“Này này, ngươi có thể đi chậm lại một chút không?” lúc này trên đường phố đang có một nữ tử dáng người kiều diễm vừa đi vừa hướng nam tử phía trước gọi.
Nam tử đi trước nàng mặc một bộ trường bào màu trắng.
Bước đi của hắn chậm rãi, nhưng mỗi bước đi đều như hòa làm một với thiên địa vô cùng nhanh chóng.
Hai người này không phải Lăng Huyền Thiên và Nạp Lan Ỷ Nguyệt thì ai.
Vốn Lăng Huyền Thiên không muốn cùng nàng dây dưa.
Nhưng Nạp Lan Ỷ Nguyệt lại nhất định đi theo hắn.
Nói sao cũng không chịu rời đi.
Còn nguyên nhân tất nhiên là vì nàng bực tức vì hắn từ chối hôn sự rồi.
Tuy nàng rất không thích Lăng Huyền Thiên.
Nhưng người từ chối nhất định phải là nàng, chứ không phải là hắn a.
Đây là vấn đề về mặt mũi nha.
Thấy nàng cố chấp đi theo Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến nàng.
Nhanh chóng trở về biệt viện của mình.
Dù sao thì nàng hẳn là cũng không thể mãi bám theo hắn được.
Trong biệt viện của Lăng Huyền Thiên lúc này đang có năm người ngồi đó.
Ngoài đám người Tiểu Ánh, Hồ Nguyệt ra thì còn có một nam tử tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm.
Người này không phải Bạch Vũ Hải thì ai.
Đám người vừa thấy Lăng Huyền Thiên bước vào cùng với Nạp Lan Ỷ Nguyệt theo sau hắn thì kinh ngạc không thôi.
Lăng Huyền Thiên vừa đi ra ngoài không bao lao lại dẫn một mỹ nữ về a.
Thật đúng là mệnh kiếp đào hoa.
“Ha ha, Lăng huynh thật đúng là kỳ nhân a.
Vừa đến Bắc thành đã va chạm với Đào Hoa các cùng Thánh kiếm môn.
Bây giờ lại còn có thể thu tâm của Nạp Lan tiểu thư thật đúng là diễm phúc không cạn a” Bạch Vũ Hải liếc nhìn nữ tử sau lưng Lăng Huyền Thiên sau đó mỉm cười nói.
Hắn tất nhiên có thể nhận ra Nạp Lan Ỷ Nguyệt.
Đường đường là Liệp Hoành thương hội người đại diện làm sinh ý.
Nếu như ngay cả thiên kim tiểu thư cùng người của các đại gia tộc mà hắn cũng không nhận ra thì còn làm sao làm ăn a.
“Bạch Vũ Hải sao ngươi lại ở đây? Còn nữa ta … ta với hắn không có quan hệ gì hết a” Nạp Lan Ỷ Nguyệt thấy Bạch Vũ Hải cũng là ngạc nhiên lên tiếng.
Chỉ là khi nàng phủ nhận quan hệ cùng Lăng Huyền Thiên thì lại có chút cúi đầu.
Bởi vì chuyện Lăng Huyền Thiên bắt được tú cầu của nàng hẳn là không bao lâu nữa sẽ truyền ra a.
Như vậy chẳng phải mọi người đều biết sao.
“Ngươi cùng ca ca không có quan hệ gì.
Sao ngươi lại theo ca ca đến đây đây?” Tiểu Ánh hai mắt sáng rực hướng Nạp Lan Ỷ Nguyệt hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Hắn … ta” Nạp Lan Ỷ Nguyệt nghe Tiểu Ánh nói vậy thì có chút không biết trả lời làm sao.
Chẳng lẽ lại nói là Lăng Huyền Thiên cướp được tú cầu của nàng nhưng không đồng ý cưới nàng.
Nên nàng mới đi theo làm cho ra lẽ.
Cũng là để phòng hắn trốn mất a.
Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến nàng cùng mấy người Hồ Nguyệt ngạc nhiên.
Mà nhìn sang Bạch Vũ Hải nói: “Tốt, nên nói chính sự a”.
Mục đích hắn cho người tìm Bạch Vũ Hải đến đây chính là vì hỏi thêm thông tin về đấu giá sắp tới.
Cũng như là tìm cách để xây dựng lãnh thổ tại nơi này a.
“A, chuyện này ta cũng đã nghe bọn họ nói.
Lăng huynh yên tâm, đấu giá hội kỳ này không chỉ có những bảo vật như ta đã nói trước đó.
Mà còn có cả giao dịch đất đai nha” Bạch Vũ Hải mỉm cười hướng Lăng Huyền Thiên nói.
Hắn đến nơi này đã được một hồi tất nhiên đã sớm dò hỏi đám người Giới Không cùng Hồ Nguyệt rồi.
Là người làm ăn hắn tất nhiên vô cùng nhạy bén.
Chỉ cần thông qua việc Lăng Huyền Thiên tại Bắc thành tìm hiểu thông tin các cửa hàng sinh ý.
Cùng với việc hắn thuê biệt viện này ở dài hạn là Bạch Vũ Hải có thể đoán được phần nào ý đồ của Lăng Huyền Thiên rồi.
“Ngay cả nhà cửa cùng lãnh thổ cũng sẽ ra đấu giá sao? Không phải nói Thần triều phân cho các đại thế lực sao?” Tiểu Ánh tò mò hướng Bạch Vũ Hải hỏi.
“Thần triều khi cùng các đại thế lực phân chia tài nguyên cũng lãnh thổ tất nhiên sẽ không chia ra hết một lần.
Mà thường để lại một số địa phương để các đại thế lực tranh giành, nhằm kiềm chế bọn họ phát triển.
Cũng như là tạo điều kiện cho các tán tu có tu vi cao thâm mua về sử dụng.
Tất nhiên cũng không phải trường kỳ bán ra.
Thường thường chỉ sau khoảng hai mươi đến năm mươi năm mới có một lần đấu giá hội như vậy” Bạch Vũ Hải hướng Tiểu Ánh nói.
Còn có điều hắn không nói.
Chính là vốn lần này tổ chức đấu giá hội sẽ không có đất đai bán ra.
Nhưng bởi vì mấy ngày trước Lăng Huyền Thiên cùng cửu vỹ hồ xuất hiện.
Khiến cho mấy vị giám sát của Thần triều tại Bắc thành có chút suy đoán về lai lịch của hắn.
Tất cả đều cho rằng sau lưng hắn có thần linh hộ đạo.
Vì vậy mới tiến hành bán ra nhà đất trong lần đấu giá hội này a.
Đây cũng chính là lý do vì sao thời gian sẽ dao động từ hai mươi đến năm mươi năm một lần.
Vì nếu như có cao thủ hoặc gia tộc lánh đời nào xuất hiện thì bọn họ có thể ngay lập tức bán ra a.
“Ồ, Liệp Hoành thương hội lai lịch thật không nhỏ nha.
Có thể đại diện Thần triều bán đấu giá luôn a” Hồ Nguyệt cười thâm ý nhìn Bạch Vũ Hải nói.
“Ha ha, Hồ Nguyệt cô nương hiểu lầm.
Mỗi lần bán nhà đất hoặc lãnh thổ chưa được phân bố.
Hay do thế lực cũ bán ra thì đều có người của Thần triều tiến hành giám sát.
Tất nhiên tiền thu về cũng là bọn họ cầm.
Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm làm trung gian a” Bạch Vũ Hải sao lại không hiểu thâm ý của nàng.
Tự nhiên là mỉm cười hướng nàng giải thích.
— QUẢNG CÁO —
“Ra là vậy” Hồ Nguyệt nhẹ than một câu.
Bất quá ai cũng biết có trẻ con mới tin lời hắn.
Hơn phân nửa là Liệp Hoành thương hội cùng Thần triều có sâu xa gì.
Nếu không há lại được giao cho nhiều lợi ích như vậy đây.
Bất quá hắn không muốn nói, tất nhiên mọi người cũng không gượng ép.
Dù sao đây đều là bí mật của người ta.
Không ảnh hưởng đến mình hà tất phải làm khó hắn đây.
….
Buổi tối tại biệt viện của Lăng Huyền Thiên.
Vốn hắn nghĩ Nạp Lan Ỷ Nguyệt hẳn là sẽ rời đi.
Nhưng không, nha đầu này kiên quyết ở lại.
Còn nói cái gì sợ hẳn chạy mất, rồi còn kêu trừ khi hắn chủ động đồng ý lấy nàng.
Xong nàng từ chối thì mới buông tha cho hắn.
Lăng Huyền Thiên biết nàng phiền phức nên dứt khoát không để ý đến nàng.
Mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Còn biệt viện nhiều phòng như vậy nàng thích ở phòng nào là chuyện của nàng hắn cũng không tiếp tục quan tâm.
Sáng hôm sau, một buổi sớm tinh mơ với ánh nắng chiếu phủ toàn bộ biệt viện của Lăng Huyền Thiên.
Ánh nắng tuy bao phủ biệt viện nhưng không quá gay gắt mà có phần dễ chịu.
Chỉ là trước cửa biệt phủ của hắn thì đã có một đám đông tụ tập.
Nếu Nạp Lan Ỷ Nguyệt nhìn thấy những người này tất nhiên có thể nhận ra bọn họ chính là đám người đã tham gia tranh giành tú cầu hôm qua.
Nhưng tất cả đều thất bại mà về.
Bây giờ bọn họ đến nơi này chắc chắn là vì Lăng Huyền Thiên a.
“Lăng Huyền Thiên, xú tiểu tử.
Có gan mau ra đây cho bổn thánh.
Nếu không ta nhất định phá tan biệt viện này của ngươi” cầm đầu đám người là một nam tử khôi ngô tuấn tú, tay cầm một cây quạt màu trắng.
Bên trên có vẽ một cây đào nhỏ, vô cùng bắt mắt.
“Mặc Danh huynh, ta thấy chúng ta cứ trực tiếp xông vào a.
Cần gì cùng bọn họ nhiều lời” mở miệng là một tên nam tử cao ráo.
Gương mặt cũng ưa nhìn.
Thực lực của hắn vậy mà là một tên thánh hoàng cảnh.
Hắn chính là Nguyên Hiệu đệ tử của Công Tôn Trường Minh.
Nam tử được hắn gọi là Mặc Danh ánh mắt có chút khinh thường nhìn hắn.
Nhưng hắn cũng không biểu lộ ra bên ngoài, mà nhẹ nhàng đối với Nguyên Hiệu nói: “Nguyên Hiệu huynh chúng ta tới nơi này là để nói lý, cũng không phải tới gây chuyện a”.
Tuy miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng thầm mắng tên Nguyên Hiệu này ngu ngốc.
Bắc thành là nơi nào, há lại có thể tùy ý gây sự.
Hơn nữa đây còn là biệt viện của Liệp Hoành thương hội a.
— QUẢNG CÁO —
Liệp Hoành thương hội tuy chỉ biết đến như một thương hội làm ăn buôn bán bình thường.
Nhưng ai cũng biết thế lực sau lưng bọn họ vô cùng đáng sợ.
Cho dù là siêu cấp thế lực cũng chưa hẳn muốn dây vào bọn họ.
Huống chi chỉ là mấy tên đệ tử có chút danh tiếng tại tông môn nhất đẳng như bọn hắn đây.
“Ta thấy tên Lăng Huyền Thiên này hẳn là mèo mù vớ cá rán a.
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà tú cầu đến gần hắn thì hết linh.
Nếu không dựa vào một tên linh tôn cảnh như hắn há có thể cướp được tú cầu đây”
“Đúng đúng, tuyệt không thể để Nạp Lan tiểu thư rơi vào tay hắn.
Nếu không khác gì hoa nhài cắm bãi phân trâu đây”
“Đúng vậy”
“Lăng Huyền Thiên mau cút ra đây”
“Mau cút ra đây”
….
Đám người trước cửa biệt phủ của Lăng Huyền Thiên đã loạn thành một đoàn.
Đều kêu gào đòi hắn bước ra.
Bọn họ cũng không dám thật xông vào nơi này.
Bởi vì Liệp Hoành thương hội tuyệt không để bọn họ làm như vậy với khách nhân của mình.
Nhưng nếu để bọn họ biết Lăng Huyền Thiên một chiêu đơn giản có thể khiến Công Tôn Trường Minh trọng thương thì dù cho bọn họ thêm mười lá gan cũng không dám đến đây gây phiền toái a.
Đáng tiếc sự tình tại lầu các lúc đó cũng chỉ có mấy người cao tầng biết được.
Hơn nữa bọn họ há lại truyền sự tình này ra ngoài.
Làm như vậy chẳng những đắc tội với Công Tôn Trường Minh mà rất có thể còn đắc tội với Lăng Huyền Thiên cùng người đứng sau lưng hắn a.
Nhưng bọn họ lại không biết.
Chính vì mình không nói sự việc đó ra ngoài, nên đệ tử của bọn họ đang có một đám đi tìm chết a..