~ Phụt ~
Tiếng cười vừa vang lên thì tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía xe ngựa sau lưng.
Không những thế bọn họ dường như rất hiểu ý mà chủ động tản ra, dành ra một lối nhỏ từ vị trí của xe ngựa đến chỗ của Lữ Hoàng Yên.
Có câu quá tam ba bận a.
Ngươi cười một lần cũng thôi đi, cười lần hai người ta đã không tính toán.
Bây giờ ngươi lại cười, chẳng khác nào cố ý nhằm vào người ta a.
Đúng như mọi người nghĩ, Lữ Hoàng Yên ánh mắt đã thâm trầm đến cực điểm.
Hắn cũng không để ý đến thực lực của bọn họ nữa.
Dù sao thì tại nơi này cũng không có mấy nhà mà Đào Hoa các không dám đắc tội.
Tất nhiên hắn cũng không muốn trực tiếp ra tay, mà tìm cách dẫn bọn họ đến võ tràng.
Tiểu Ánh dường như cũng cảm nhận được không khí có chút im ắng nên thò đầu ra ngoài xem.
Vốn tu sĩ có thể dùng linh hồn lực của mình để cảm ứng bên ngoài.
Tuy theo độ mạnh yếu của tu vi mà có thể cảm ứng cự ly xa hay gần.
Nhưng nàng hiển nhiên là tò mò quên mình a.
Đâu còn tâm tư mà dùng niệm lực quan sát mọi người.
“Ta … ta cũng không cười ngươi nha! Ta chỉ kỳ lạ ngươi rõ ràng là con gái a.
Sao nàng ta lại xem ngươi là nam tử hán đây?” Tiểu Ánh một bộ ngây thơ gãi gãi đầu nói.
“Phụt” lần này Giới Không đang ngồi đánh xe ngựa cũng nhịn không được mà cười.
Nha đầu này không giải thích còn tốt.
Vừa giải thích chẳng khác nào trực tiếp vả mặt tên nam tử kia a.
Người ta rõ ràng là nam tử, chỉ là do tu luyện công pháp đặc thù nên mới trở thành như vậy.
Người khác không biết thì cũng thôi đi, ngươi tuy không có tu vi nhưng niệm lực mạnh mẽ không thua gì đại thánh cảnh.
Chẳng lẽ lại không nhìn ra được đây.
“Tốt, tốt.
Các ngươi thật sự cho rằng tại đây bổn thiếu không dám làm gì các ngươi hay sao?” Lữ Hoàng Yên vô cùng tức giận nhìn mấy người nói.
Nạp Lan Ỷ Nguyệt cản hắn thì cũng không nói.
Vậy mà ngay cả mấy tên lai lịch không rõ này cũng dám trêu chọc hắn.
Thật nghĩ hắn không thể làm gì sao.
— QUẢNG CÁO —
Nói rồi Lữ Hoàng Yên từ trong túi trữ vật lấy ra một cành đào màu trắng.
Sau đó nhẹ vung lên một cái vô số hoa đào như từng bông tuyết rơi xuống bao phủ lấy xe ngựa của đám người Lăng Huyền Thiên.
“Ngu ngốc a”
“Còn không phải sao.
Tưởng là tại Bắc thành thì có thể tùy ý trêu chọc người của đại thế lực sao?”
“Đáng đời”
…
Đám người thấy Lữ Hoàng Yên hướng xe ngựa ra tay thì cười khẩy không thôi.
Tại Bắc thành tuy có quy củ không được phép tranh đấu.
Nhưng ngươi phải có tư cách cùng người tranh đấu mới tính a.
Còn như người chỉ là một đám nhà quê, lâu la há lại gọi là tranh đấu.
Đây chính là quyền lợi mà các đại thế lực có a.
Nếu không ai ai cũng trêu chọc bọn họ như vậy không phải là tự ra luật lệ để đánh mất uy vọng của chính mình sao.
~ oanh ~
Đúng lúc những bông hoa đào dày đặc như những bông tuyết kia sắp rơi xuống chiếc xe ngựa.
Thì đột nhiên chúng đều hóa thành vô số bông hoa sắc nhọn như kiếm lao thẳng về phía mấy người bên trong xe ngựa.
Tất nhiên Lữ Hoàng Yên muốn một kích đắc thắng.
Không muốn triền đấu để bớt đi phiền phức sau này.
~ ầm ầm ầm ~
Chỉ là trong lúc những bông hoa đào kia chỉ còn cách chiếc xe ngựa khoảng vài phân thì dị biến đột nhiên phát sinh.
Một thanh âm ầm vang vô cùng vang vọng kêu nên.
Sau đó chỉ thấy Giới Không vẫn đang ngồi yên đột nhiên đứng dậy.
Trong tay hắn cũng xuất hiện một cây tích trượng, nhẹ gõ xuất đất khiến toàn bộ hoa đào trắng đều hóa thành mảnh vụn.
Tan biến vào hư không.
— QUẢNG CÁO —
“Thật mạnh”
“Ta thiên! Vậy mà là một tên đại thánh cảnh a”
“Lần này Lữ Hoàng Yên hẳn là đá trúng thiết bản a”
…
Giới Không vừa ra tay mọi người đều là khiếp sợ không thôi.
Một tên đại thánh cảnh trẻ tuổi như vậy.
Không có mấy thế lực có thể bồi dưỡng ra a.
Quan trọng nhất là trước không tính đến bối cảnh sau lưng.
Chỉ dựa vào thực lực Giới Không hẳn là dư sức nghiền ép Lữ Hoàng Yên.
Như vậy cho dù có người đứng ra hòa giải như vậy tỉ lệ rất cao hai người sẽ tiến hành võ tràng a.
Nhưng một khi lên võ tràng chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
Bởi vì phàm là người thua, không những phải bồi thường tài nguyên.
Thậm chí nếu đối phương ra tay độc ác.
Ngươi hoàn toàn có thể bị phế hoặc trực tiếp bị giết đi.
Đây chính là lý do rất ít người tình nguyện lên võ đài tranh đấu.
Lữ Hoàng Yên cũng là bị dọa cho run nhẹ.
Hắn vốn không muốn chọc vô đám người này là vì biết hòa thượng kia tu vi hẳn là trên hắn.
Nhưng cũng không nghĩ tới tên hòa thượng này lại là một vị đại thánh cảnh a.
Hắn cũng chỉ là trung giai thánh tôn cảnh thôi.
Nếu hòa thượng kia muốn gây khó dễ như vậy rất phiền phức cho hắn.
Đối diện với hắn, Giới Không cũng không để ý đến đám người ngạc nhiên cùng khiếp sợ.
Mà nhìn Lữ Hoàng Yên đưa tay phải lên trước miệng, nhẹ cúi đầu nói: “A di đà phật, nàng chỉ là một hài tử.
Thí chủ cần gì phải cùng nàng chấp nhặt đây?”
Nghe Giới Không nói như vậy, Lữ Hoàng Yên như tìm thấy được bậc thang vội vàng tươi cười nói: “đúng đúng, cao tăng nói rất đúng.
Là do ta quá nóng giận a, thật có lỗi!”
— QUẢNG CÁO —
Mọi người xung quanh nghe hắn nói thì có chút buồn cười.
Bất quá cũng không ai dám cười ra mặt, đừng nhìn thái độ của hắn đối với hòa thượng kia hiền hòa như vậy.
Nhưng nếu như hòa thượng kia yếu hơn hắn, vậy thì đám người này triệt để xong.
Lữ Hoàng Yên cũng không bận tâm đến người xung quanh nữa.
Hắn ôm quyền hướng Giới Không nói: “Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi trước một bước”
Sau đó trực tiếp kéo dây xích xích đầu tiểu linh thú kia rời đi.
Cũng không muốn cùng Nạp Lan Ỷ Nguyệt dây dưa nữa.
Dù sao đây cũng là Bắc thành, nếu như hắn kiên quyết đi.
Nàng cũng không có cách gì giữ hắn lại.
Còn lên võ đài giải quyết mâu thuẫn sao? Chắc chắn Nạp Lan Ỷ Nguyệt sẽ không làm quá chuyện đến mức đó.
Hơn nữa mâu thuẫn không có bao nhiêu lớn, cũng không liên quan đến nàng.
Ai lại đồng ý cho hai người sống chết trên đấu tràng.
Nạp Lan Ỷ Nguyệt ánh mắt âm trầm nhìn Lữ Hoàng Yên.
Nhưng lần này nàng cũng không tiếp tục ngăn cản hắn.
Bởi vì nàng không có cớ gì a.
Lúc nãy nàng ra tay là vì hắn hành hạ hài tử kia khiến nàng có chút không đành lòng.
Mọi người ở đây hẳn là đều cùng một ý nghĩ như nàng, nên nàng có chút chiếm lý.
Nhưng bây giờ người ta dẫn thú sủng của người ta về.
Ngươi lại lấy tư cách gì để xen vào đây.
Nghĩ như vậy Nạp Lan Ỷ Nguyệt cũng không manh động, nhẹ lắc đầu thở dài.
Sau đó định cưỡi tam giác thú rời đi.
“Chậm đã!”
Ngay lúc Lữ Hoàng Yên sắp dẫn tiểu hài tử kia rời đi thì có một thanh âm vang lên.
Khi mọi người nhìn lại vị trí thanh âm thì chỉ thấy một nam một nữ từ trong xe ngựa xuống tới.
Nam tử thì mặc một bộ trường bào màu trắng, gương mặt anh tuấn.
Nhưng giữa mi tâm có một vệt mi văn vô cùng mờ màu đen.
Nữ tử thì vóc dáng mê người.
Gương mặt xinh đẹp, đặc biệt trên người nàng tỏa ra một loại khí chất khiến cho đàn ông rất dễ sa ngã.
Hai người này không phải Lăng Huyền Thiên cùng Hồ Nguyệt thì ai.
Hai người vừa xuất hiện thì đám người vây xung quanh lại kinh sợ không thôi.
Bởi vì lúc trước chỉ có một mình Tiểu Ánh từ trong khung xe nhòm ra.
Nên mọi người vẫn tưởng là Giới Không hẳn là một vị trưởng bối nào đó của nàng.
Dẫn nàng đi lịch luyện a..