Lục Ly nằm im không động đậy, trong mắt là một mảnh hỗn độn.
Mười năm tuế nguyệt, lúc này tỉnh lại, hắn cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài.
Tuy nhiên, Lục Ly biết tất cả mọi thứ đều là thật.
Mất một lúc để sắp xếp lại ký ức của mình, Lục Lỹ khẽ đảo mắt nhìn quanh.
Mặc dù đã có nhiều thay đổi, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, đây chính là nơi hắn bị sát hại, cũng là nơi mà nữ nhân trong lòng hắn bị chà đạp.
“Lâm Thanh Dịch!” Một tiếng khò khè phát ra từ cổ họng của Lục Ly.
Hắn chỉ là một linh hồn, không có thân thể, muốn nói chuyện là rất khó.
Dẫu vậy, hắn vẫn có thể nói ra được, cái tên mình muốn giết nhất vào lúc này.
Trong ký ức của Lục Ly, Lâm Thanh Dịch không chỉ dịch dung thành Lục Bằng, mà tu vi thực sự cũng bị ẩn giấu đi.
Vào cái đêm hắn bị giết, Lâm Thanh Dịch mới bộc lộ ra, tu vi đã đạt tới kim đan sơ kỳ.
Lục Ly biết mình không phải là đối thủ của Lâm Thanh Dịch, hiện tại đi trả thù chẳng khác nào tìm chết.
Hơn nữa, vẫn còn đó một Lâm Thanh Tùng, một người mà hắn cũng rất muốn giết.
Thù, nhất định phải báo.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.
Điều mà trong đầu Lục Ly có thể nghĩ đến lúc này, đó chính là Lục Linh Nhi.
Thể chất đặc thù của nàng giúp Lâm Thanh Tùng khu trừ hỏa độc, cho nên khả năng cao là nàng vẫn còn sống.
Nhưng Linh Nhi còn sống, đồng nghĩa với việc mỗi ngày trôi qua, nàng sẽ phải chịu sự hành hạ cùng cực của cha con nhà họ Lâm.
Nghĩ đến đây, hồn thể Lục Ly rung động kịch liệt, tỏa ra ánh sáng huyết sắc đậm đặc.
Hắn nhắm hai mắt lại, mất một lúc lâu sau mới có thể điều chỉnh lại tâm tình.
Về phần những người khác trong Lục gia, Lục Ly không rõ lắm, nhưng hắn có linh cảm bọn họ đều đã lành ít dữ nhiều.
Trước mắt, hắn cần phải trở về Lục thành, thăm dò chút tin tức rồi mới từ từ tính tiếp được.
Lục Ly chậm rãi đứng dậy, hay nói chính xác là bay lên, hai chân vừa đủ chạm lên mặt đất.
Hắn không thích trạng thái lơ lửng giữa không trung cho lắm, bởi như thế trông hắn rất giống một hồn ma.
Lục Ly không biết rằng, hành động có chút cố chấp này của mình, tương lại sẽ giúp ích cho chính bản thân hắn rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, Lục Ly có cảm giác, ánh trăng chỉ giúp hắn giữ được hình dạng như hiện tại.
Muốn mạnh hơn, hắn phải thôn phệ thêm nhiều linh hồn hơn nữa, thậm chí là rất, rất nhiều.
Linh hồn!
Lục Ly ngoảnh mặt về phía Đông Hoa thôn, chậm rãi bước đi.
Băng qua những ngôi nhà đổ nát.
Băng qua con đường phủ đầy bụi mờ, sương trắng.
Hắn dừng lại bên cạnh một tấm mộc bi, nhìn vào khoảng đất trống ở phía trước.
Dưới mặt đất kia, chính là mồ chôn tập thể của thôn dân Đông Hoa thôn.
Sau khi toàn thôn bị sát hại, có người đã đi ngang qua đây, đem bọn họ đi an táng.
Bởi vì thi thể của thôn dân đều không được toàn vẹn, nên chỉ có thể chôn chung một chỗ như vậy.
“Thù của các ngươi, ta sẽ báo.” Lục Ly mấp máy khóe môi, phát ra từng tiếng khò khè, trúc trắc.
“Một khi đã hứa, ta sẽ không nuốt lời.”
Từ trên người Lục Ly, huyết sắc quang mang chợt bùng lên như một ngọn lửa.
Hắn xoay người, mang theo một luồng sát khí đậm đặc tỏa ra, hướng về phía khu rừng bước tới.
Nơi mà hắn muốn đi, chính là Hắc Lang trại.
Trong lúc hấp thu linh hồn của thôn dân Đông Hoa thôn, Lục Ly cảm nhận được từng người đã chết đi như thế nào.
Hắn nghe thấy rất rõ ràng, tiếng hài tử khóc lóc gọi cha mẹ, tiếng lão nhân gọi con cháu, tiếng phu thê gọi nhau đến khản cả giọng.
Đó chính là những linh hồn đầu tiên Lục Ly cắn nuốt, giúp hắn tỉnh lại.
Bọn họ tình nguyện trở thành chất dinh dưỡng cho hắn, tuy nói là do hắc ngọc dụ dỗ, nhưng nỗi đau của họ cũng khiến hắn nảy sinh tia đồng cảm.
Hiện tại, Lục Ly cần thêm linh hồn để trở nên mạnh hơn, mà đám thổ phỉ Hắc Lang trại kia cũng rất đáng chết.
Đem bọn chúng giết đi, thôn phệ lấy linh hồn, hắn không việc gì phải đắn đo cả.
Nhưng đúng lúc này, sát khí trên người Lục Ly bỗng dưng tắt ngúm, thân ảnh huyết sắc của hắn cũng không còn thấy đâu.
Hắc ngọc lơ lửng giữa không trung trong giây lát rồi rơi xuống, nằm im giữa bãi đất, trông như một cục phân chó.
…
Cộc cộc cộc cộc cộc…
Trong một căn tịnh thất nhỏ, tiếng gõ mõ đều đều vang lên.
Dưới làn hương khói mập mờ, một thân ảnh tay bấm tràng hạt, tay nâng chày gỗ, miệng không ngừng mấp máy niệm kinh.
Đó là một hòa thượng rất trẻ tuổi, gương mặt gọn gàng, ngũ quan tinh xảo, cho dù trên đầu không có tóc nhưng trông vẫn rất tuấn tú.
Nếu có nữ nhân tầm tuổi cập kê trông thấy hắn, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Đột nhiên, tiếng mõ không vang lên nữa, tràng hạt trong tay cũng ngừng xoay.
Gã hòa thượng khẽ nhíu mày, hai mắt từ từ mở ra.
Hắn nhìn túi vải thô đặt trên sàn nhà gần đó, hơi nghiêng người thò tay vào trong, lấy ra một vật.
Đó là một quyển sách cũ, màu sắc vàng vọt, bị hoen ố nhiều chỗ.
Trang ngoài cùng là một dòng chữ đã rất mờ nhạt, bị mất khá nhiều nét, không còn đọc được là chữ gì.
Gã hòa thượng chấm ngón tay vào đầu lưỡi, lật ra một trang ở giữa quyển sách, làm đổ xuống một ít bột giấy.
“Lại niệm sai chỗ này rồi.” Hắn thở nhẹ ra một hơi, đầu ngón tay lướt trên trang sách, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.
“Chúng sanh văn giả, ưng đương phát nguyện, nguyện sanh bỉ quốc.
Sở dĩ giả hà? Đắc dữ như thị chư thượng thiện nhân câu hội nhất xứ.”
Niệm đi niệm lại đoạn kinh một lúc lâu, gã hòa thượng cất quyển sách vào trong túi vải.
Hắn nhắm hai mắt, tiếp tục bấm tràng hạt, gõ mõ tụng kinh.
Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng mõ của hắn một lần nữa ngừng lại.
Gã hòa thượng trẻ tuổi lại nhíu mày, ngồi yên tĩnh một lúc lâu.
Chợt hắn mở hai mắt ra, nghiêng người nhặt túi vải lên.
Nhưng lần này, hắn lấy ra một quyển sách khác, trông mới hơn quyển trước đó nhiều.
Vẫn là hành động chấm ngón tay vào đầu lưỡi, gã hòa thượng chậm rãi lật từng trang sách một.
Thứ này trông giống một quyển bút ký hơn là sách, mỗi trang giấy đều ghi lại một địa danh, kèm theo vài dòng ghi chú cẩn thận bên dưới.
“Đông Hoa thôn.” Ngón tay của gã hòa thượng chợt dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào trang sách trước mắt mình, khẽ mở miệng lầm bầm.
“Oán khí quá nặng, không thể tịnh độ, mượn Vô Lượng Kinh, vẽ thành phong ấn, tạm thời nhốt lại, chờ ngày tiêu tan.”
Đột nhiên, quyển bút ký mạnh run lên, như có ai đó muốn giật nó ra khỏi bàn tay của gã hòa thượng.
Từ trên trang giấy có ba chữ “Đông Hoa thôn”, một tầng huyết sắc quang mang tỏa ra, nhuộm đỏ cả căn tịnh thất.
Gã hòa thượng sắc mặt đại biến, vội xé trang giấy đặt xuống trước mặt, lấy một cái bát gỗ gần đó chụp lên.
Hắn vươn tay phải bắt lấy tràng hạt, đưa bàn tay trái khép chặt ở trước ngực, miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.
Theo tiếng niệm chú, trên người gã hòa thượng cùng trên chiếc bát gỗ, một tầng ánh sáng kim sắc mờ nhạt xuất hiện.
Nhưng đúng lúc này, bát gỗ run rẩy kịch liệt rồi ầm ầm nổ tung, đem căn tịnh thất thổi bay theo.
Một lúc sau, huyết sắc quang mang nhạt dần rồi biến mất, bụi bặm cũng lắng xuống, lộ ra một vòng sáng kim sắc.
Gã hòa thượng ngồi trong vòng sáng, ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen trên đầu mình, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.
“Sát khí mạnh thật!” Hắn lau nhẹ mồ hôi nói.
“Ngay cả pháp bảo của sư phụ cũng bị hủy nhanh như vậy.”
Trầm ngâm một lúc lâu, gã hòa thượng tán đi vòng sáng kim sắc rồi đứng lên, nhặt lấy chiếc túi vải thô của mình.
Vỗ nhẹ vài cái cho hết bụi, hắn quàng chiếc túi qua vai rồi đi vòng quanh đống đổ nát, nhặt nhạnh lên vài thứ.
Cầm quyển bút ký trên tay, gã hòa thượng lật ra một trang giấy trắng, lấy bút mực chấm vào lưỡi rồi viết lên vài chữ.
Viết xong, hắn xé trang giấy xuống, đem tới một căn phòng cách đó không xa, đặt ở trước cửa.
Gã hòa thượng lại lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, móc một ít bạc nhét vào trong ngực áo, sau đó đặt chiếc túi lên trên tờ giấy.
Nhưng nghĩ nghĩ thế nào, hắn lại moi hết bạc trong người ra, bỏ hết lại vào trong túi vải.
“Ta là hòa thượng, biết cầu siêu, có thể tự kiếm tiền được.
Nếu không có người cần cầu siêu, ta cũng có thể xin cơm ăn được.
Chút tiền phúng điếu này, coi như cảm tạ thí chủ lâu nay quét tước, dọn dẹp giúp ta vậy.”
“Lần này giải nghiệp, không biết khi nào mới trở về, mong thí chủ tự chăm sóc lấy bản thân.” Nói xong, gã hòa thượng lùi lại vài bước, chắp tay trước ngực, khẽ nghiêng mình cúi chào rồi xoay người rời đi.
“Đông Hoa thôn.” Gã hòa thượng xoay xoay tràng hạt trong tay, khẽ lầm bầm.
“Ta không xuống địa ngục, vậy thì ai xuống đây?”
Trong căn phòng sau lưng gã hòa thượng, một lão bá khoảng năm, sáu chục tuổi, đang nằm ngủ ngon lành trên một chiếc giường gỗ.
Lão vốn bị điếc, cho nên tiếng nổ vang trời từ tịnh thất truyền tới lúc nãy, cũng không quấy rầy được giấc ngủ của lão.
Mặc dù sống trong tịnh thất với gã hòa thượng kia, nhưng không phải lão không còn người thân gì.
Thực ra, lão có rất nhiều con cái, chỉ là vài năm trước, sau khi chia gia sản cho bọn chúng xong, lão liền bị tống cổ ra đường.
Tai của lão không còn nghe được, cũng là do con trai út gây nên.
Lão vô cùng tuyệt vọng, chỉ muốn gieo mình xuống sông tự vẫn.
Nhưng rồi tên hòa thượng kia xuất hiện, năm lần bảy lượt ngăn cản lão.
Sau đó, lão được hắn đưa về tịnh thất này, phụ giúp việc quét dọn bao năm nay.
Không phải là lão không muốn chết nữa, nhưng cứ sắp chết rồi lại bị cứu sống, khiến bộ xương già của lão có chút chịu không nổi.
Cũng may là lão bị điếc, chứ nếu không, lão sẽ phải nghe gã hòa thượng này lải nhải suốt ngày, sẽ càng mệt hơn.
Sau một thời gian sống với gã hòa thượng, lòng lão cũng từ từ nguôi ngoai, từ bỏ ý định tự kết liễu cuộc đời.
Mà ở chung với nhau lâu như vậy, lão cũng dần xem hắn như con trai của mình.
Lúc này, khi gã hòa thượng kia đã đi rất xa, lão vẫn còn đang yên bình trong giấc ngủ.
Không ai biết lão vừa nằm mơ thấy gì, nhưng chỉ thấy trên gương mặt khắc khổ bỗng nở một nụ cười.
Còn lão thì không biết rằng, trong phần đời tiếp theo của mình, lão sẽ không thể gặp được gã hòa thượng trẻ tuổi kia nữa..