TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh
Chương 217: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn



Cố Kiều Niệm đi về phía trước.

Ra bài không theo quy tắc và sách vở thì thật là làm rối loạn bố cục của những người đã sắp đặt trong bí mật.

Nhưng người phía sau đoàn đội độc ác này cũng không hoảng loạn.

Kế hoạch là sử dụng thao tác của Cố Kiều Niệm để nghiền nát những người hâm mộ mới của cô, những người chỉ vừa tụ lại trong vài tháng qua.

Đêm khuya, mấy người hâm mộ lớn bị Cố Kiều Niệm tag đã thay đổi ảnh đại diện thành màu đen.

Bọn họ nhất trí sửa lại tên: Nhiều năm thật lòng đút cho chó ăn.

Có lẽ là để chứng minh bọn họ là fan của Cố Kiều Niệm, ra ngoài tổn thương người khác cũng là vì cô.

Sau khi sửa ảnh đại diện thành màu đen và tên gọi, một số người đã đăng ảnh chụp màn hình lên Weibo phơi bày ra những việc mấy năm nay bọn họ đã làm vì Cố Kiều Niệm.

Nhóm fan của Cố Kiều Niệm cũng bị chia thành hai hướng gió hoàn toàn khác nhau.

Một bộ phận kiên quyết ủng hộ Cố Kiều Niệm, cho rằng những việc fan lớn làm ra trong khoảng thời gian này đều là chuyện thiếu đạo đức, Cố Kiều Niệm mắng rất đúng và rất khí phách.

Một bộ phận còn lại là an ủi những fan lớn đó, thầm đâm thọc nói Cố Kiều Niệm không có lương tâm.

Nửa đêm, hai nhóm người này cắn xé lẫn nhau.

Người ủng hộ Cố Kiều Niệm giận dữ nói: "Các người chính là người hâm mộ của Cố Kiều Niệm, còn là fan lớn? Không phải nên nói tốt cho cô ấy sao?"

Những người ở phía đối lập cãi lại: "Cũng bởi vì tốt cho cô ấy nên mới dùng tiền đấu tranh cho cô ấy, kết quả thật lòng lại như đem cho chó ăn, ai muốn là fan của chó đâu chứ? Còn không được thoát fan nữa sao? Nếu mắng nữa coi chừng bố mày quay lại dẫm cho mấy phát!"
Còn chuyện hai hướng gió này, sau khi Cố Kiều Niệm trả lời cái Weibo kia, cô cũng biết có lẽ trên mạng sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô không hề quan tâm.

Chuyện cô lo lắng chính là chuyện cô bé kia nói muốn tự tử.

Sau đó, rất nhanh bọn họ đã tìm được cô bé kia.

Lúc được tìm thấy, cô bé đã uống một hộp thuốc lớn, sùi bọt mép ngất xỉu.

Sau khi được đưa đến bác sĩ để rửa dạ dày, đến khoảng rạng sáng cô bé đã tỉnh lại.

Ngay lúc cô bé tỉnh lại, bạn của cô bé đã kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho cô biết.

Cô bé có chút mông lung.

"Cố Kiều Niệm vì tớ mà mắng người hâm mộ của chị ấy sao?"
"Đúng vậy, không tin cậu xem đi." Bạn bè đưa điện thoại cho cô bé.

Lúc này bản thân Cố Kiều Niệm còn đang được treo trên hotsearch.

Cô bé nhìn xong một tí thì lại muốn khóc.

Mấy ngày vừa qua, dùng từ sống trong địa ngục để hình dung cuộc sống của cô bé cũng không phải nói quá.

Không một ai bảo vệ cô bé.

Bởi vì chuyện cô bé bị quấy rối mà cha mẹ, họ hàng cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, tất cả mọi người đều trách móc cô.

Cô không tìm được ai có thể bảo vệ mình.

Như thế nào cô cũng không ngờ, đến cuối cùng người đứng ra bảo vệ mình lại là Cố Kiều Niệm.

"Người đưa cậu tới bệnh viện cũng như tiền thuốc men cũng là do Cố Kiều Niệm lo, giữa đường cô ấy có gọi mấy cuộc điện thoại.

Hơn nữa còn nói nếu như cậu đồng ý, chờ lúc cậu tỉnh lại cô ấy muốn nói lời xin lỗi cậu." Người bạn nói.

"Cố Kiều Niệm gọi điện thoại cho tớ?" Cô bé nghẹn ngào hoàn toàn không thể tin nổi.

Người bạn nhìn cô không hề tỏ ra kháng cự, ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Cố Kiều Niệm.

Trong chốc lát, điện thoại của Cố Kiều Niệm gọi tới.

Cô bé cầm điện thoại di động toàn thân đều run rẩy.

"Là Manh Manh sao?"
Cô bé tên là Điền Manh Manh.

"Là em ạ." Điền Manh Manh nghẹn ngào lên tiếng trả lời.

"Bởi vì tôi mà gây ra tổn thương cho em, vô cùng xin lỗi." Bên kia điện thoại, Cố Kiều Niệm vô cùng dịu dàng nói.


Thanh âm của cô rất êm tai, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng.

Giọng nói này rơi vào trong tai Điền Manh Manh làm cho cô bé lập tức cảm thấy như được chữa khỏi bệnh.

"Em đã từng mắng chị trên mạng." Điền Manh Manh khóc nói.

"Nguyên nhân em mắng tôi trên mạng nhìn sơ tôi cũng có thể hiểu được, không phải do em mở đầu, em cũng chỉ bị khiêu khích mà thôi." Cố Kiều Niệm vẫn dịu dàng như vậy: "Quên những chuyện không vui này đi, tôi bảo đảm với em những chuyện sau này tôi sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không để cho em bị tổn thương nữa, cho nên đồng ý với tôi không nên làm những chuyện điên rồ như vậy nữa được không?"
Điền Manh Manh khóc lớn hơn: "Vâng ạ."
“Tối qua tôi đã nghe bài hát của người em thần tượng, rất hay.” Cố Kiều Niệm nói tiếp: “Em không được vì chuyện của tôi mà từ bỏ việc thích anh ấy."
"Sẽ không đâu." Điền Manh Manh nói xong còn không quên khoe thần tượng một chút: "Anh ấy đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, còn cố gắng như vậy."
Cuộc điện thoại này nói hơn mười phút đồng hồ.

Tâm trạng của Điền Manh Manh đã hoàn toàn ổn định lại.

Cố Kiều Niệm cúp điện thoại, thở dài một hơi.

Thật may mắn, người bạn nhỏ đã được cứu.

Nếu không cô sẽ có tội rất lớn.

"Bà chủ của tôi, cả đêm em không chợp mắt rồi, bây giờ đã chắc chắn cô bé kia không có chuyện gì, em có thể đi ngủ chưa?" Chu Chu vừa bất lực vừa đau lòng.

Sau khi quyết định cắt đứt cùng một nhà Cô Đức Hạo, đột nhiên Cố Kiều Niệm trở nên sát phạt quyết đoán, mà thủ đoạn còn tàn nhẫn.

Nhưng mà chuyện ngày hôm nay Chu Chu có thể nhìn ra được.

Dù trái tim của người này được bao bọc bởi một tầng lớp cứng rắn nhưng bên trong vẫn rất mềm mại, tốt bụng hơn bất cứ ai khác.

"Đợi lát nữa." Cố Kiều Niệm cầm điện thoại di động lần thứ hai đăng kí Weibo.

Cả đêm lo lắng cho cô bé, đã để cho những người kia đóng kịch làm loạn suốt đêm.

Chu Chu nhìn cô, sau đó im lặng lấy điện thoại ra, bấm lóc cóc như đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Sau khi gửi xong, Chu Chu ném điện thoại đến trước mặt Cố Kiều Niệm, ôm cánh tay bắt đầu rung chân.

"Em có bệnh sao?"
Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua điện thoại của Chu Chu, lại nhìn về phía Chu Chu.

Chu Chu cười nhạt: "Đây là em ép chị."
Cố Kiều Niệm nhíu mày.

Đúng lúc này, điện thoại Chu Chu nhận được tin nhắn.

Cung Dịch: Đã biết.

Cố Kiều Niệm: "..."
Tối hôm qua lúc cô đăng nhập mắng người hâm mộ kia, Cung Dịch đã gọi điện thoại cho cô.

Cố Kiều Niệm không muốn làm cho anh lo lắng nên đã nói với anh rằng cô đi ngủ.

Vào giờ phút này Cố Kiều Niệm biết, Chu Chu đã bán đứng cô.


Quả nhiên, Cung Dịch gọi điện thoại tới.

"Chu Chu, nếu như Cung Dịch vứt chuyện của công ty sang một bên rồi quay về, chị chờ em lột da chị xuống!" Cố Kiều Niệm tức giận dậm chân.

"Không đâu, em sẽ phải dỗ cậu ấy!" Chu Chu ôm cánh tay nói lầm bầm.

Trước đây cô ấy không trị được Cố Kiều Niệm.

Cô ấy cho rằng bây giờ Cố Kiều Niệm tự mình bay cao, không ai có thể trị được cô.

Nhưng quy luật tự nhiên, một vật sẽ khắc chế một vật.

Nếu như thực sự không có ai trị được Cố Kiều Niệm, sớm muộn gì cô cũng lên trời.

Điều này là không thể!
Sau đó, từ trên trời rơi xuống một anh chàng đẹp trai.

Cung Dịch lên sân khấu!
Cố Kiều Niệm: "..."
Cô cũng không nói gì, chỉ đứng dậy quay về phòng nghe điện thoại.

"Tỉnh rồi sao?"
Điện thoại kết nối, Cung Dịch chậm rãi hỏi.

"Tối hôm qua tôi thật sự đi ngủ, nhưng mà không ngủ được." Cố Kiều Niệm nói.

"Phải không?" Cung Dịch vẫn dùng giọng điệu kia nói.

Chỉ thiếu điều nói thẳng ra tôi không tin.

"Thật mà." Cố Kiều Niệm kiên trì nói: "Dù sao cũng có một cô bé vì tôi mà không rõ sống chết, sao tôi có thể không có lương tâm mà đi ngủ được chứ?"
Cung Dịch: "..."
Cô nói cũng có lý.

"Không ngủ tại sao không nói với tôi? Sống chết của một cô bé quan trọng...!tôi không quan trọng sao?"
Cố Kiều Niệm lẩm bẩm: "Còn không phải là vì tôi không muốn làm phiền cậu làm việc sao..."
"À ~"
Cung Dịch có vẻ hiểu ra.

"Hóa ra là do việc công tác đáng ghét này đã ngăn cản bảo bối của tôi giao lưu với tôi...".


Đọc truyện chữ Full