TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Đế Chí Tôn
Chương 107: 107: Bán Thần Cảnh Đại Chiến!



“Tốt, đã vậy bần tăng cũng không chơi đùa nữa”
Thanh âm vừa vang lên, Giới Không cũng là nhẹ chống tích trượng xuống bên cạnh.

Sau đó thánh lực toàn thân của hắn đều hiển lộ ra, vô số linh khí trong thiên địa cũng tụ tập tại vị trí của hắn.
“Vạn Thiên Pháp Thủ” Giới Không nhẹ hô lên một tiếng, tức thì cà sa của hắn nhẹ tung bay, theo đó vô số phạn văn từ trong người hắn tràn ra trông vô cùng thần thánh.
Sau lưng của hắn cũng xuất hiện vô số bàn tay màu vàng, mỗi bàn tay đều ẩn chứa số lượng lớn phật quang.

“Trấn” một chữ trấn trong miệng Giới Không vang lên sau đó những bàn tay kia hóa thành vô số chưởng ấn, lấy tốc độ vô cùng kinh khủng chớp mắt đã cùng quyền ấn của Tôn Tằng Minh.
“Vạn Thiên Thánh Thủ, hắn là người của Phật tông chính tông?” Tôn Cường thấy Giới Không dùng chiêu này như chợt hiểu ra, nhìn về phía đám người đại diện các đại thế lực nói.
Hắn rốt cuộc hiểu vì sao những thế lực này không tự mình thu thập đám người này trước, mà lại có ý tốt như vậy cùng các thế lực bên ngoài Bắc thành liên hợp.

Hơn nữa còn để nhi tử của hắn có cơ hội biểu diễn, thật đúng là khinh người quá đáng.
“Hắc hắc, Tôn huynh không cần lo lắng, Thiên châu cũng không phải là của Phật gia một nhà” Hứa Cao thấy ánh mắt kinh sợ của Tôn Cường thì lên tiếng nói, hắn cũng thật sợ Bắc Phiệt môn sẽ rút khỏi việc này.

Nếu như vậy các nhà khác hẳn là cũng sẽ sinh thoái ý, như vậy hắn cũng không được lợi lộc gì nha.
“Ta cũng không quan tâm bọn họ có phải người của Trung châu hay không, dù sao nơi này là Bắc châu.

Máu huyết của đầu Hồ tộc kia lão phu nhất định phải có được” Cố lão ánh mắt thâm trầm nói.
“Đúng vậy, Tôn huynh ngươi không cần quá lo lắng! Dù sao nơi này cũng là Bắc thành, hơn nữa có ngươi tại đây con trai ngươi lại có chuyện gì được sao?” Lệ Cửu Lôi cũng lên tiếng nói.
Thánh Kiếm môn đã kết thù hận với đám người Thiên môn, hắn cũng không thể để mấy nhà khác lâm trận quay đầu, nếu không sau này bọn họ cũng không yên ổn.

Tôn Cường nghe hắn nói vậy cũng nhẹ gật đầu, hắn cũng không quá quan tâm xuất thân của hòa thượng kia, dù sao nơi này cũng là Bắc châu.

Thứ hắn quan tâm là con trai hắn, Tôn Tằng Minh tuyệt không thể xảy ra chuyện gì.
~ rầm oanh long ~
Trong lúc mọi người đang xôn xao thì tại trên thiên không chiến đấu cũng đã kết thúc, chỉ thấy vô số quyền lửa đã bị những bàn tay phật quang kia bao phủ hoàn toàn.

Những nơi phật quang đi qua toàn bộ lửa diễm đều bị dập tắt, chớp mắt chưởng ấn đã tới trên người của Tôn Tằng Minh.
Tôn Tằng Minh thấy vậy thì hoảng sợ vô cùng, thánh lực của hắn đã dồn hết vào một quyền kia sao có thể chống đỡ được những chưởng ấn trước mắt đây.
“Dừng tay” đúng lúc này Tôn Cường hét lên một tiếng, sau đó lăng không đến nhằm cản lại chưởng ấn của Giới Không, đỡ lấy nhi tử của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi tiếp được Tôn Tằng Minh hắn cũng không tiếp tục để ý Giới Không mà là đưa một viên đan dược vào trong miệng nhi tử mình: “Không đúng”.
Nhưng lúc này hắn cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, tức thì toàn bộ khí tức bán thần cảnh trung giai của hắn hiện lộ ra.

Không gian xung quanh hắn cũng trở lại như cũ, Tôn Tằng Minh nào có được hắn đỡ được đây? Mà đã bị phật ấn oanh trọng thương rớt xuống đất, không rõ sống chết.
“Cực Huyễn pháp tắc, là ngươi?” Tôn Cường ánh mắt lăng lệ nhìn nữ tử xuất hiện sau lưng Giới Không.
Không biết từ lúc nào Hồ Nguyệt đã đứng tại nơi đó, ngay khi Tôn Cường định ra tay nàng đã dùng Cực Huyễn pháp tắc đưa hắn vào mộng cảnh.

Vốn Tôn Cường thực lực trên nàng, nếu không phải vì hắn nóng nòng cứu nhi tử mình chắc chắn sẽ không bị nàng dễ dàng đưa vào mộng cảnh như vậy.
“Nếu đã là thi đấu hẳn là nên công bằng nha” Hồ Nguyệt cười tủm tỉm hướng mọi người nói.
“Tốt … tốt! Hôm nay lão phu tất diệt Thiên môn các ngươi” Tôn Cường ánh mắt tràn ngập sát khí hướng đám người Hồ Nguyệt nói, bởi vì hắn phát hiện khí tức của Tôn Tằng Minh đã biến mất, hẳn là đã chết.
Giới Không cũng có chút kinh nghi nhìn Tôn Tằng Minh nằm bên dưới hố, Phật gia lấy từ bi làm đầu chưởng ấn chắc chắn sẽ không lấy đi sinh mạng người khác, cùng lắm là độ hóa mà thôi.


Nhưng bây giờ Tôn Tằng Minh lại chết dưới phật ấn của Vạn Thiên Thánh Thủ sao hắn có thể không kinh nghi đây.
~ Oanh ầm ầm ~
Đúng lúc này một thanh âm vang lên, khi mọi người nhìn lại thì chỉ thấy một đại hán bị cụt mất cánh tay phải đang ẩn nấp trong hư không tại vị trí của Tôn Tằng Minh bị đánh bay ra ngoài, người này đúng là Công Tôn Trường Minh.
~ phốc phốc ~
“Công Tôn Trường Minh, các đại thế lực ra tay với Thiên môn Thần triều không tiện can thiệp vào, không có nghĩa là ngươi có thể nhân cơ hội này mà giết người tại đây” một lão giả tóc trắng, dáng người thấp bé từ trong hư không hiện ra chậm rãi mở miệng.
“Vũ Dật Hành, ngươi vậy mà cũng đến” Hứa Cao ánh mắt kinh ngạc nhìn lão giả nói.
Vũ Dật Hành luôn thiên hướng đám người Lăng Huyền Thiên, nếu như hắn đến vậy không phải ảnh hưởng đến việc Hứa Cao cùng đám người thế lực lớn liên thủ sao.
“Hứa Cao, lão phu cũng phải giống như ngươi.

Lão phu chỉ đến để xem náo nhiệt mà thôi”
“Tốt, Công Tôn Trường Minh ngươi thật sự chán sống rồi!” Tôn Cường vốn đang định hướng đám người Hồ Nguyệt ra tay cũng là dừng lại, hướng về phía Công Tôn Trường Minh nói.
Hắn đã sống bao nhiêu lâu đây, đến mức này sao có thể không hiểu chuyện gì xảy ra được.

Hẳn là Công Tôn Trường Minh nhân lúc hỗn loạn thừa cơ giết con trai hắn nhằm gây hấn để hắn cùng Thiên môn không chết không thôi.

Vốn dĩ với tu vi của hắn chắc chắn có thể phát hiện được có người đến gần Tôn Tằng Minh, nhưng hắn bị Cực Huyễn pháp tắc của Hồ Nguyệt đưa vào mộng ảo.

— QUẢNG CÁO —
Sau khi thoát ra khỏi mộng cảnh thì lại muốn trả thù nên mới không để ý đến Công Tôn Trường Minh ẩn nấp, cũng may có Vũ Dật Hành ra tay mới khiến hắn phát hiện ra.

Càng nghĩ Tôn Cường càng tức giận, bởi vì không chỉ có mình Công Tôn Trường Minh muốn lợi dụng hắn, mà đám người của các đại thế lực cũng là như vậy.

Nếu không ở đây có mấy tên bán thần cảnh sao có thể không phát hiện ra thủ đoạn ẩn nấp của Công Tôn Trường Minh đây.
“Chết!” hắn cũng không nhiều lời trực tiếp một chưởng hướng Công Tôn Trường Minh oanh xuống.
~ ầm ầm ầm ~
Công Tôn Trường Minh vốn bị Vũ Dật Hành trọng thương, hơn nữa thực lực của hắn còn thua xa Tôn Cường sao có thể đỡ được một chưởng này.

Chưởng ấn qua đi, thân thể Công Tôn Trường Minh bị oanh thành từng mảnh thậm chí còn có từng ngọn lửa thiêu đốt thân thể cùng thánh hồn của hắn.

Chắc chắn chết lại không thể chết thêm.
“Tốt, ân oán đã xong, bây giờ hẳn là vào việc chính đi!” Lệ Cửu Lôi đưa mắt nhìn đám người Thiên môn nói.
Vốn đám người đại thế lực có chút không hiểu thấu thực lực của Lăng Huyền Thiên nên muốn lợi dụng Tôn Trường Minh để Tôn Cường ra tay, đáng tiếc Vũ Dật Hành xuất hiện phá đám.

Nhưng bọn họ cũng không thể làm gì hắn, vì vậy đành phải đích thân ra tay.
“Đám người này thật sự âm hiểm!”
“Đúng vậy, nếu không phải Vũ Dật Hành xuất hiện chỉ sợ Bắc Phiệt môn chúng ta lần này thiệt thòi lớn, cũng may tên tiểu tử kia đã chết đi nha” Hàn Bắc Huyên tươi cười nhìn xem xác chết của Tôn Tằng Minh, như vậy Hàn gia chắc chắn có thể chèn ép Tôn gia đi.
“Vẫn là bị hắn đoán trúng” Hạ Như n nghĩ đến lời Trịnh Dương nói, ánh mắt cũng có chút ý cười.

Tuy Tôn Tằng Minh không phải do đám người Thiên môn giết, nhưng cho dù Công Tôn Trường Minh không ra tay sợ là hắn cũng đã bị tổn hại đến căn cơ, không thể tiếp tục phát triển.
Mà một kẻ chỉ dừng lại tại đại thánh cảnh đối với Thánh Phiệt môn mà nói chỉ là rác rưởi, Bắc Phiệt môn cũng tuyệt không đưa cơ hội tiến đến Trung châu cho người như vậy.

Chính vì vậy, chuyến này dù Thiên môn hay các đại thế lực thắng lợi thì Trịnh Dương cũng được hưởng lợi rất lớn.
~ grừ grừ ~
Hồ Nguyệt thấy đám người kia tiến lên cũng không chần chờ lập tức hóa về bản thể.


“Cửu Vĩ Hồ, thật sự là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Ai nói truyền ngôn không đáng tin đây, đợi ta trở về kể lại đám bạn hữu chắc chắn sẽ rung động không thôi”
“Đuôi thứ chín của nàng mới mọc được một nửa đã mạnh như vậy, nếu như hoàn toàn mọc không phải là thành thần sao”
….
Hồ Nguyệt vừa hóa về bản thể mọi người đều khiếp sợ không ngừng, bởi vì thánh thú tuy nhiều nhưng tại Bắc thành thật sự không có mấy đầu thánh thú dám hiển lộ nguyên hình.

Hơn nữa Hồ tộc tại trong các đại tộc của linh thú cũng tính là đứng đầu, sao lại không khiến người ta khiếp sợ.
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!” lão giả gọi Cố lão vừa thấy bản thể của Cửu Vĩ Hồ thì ánh mắt sáng lên, thét dài một tiếng.
Sở dĩ hắn gấp gáp ra tay như vậy là vì sợ đám người thế lực lớn đem nàng bắt được trước, như vậy hắn không góp công tất nhiên không có cơ hội tranh giành rồi.

Chính vì vậy mà lão không chần chừ, chớp mắt một cây roi mây đã xuất hiện trong tay hướng Hồ Nguyệt đánh đến.
~ rầm rầm rầm ~
Roi mây cùng móng vuốt của Cửu Vĩ Hồ liên tục va chạm, đáng nói là tuy bản thể của Cửu Vĩ Hồ to lớn nhưng lại linh hoạt vô cùng.

Phàm là khi Cố lão công đến những nơi hiểm yếu trên thân thể nàng, nàng đều nhanh như chớp dùng móng vuốt chặn lại, khiến trận chiến nhất thời không phân thắng bại.
“Thật là đáng sợ, chỉ là bán thần cảnh sơ giai lại có thể cùng Cố lão giao thủ lâu như vậy” Hứa Cao thấy hai người bất phân thắng bại thì có chút kinh ngạc than một tiếng.
“Đúng vậy, Hồ tộc cũng không phải chỉ được cái tên”
“Đáng tiếc, tại đây có hơn mười vị bán thần cảnh, thậm chí còn có mấy vị bán thần cảnh trung giai, nàng sao có thể chống lại đây”
…..
“Hừ, thật không ngờ trung giai bán thần cảnh cũng chỉ như vậy, thật khiến ta thất vọng” Hồ Nguyệt khinh miệt nhìn lão giả nói.
“Cuồng vọng! Mộc Lâm Hóa Linh!”.


Đọc truyện chữ Full