Tô Ngọc Linh cũng không rảnh để ý đến mọi người cùng Hoàng Phủ Hùng kinh sợ.
Thời khắc này nàng nhắm nghiền hai mắt, tiếp nhận từng đoàn ký ức trong đầu mình.
“Nhớ lại sao?” Lăng Huyền Thiên nhìn nàng thất thần nên hỏi.
Hắn đã đứng đây từ lúc nàng đặt chân lên linh cầm một đường.
Chỉ là hắn biết nàng đang giải khai ký ức cùng phong cấm nên không nàng phiền.
“A, thiếu gia, ta nhớ lại một chút!” Tô Ngọc Linh từ từ mở mắt ra nói.
Nói xong nàng liền chạy lại ôm cánh tay hắn trước sự hâm mộ của một người, dù sao thì bọn hắn vẫn đang đứng trên bầu trời.
Thậm chí nàng còn cố để hắn khuỷu tay chạm vô trước ngực của nàng.
“Ta mẹ hắn là sao a, thần nữa của ta!”
“Tên tiểu bạch kiểm này từ đâu chui ra a?”
“Khoan hãy nói nhìn thật giống thần tiên hiệp lữ nha! Tên thiếu niên đó cũng vô cùng anh tuấn, còn mang một bộ áo trường bào trắng thật ngầu !”
“Nam tử đẹp có mẹ hắn sài à? Nam tử là phải có thực lực các người không hiểu sao?”
…
Bỏ ngoài tai Thiên Huyền tông đám người cùng lân cận người bàn tán Tô Ngọc Linh dẫn Lăng Huyền Thiên tiến đến đại điện dù sao thì nàng cũng có mấy chuyện cần bàn với Hoàng Phủ Hùng.
“Tham kiến công tử”
“Tham kiến thánh nữ”
Hoàng Phủ Hùng, Tô bà bà cùng Nguyên thánh Tam lão thấy hai người bọn họ đến liền lập tức hành lễ.
Vốn Nguyên thánh Tam lão ba người bọn họ vẫn đang bế quan sau khi trở về từ đỉnh thánh sơn.
Chỉ là lần này Tô Ngọc Linh động thái quá lớn, nên bọn họ cũng là từ bỏ bế quan ra quan sát.
Theo bọn họ nếu bỏ qua lần này chắc chắn sẽ không còn cơ hội.
— QUẢNG CÁO —
“Haizzz, ba tên tiểu quỷ các ngươi thật sự là cố chấp a.
Đã không còn sống được bao lâu còn dám xuất quan! Thật sự là không sợ chết sao?” Tô Ngọc Linh trừng mắt nhìn ba bọn họ thở dài.
Nguyên bọn hắn có thể tốt đẹp bế quan sống thêm trăm năm.
Chỉ là lần trước thời điểm bái kiểm Lăng Huyền Thiên liền chỉ còn có thể sống thêm không quá mười năm
Bây giờ lại rời núi sợ là sống không quá ba năm a.
Dù sao thánh nhân khi sắp tới thọ nạn thời điểm đều sẽ phong bế lục thức nhằm giả chết trốn tránh thiên địa dò xét.
Nhưng một khi rời khỏi giả chết trạng thái thiên địa sẽ vì bị lừa dối mà tức giận.
Thọ nạn cũng sẽ càng nhanh buông xuống
“Thánh nữ, ngài… thật là ngài sao?” Nguyên thành tam lão vô cũng kinh sợ nói.
Giọng điệu này thật đúng là thánh nữ.
Đây cũng không phải là đời này thánh nữ mà là vạn năm trước thánh nữ.
Chính là người đã thu nhận bọn hắn cũng dạy dỗ giúp bọn hắn có ngày hôm nay.
Bọn họ mặc dù biết thánh nữ sẽ luân hồi, nhưng cũng biết đã người đã luân hồi cũng chính là một kiếp khác.
Ai lại có thể nghĩ sẽ gặp lại “chân chính” thánh nữ chứ.
“Haizz” Tô Ngọc Linh nhìn ba người bọn họ thở dài, dù sao nàng cũng đã từng dạy dỗ bọn họ rất lâu.
Có thể nói ngoài thiếu gia ra tại Ngũ Hành giới bọn họ là người thân cận nhất với nàng.
Chỉ là thời gian vô tình, từ một đám tiểu quỷ đều thành đầu tóc bạc phơ lão nhân.
“Sư … Thánh nữ người không cần đau lòng, chỉ cần được gặp lại người ba người chúng ta có chết cũng cam tâm!” Chính giữa Nguyên thánh lão giả rưng rưng nước mắt nói.
Hắn vốn định gọi một tiếng sư tôn chỉ là “sư tôn” danh xưng này trước giờ Tô Ngọc Linh đều không cho phép bọn hắn gọi, nên hắn cũng không dám.
“Sư huynh nói đúng, được gặp lại ngài chúng ta cũng không mong gì hơn!” Bên cạnh hắn hai lão già cũng đồng thanh nói.
Dù cho bọn hắn chỉ còn sống được mấy năm nhưng như vậy đã đủ làm mãn nguyện bọn hắn rồi.
“Thiếu gia, Ngài có thể hay không giúp bọn hắn một chút nha!” Tô Ngọc Linh nhìn ba người một lúc bỗng quay sang Lăng Huyền Thiên gương mặt hồn nhiên nói.
Đang ở đại điện Hoàng Phủ Hùng, Tô bà bà, cùng Nguyên thánh tam lão đều là méo mó gương mặt.
Bọn hắn đang thấy quỷ gì a? Vẫn đang một bộ đầy khí chất cùng quyền uy thánh nữ, vậy mà lại chuyển thành ngây thơ thiếu nữ.
Dù sao trước kia nàng không nhớ chuyện xưa mang tâm hồn thiếu nữ cũng là bình thường chỉ là bây giờ nhớ lại như vậy còn thích hợp sao?
“Tốt!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên trả lời.
Đối với hắn giúp ba lão đầu này kéo dài tuổi thọ thậm chí đột phá cũng không quá khó khăn.
Chỉ là nhìn lên gương mặt hắn mọi người thật sự không tin được.
Tại vì giờ mặt hắn thật trông giống như phải làm một việc rất khó khăn cùng ngượng ngùng.
Lại chẳng ai biết sở dĩ hắn như vậy là vì từ lúc Tô Ngọc Linh thức tỉnh thần mạch thiên phượng cùng nhớ lại.
Nàng tuy bên ngoài cùng mọi người lạnh lùng, nhưng cạnh hắn thì nàng luôn ôm lấy khuỷu tay hắn, mỗi lúc đều di chuyển nó trên ngực của nàng.
Có lẽ Lăng Huyền Thiên không mãi mãi không biết, sở dĩ nàng càng lúc càng gần gũi hắn là vì bây giờ nàng có thể tự tin đứng bên hắn.
Càng làm cho người hâm mộ hắn vì có một vị mỹ nhân như vậy bên cạnh.
Còn chuyện xưa, thật sự rất nhiều chuyện nàng vốn đều không có quên đi..