TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê
Chương 9: Hoàn cảnh thực tế của tam tiểu thư Tống gia

Hoằng Dương là thương hiệu số một trên lĩnh vực giáo dục của tập đoàn Mộ thị.

Trung học Hoằng Dương nổi tiếng nghiêm khắc. Ai dám gian lận ở đó, đừng nói là bị chỉ mỗi vị học sinh đó bị đuổi ra khỏi trường, mà ngay cả giáo viên coi cũng đều bị đuổi việc vì tội giám sát không chặt.

Những người hầu đều sôi nổi nhìn Tinh Thần.

Đúng vậy, học phí trường trung học Hoằng Dương là giá cả trên trời, điều kiện trúng tuyển cũng cực kỳ hà khắc. Năm đó, nếu không phải ông nội Tống nhờ cậy các mối quan hệ, thì tam tiểu thư sợ là không vào được.

Tinh Thần lạnh mắt nhìn Dương Như. Rất tốt, vẫn còn tỉnh táo, phản bác đến cùng, công nhận là rất có thủ đoạn, không uổng công cô bị ăn thiệt ở trong tay Dương Như nhiều như vậy.

Nếu hôm nay nếu vỡ lở ra, ầm ĩ trước mặt ông nội. Sau đó cô sẽ cộng tất cả những mối ân oán từ đời trước với đời này, tất cả đều sẽ tính sổ rõ ràng.

Cô không chỉ muốn hủy đi Tống Tinh Nguyệt, còn muốn kéo Dương Như xuống ngựa, phá đi hai tường thành kiên cố nhất của Tống Tinh Nhật.

Cô đã trọng sinh chắc chắn sẽ báo thù, sẽ cho những người đã từng hãm hại cô phải trả giá đắt.

Đôi mắt Tinh Thần đẫm lệ nhìn về phía ông nội Tống.

Ông nội Tống cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Cô biết, ông nội có yêu thương cô. Chỉ tiếc trước kia cô đã nhiều lần làm ông thất vọng, ông nội cả đười ưu tú lại có một đứa cháu gái vô năng như vậy. Nhát gan yếu ớtn không có chính kiến, điểm thi luôn luôn 0 điểm......

"Ông nội, ông không tin cháu phải không?"

Lão gia tử siết chặt cái trượng, cuối cùng ngồi xuống, thở dài một hơi, giọng nói già nua mỏi mệt nói: "Được rồi, đứa bé này, sau này cháu sẽ sống ở tổ trạch, ở lại bên cạnh ông đi."

Đáy lòng Tinh Thần tràn đầy mất mát, ông nội không tin cô, nhưng lại tin Dương Như.

Vì sao?

Vì sao từ nhỏ đến lớn, ông nội vẫn luôn tình nguyện tin Dương Như, nhưng lại không tin cô?

Dương Như rốt cuộc đã cho ông uống mê hồn canh dược gì. Vốn cho rằng ông nội là chỗ dựa cuối cùng của cô, nhưng mỗi lần gần kết ông lại nghiêng về Dương Như.

Nếu là trước đây, chuyện này chắc chắn không giải quyết được gì.

Nhưng Tinh Thần sẽ không giống như kiếp trước yếu đuối vô năng như vậy nữa, cho dù ông nội đã lên tiếng, cô cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

Hốc mắt cô nổi lên tầng hơi nước, nhìn về phía ông nội, nhưng cũng không thể che dấu sự thất vọng tràn đầy trong lòng.

Trong lúc nhất thời, ông nội Tống cũng không dám nhìn thẳng khuôn mặt đã sưng lên của cô, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy mất mát của cô.

Đối đứa nhỏ này, ông vẫn luôn thiếu nợ, đời này ông đã thiếu nợ cô quá nhiều, nhiều đến mức đền đáp không hết được.

Tống Tinh Thần bình tĩnh nói, chứa thêm sự ủy khuất cùng thất vọng vô cùng.

"Ông nội, cháu biết cháu là được mang về từ cô nhi viện, từ nhỏ đã không cha không mẹ......"

Ông nội Tống lập tức bác bỏ lời nói của cô, cầm chặt cây trượng gõ vài cái xuống đất, rất tức giận. "Nói bậy, ai nói cháu là được mang về từ cô nhi viện, cháu là cháu gái ruột của ông."

"Ông nội, ông không cần gạt cháu, ở Tống gia mọi người đều nói như vậy. Bọn họ đều cho rằng cháu không nghe thấy, cho ràng cháu không biết. Nhưng cháu không điếc, thậm chí chị hai còn ở trước mặt cháu mắng cháu là: Tiểu tạp chủng, loại dơ bẩn...... cùng rất nhiều rất nhiều từ ngữ khó nghe khác nữa. Ở Tống gia cháu sống rất khó khăn, cha không chú ý cháu, chị hai đánh cháu, người hầu khi dễ cháu, còn mẹ ở trước mặt mọi người đều dối xử rất tốt với cháu, ngưng ở bên trong thì cùng chị hai âm thầm tra tấn cháu."

Dương Như phẫn nộ nói: "Tống Tinh Thần, Tống gia không ai có lỗi với con. Mẹ đã nuôi lớn con, chưa từng yêu cầu con phải hiếu kính mẹ, nhưng mẹ không chấp nhận được việc con lăng mạ mẹ như vậy."

"A, Tống gia không có lỗi với tôi? Có đúng không? Vậy vết thương trên mặt tôi là do ai đánh......"

Tống Tinh Thần vén lên tay áo của mình, trên cánh tay chằng chịt vết thương, có vết sẹo, có vết trầy xước, có vết thâm tím, còn có vết thương vừa mới kết vảy đã đè lên vết thương cũ.

Những vết thương, chỉ cần có chút nhãn lực là đều có thể biết là bị phỏng, bị cắt, còn có vết trầy xước ở móng tay.

Còn ở bên tổ trạch này, những người hầu đều chung sống hài hòa với nhau, không có lục đục tranh chấp gì, ông nội Tống cũng không bao giờ dùng cách xử phạt vè thể xác với người hầu.

Nhìn tam tiểu thư vết thương đầy người như vậy, đám người hầu hoàn toàn không đành lòng nhìn.

Đây chính là hoàn cảnh thực tế của tam tiểu thư Tống gia?

Thật sự quá thảm.

So với cuộc sống của người hầu còn không.

"Những vết thương trên người tôi, là tự tôi tạo ra sao?"

Dương Như nhìn chằm chằm những vết thương trên người cô, điên cuồng nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng cô bị thương là sự thật, dù bà thông minh đi nữa cũng không thể toàn vẹn đối phó biện pháp bàng miệng lưỡi sắc bén của mình được.

Lúc này, Khuê thúc mang đoạn camera theo dõi tới, vừa mới đi gần đến đại sảnh, đã bị sự tức giận đang kìm nén ở trong đại sảnh làm giật mình.

Thấy những vết thương trên cánh tay tam tiểu thư, ông ngay lập tức hiểu được những gì đang diễn ra.

Đi vào trong sảnh, cung kính nói với ông nội Tống: "Lão gia tử." Rồi xoay người nói với Tống Tinh Thần: "Tam tiểu thư, tôi đã lấy được đoạn camera giám sát ở cửa chính mà cô giao phó."

Camera giám sát ở cửa chính, chỉ vỏn vẹn một vài từ này đã khiến trong lòng Dương Như chấn động, ngàn vạn lần cầu Tinh Nguyệt bên kia đừng gây rối thêm chuyện gì.

Chỉ cần con bé thành thật quỳ ở trước cửa, bên ông nội Tống bà sẽ giải quyết. Chờ bà sau khi rời khỏi đây, Tinh Nguyệt vẫn như cũ, vẫn là con gái Tống gia, vẫn là thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nhất thành phố S.

Ông nội Tống nhìn Khuê thúc, hỏi: "Camera giám sát gì?."

Mới sáng sớm, Dương Như đã lập tức kéo Tống Tinh Nguyệt sang đây quỳ ở bên ngoài, khóc lóc sướt mướt, làm ông rất khó chịu.

Thêm nữa ông đối Tống Tinh Nguyệt cũng không có quá nhiều tình cảm, vốn chỉ là đứa con gái bị ôm sai, nhưng Dương Như không chịu đưa đi cứ nuôi ở trong nhà.

Điều ông lo lắng duy nhất chính là Dương Như bất công, không quan tâm Tinh Thần.

Đứa cháu nuôi này...... Ông lại nghĩ đến vết thương trên mặt Tinh Thần.

Lão gia tử đột nhiên lớn tiếng nói: "Lấy đoạn theo dõi đó lại đây cho tôi xem."

Khuê thúc đáp: "Vâng, lão gia tử."

Khuê thúc cắm USB  vào laptop, để lên bàn cho ông nội Tống.

Màn hình máy tính bảng chiếu lên, thấy Tống Tinh Nguyệt từ trên mặt đất đột nhiên đứng lên, chạy đến trước mặt Tinh Thần, giơ tay tát một cái lên mặt Tinh Thần.

Rõ ràng là cùng năm sinh ra, tuổi tác cũng không chênh lệch quá nhiều. Mà Tống Tinh Nguyệt đứng ở trước mặt Tinh Thần lại ước chừng cao hơn nửa cái đầu, thân thể cũng phát triển hơn.

Tinh Thần thì gầy gò yếu ớt, làn da tái nhợt, là do thiếu dinh dưỡng lâu ngày.

Một cái tát, liền khiến Tinh Thần lung lay ngã.

Giáng xuống Tinh Thần một cái tát còn chưa đủ, Tống Tinh Nguyệt  còn dữ tợn muốn tát thêm một cái nữa nhưng bị Tinh Thần giữ lại, mà còn phải dùng hết sức mới giữ lại được.

Ông nội Tống cả đời mặc quân phục, trên chiến trường gϊếŧ địch vô số, đã quen với sinh tử, mà lúc này hốc mắt lại đỏ lên.

Thì ra Tinh Thần ở Tống gia lại phải sống như vậy, ngay cả đứa con nuôi cũng có thể trèo lên đầu được, còn dám đánh cô ở ngay trước cửa chính ở tổ trạch.

Dương Như trước nay luôn ở trước mặt ông lập lời thề son sắt bảo đảm, nhất định sẽ đối đãi thật tối với Tinh Thần. Thì ra đây chính là sự đối đãi mà cô ta nói.

Vừa rồi Tinh Thần để lộ ra cánh tay đầy vết thương đó, ông nội Tống rất đau lòng.

Ông già rồi, không còn nhiều thời gian, chỉ duy nhất là không buông bỏ được Tinh Thần.

Nhưng Tống Húc cùng Dương Như lại ngược đãi cháu gái ông như thế, tâm địa quá ngoan độc.

Ông nội Tống cầm lấy chén trà. Choang một cái một chén trà đập xuống chân Dương Như, chén trà đập bể, nước trà hắt hết vào chân Dương Như.

Dương Như sợ tới mức nhảy dựng lên, không còn bộ dáng thong dong tư thái như vừa rồi nữa.

Trong đoạn giám sát đó rốt cuộc là có cái gì, tại sao lại làm ông già đó tức giận như vậy?

Đám người hầu giật nảy mình, ông nội Tống đã mười năm không có sự giận dữ như vậy.

Khuê thúc đến khuyên ông: "Lão gia tử, ngài chớ tức giận, thân thể quan trọng."

Ông nội Tống xoay laptop đến trước mặt Dương Như, nổi giận đùng đùng quát: "Cô nhìn xem, cô xem kĩ cho tôi, đây rốt cuộc là gì?"

Đọc truyện chữ Full