TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 120: 《 Cuộc sống đời thường của những người đàn ông》 chuyến đi đến Úc

Edit: Thư

Sau khi tập đặc biệt《 kỳ nghỉ của ba》kết thúc, fan trung thành của chương trình nhao nhao kêu không đủ, muốn xem thêm mười tập đặc biệt.

Tổ sản xuất đăng bài trấn an mọi người, thông báo chuyến đi thứ ba sẽ sớm bắt đầu.

Nhiều fan còn tưởng đây chỉ là một chiêu trò lấy lệ trước sau như một của chương trình.

Không ngờ, chuyến du lịch thứ ba nhanh chóng lên sóng!

Địa điểm du lịch lần này là hai quốc gia ở bán cầu khác, Úc và New Zealand.

Ở Úc và New Zealand mùa này đang là chuyển giao giữa mùa hè và thu, khí hậu ấm áp phù hợp đi du lịch.

Ngày lên sóng đầu tiên, Miên Miên mặc một chiếc váy hai dây chấm bị đỏ, lộ ra cánh tay mập mạp, lon ton chạy xuống tầng, dáng vẻ đáng yêu đến mức khiến các mẹ canh trước sóng trực tiếp run lên cầm cập.

Lần quay hình này kéo dài gần nửa tháng, Miên Miên phải xa anh cả, anh ba và “anh họ” đến gần hai tuần không gặp mặt, cô bé không nỡ chào tạm biệt.

Miên Miên kéo tay Tần Tiêu Nhiên, được cậu cúi người bế lên.

Bé con trịnh trọng vỗ vai Tần Tiêu Nhiên như người lớn: “Miên Miên không ở nhà nửa tháng, anh Tiêu Nhiên phải cố gắng học tập, anh Thanh Hành sẽ báo cáo tiến độ của anh với Miên Miên đấy, Miên Miên sẽ giám sát anh từ xa.”

Tần Tiêu Nhiên đỡ trán: “Biết rồi mà, bà chủ nhỏ.”

Miên Miên nhìn về phía Ti Mệnh.

Tần Tiêu Nhiên bế bé đến bên cạnh Ti Mệnh.

Miên Miên khom tay đặt bên miệng, ra hiệu thì thầm.

Ti Mệnh cúi đầu, nghiêng tai nghe cô bé nói.

“Chú Ti Mệnh, lần này Miên Miên đi rất xa, chú không được dịch chuyển tùy tiện nhé, đi hẳn nửa vòng trái đất sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực.”

Ti Mệnh nhéo tóc cô bé, ung dung nói: “Đương nhiên rồi, máy bay còn phải bay mười tiếng, chú làm sao dịch chuyển được, cháu phải bảo vệ tốt bản thân mình, chú ý an toàn nhé.”

Lần dịch chuyển trước đến thị trấn Lê Tương đang quay phim chắc hẳn đã là khoảng cách xa nhất rồi.

Lần này có Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã cùng đi, Ti Mệnh rất yên tâm.

Dĩ nhiên chủ yếu yên tâm về ba.

Miên Miên hiểu ra, gật đầu, vẫy vẫy tay chào tạm biệt hai anh.

Chào anh ba và anh họ xong xuôi, nhưng còn anh cả đâu rồi?

Miên Miên tụt xuống từ ngực Tần Tiêu Nhiên, đi vòng quanh phòng khách rộng lớn, cuối cùng phát hiện ra Tần Hoài Dữ đang kiểm tra hành lý lại một lần nữa.

Mặc dù đây đã là lần thứ ba Miên Miên quay chương trình du lịch nhưng lần này khác với hai lần trước, hai lần trước khi khởi hành Lê Tương đều có ở nhà.

Hành lý của Miên Miên và Tần Mục Dã đều do mẹ tự tay sắp xếp, mẹ rất cẩn thận và không bỏ sót bất kỳ thứ gì.

Lần này trong nhà chỉ toàn đàn ông, Tần Hoài Dữ phải kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng không quá yên tâm.

Tần Mục Dã ở bên cạnh phàn nàn: “Xong chưa, cộng thêm lần này thì anh kiểm tra 108 lần rồi đấy, không sai lệch tí nào, với cả, ở nước ngoài không phải không có siêu thị, thiếu cái gì đi mua cũng được mà.”

Tần Hoài Dữ cạn lời: “Có ông anh không đáng tin cậy như em đi cùng, anh mới không an tâm đấy.”

Đợi anh đóng lại vali, Miên Miên chạy nhào tới, ôm chặt anh.

Tần Hoài Dữ đỡ mông em gái, bế bé lên, thơm một cái lên trán cô bé.

“Lần này đi rất xa, nhất định Miên Miên phải chú ý an toàn, có gì gọi điện thoại ngay cho anh, biết không?”

Miên Miên nghiêng đầu, than thở: “Em biết rồi, anh Hoài Dữ nói nhiều quá, làm tổ trong tai Miên Miên rồi nè!”

Tần Hoài Dữ véo má cô bé: “Được lắm, dám chê anh phiền đúng không?”

Tần Mục Dã nói: “Đấy, đừng có trách em, anh phiền thật mà, sao mà lải nhải lắm thế.”

Miên Miên gật đầu: “Lần này em theo phe anh hai, anh Hoài Dữ nói nhiều quá, ngay cả ba cũng lén than thở rồi, anh Hoài Dữ phải cẩn thận đấy, còn trẻ mà cằn nhằn như vậy, sau này không tìm được vợ đâu.”

Tần Hoài Dữ dở khóc dở cười: “Được rồi, lên xe đi thôi.”

Phần bình luận chen chúc toàn “chị dâu cả” của Miên Miên ——

[Aaaa anh cả mlem quá, nói nhiều thì thế nào, tôi bằng lòng bị ông chồng đẹp trai thế này lải nhải một trăm năm!]

[Đẹp xỉu, nhan sắc của anh cả hại tôi, vl hại chết tôi rồi!]

[Hahaha mẹ không ở nhà, anh cả đảm đương vai trò của mẹ rồi.]

[Mommy nam thì sao, mommy nam mãi đỉnh!]

[Miên Miên ơi, con thật sự không hiểu phụ nữ trên thế giới này rồi, chỉ cần anh của con sẵn lòng tìm đối tượng, chắc chắn lượng người ứng cử đủ để xếp hàng từ Yến Kinh đến Úc ấy chứ.]

[Vl nhiều người định cướp anh cả thế à? Thôi nhường anh cả cho mấy chị em, tôi chọn anh họ! Miên Miên ơi, chị là chị dâu họ của em đây!]

[Tôi chọn anh ba Dã Vương*! Dã Vương mãi đỉnh! Tôi có thể chờ anh ba mười năm nữa! (nói nhỏ thôi)]

* Dã Vương: Vua đi rừng



Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ mặc áo ngắn tay chấm bi đỏ đen, cả nhà mặc đồng phục gia đình đáng yêu, trông rất đẹp.

Đến sân bay, ba gia đình ở Yến Kinh tụ họp đông đủ.

Đạo diễn Phó Sâm thường sử dụng mạng 2G gặp lại Tần Sùng Lễ, cảm thấy rất bất ngờ.

“Ông Tần cũng đi quay mùa thứ ba à? Tôi còn tưởng ông Tần chỉ tham gia mùa hai thôi chứ.”

Phó Trạch Ngôn không nói lên lời: “Ba, wifi trong thư phòng của ba lại có vấn đề à?”

Tần Mục Dã đâm chọc ba ruột không chút thương tiếc: “Chắc gần đây đạo diễn Phó không lên mạng rồi, nếu ông lên sẽ biết, bây giờ ba của tôi đã trở thành người giàu sa sút, bị ép phải về hưu, bình thường ở nhà chỉ làm mấy việc uống trà, trồng hoa, đưa đón Miên Miên đi học thôi, Miên Miên đi quay chương trình để kiếm tiền, đương nhiên ba tôi phải đi theo rồi.”

Lục Kha Thừa càng ngày càng thân với Tần gia, mấy hôm trước còn đến lâu đài mới của gia đình họ để chung vui.

Trên mạng gần đây, chuyện Tần Sùng Lễ từ chức, ở nhà chơi cùng con gái đã bị chế thành nhiều meme.

Lục Kha Thừa cười góp vui: “Cháu xin phép phỏng vấn chú Tần một chút, xin hỏi chú cảm thấy thế nào khi được thơm lây độ nổi tiếng của Miên Miên trong giới giải trí?”

Tần Sùng Lễ không những không lúng túng mà còn cười rất tự nhiên.

Ông đứng sừng sững ở đây với khí chất không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào có mặt.

Ông phối hợp với lời trêu chọc của Lục Kha Thừa, đi đến, bế Miên Miên đang tán dóc quên trời quên đất với Lục Linh.

Miên Miên ngồi trên tay ba, Tần Sùng Lễ giơ tay còn lại véo bắp chân con gái, vui vẻ nói: “Khỏi phải nói cảm giác tuyệt vời này rồi. Nhìn cái chân mập mạp của con gái tôi đi, ôm hơi bị thoải mái đấy nhé.”

Tần Mục Dã thấy mình trêu không thành, muốn bùng nổ, cậu mở to hai mắt, giơ tay véo chân em gái: “Má nó, có vẻ ôm thích thật, con cũng muốn về hưu rồi, làm sao giờ, thử hỏi có gì tốt hơn cuộc sống ôm đùi em gái thoải mái qua ngày chứ?”

Miên Miên trợn mắt, hiển nhiên không hài lòng với thái độ còn trẻ mà đã siêng ăn lười làm của Tần Mục Dã.

Cô bé lắc đầu, rụt chân lại, nghiêm túc nói: “Em không cho anh ôm đâu!”

Tần Sùng Lễ cười, cúi đầu hỏi bé: “Thế có cho ba ôm không?”

Miên Miên nhìn ba rồi lại cúi đầu nhìn chân mình, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được ạ.”

Mọi người trong đoàn cười ầm lên.

Tần Sùng Lễ hài lòng hôn lên tay con gái: “Chuẩn con gái rượu của ba rồi.”

Dưới bình luận cũng được tràng cười to ——

[Há há há há từ sau khi về hưu ba Tần thay đổi 180 độ luôn ấy, không còn nghiêm túc chút nào!]

[Tần Mục Dã: Chắc chắn tôi không phải con ruột, thật là!]

[Lúc này người đàn ông giàu nhất nước đang trên bờ vực phá sản, phải đi ôm đùi con gái bốn tuổi thật rồi hahahaha.]

[Thích nhìn Miên Miên và ba thân thiết với nhau lắm nhé, thật là vui, cảm ơn đạo diễn Thi đã tiếp tục mời ba Tần tham gia chương trình.]

[Thử hỏi có ai không muốn ôm đùi mập mạp của đỉnh lưu Miên Miên chứ?]



Bay từ Yến Kinh đến Sydney mất hơn 11 tiếng.

Trong thời gian phát sóng trực tiếp, các bạn nhỏ ăn, chơi, xem phim, thời gian trôi qua rất nhanh.

*****

Tống Bối Ny biết hôm nay Miên Miên sẽ quay chương trình nên rất mong đợi đến giờ tan học, buổi trưa cô bé đã tranh thủ hoàn thành bài tập ở trường, đợi đến tối về nhà có thể xem trực tiếp chương trình của Miên Miên.

Sau khi Cảnh gia đạt được một vài hợp đồng kinh doanh với Tần Hoài Dữ, tình trạng đang dần chuyển biến tốt hơn, vượt qua các khoản nợ khủng hoảng cơ bản. Cảnh Tuệ tiến hành cải cách Cảnh gia, bồi dưỡng nhiều cánh tay đắc lực, hiện tại có thể phân chia nhiều công việc cho cấp dưới, bản thân dành thêm thời gian chăm sóc con gái.

Sau khi Cảnh Tuệ đoạt lại quyền nuôi con từ tay Tống Thừa Vọng, mối quan hệ giữa hai nhà trở nên rất căng thẳng.

Lúc ấy, Tống Thừa Vọng vẫn đang quay mòng mòng trong mấy vụ kiện cáo, đến bản thân còn lo không xong.

Về sau Cảnh Tuệ đón con gái về nhà, hạn chế cho Bối Ny gặp lại Tống Thừa Vọng.

Bối Ny rất vui vẻ, đến bây giờ vẫn không đòi ba.

Trên đường về, Cảnh Tuệ mở đài radio theo thói quen, tranh thủ lúc lái xe nghe một chút tin tức.

Không ngờ đúng lúc đài nhắc đến sự việc liên quan đến Tần gia.

Bối Ny đã sáu tuổi, lại rất thông minh, mặc dù nghe không hiểu hết nhưng cô bé có thể nắm được đại khái nội dung.

Đài radio nói, thành viên hội đồng quản trị của Tần Thị đang đấu đá quyết liệt, hơn một nửa số phiếu bầu đồng ý cắt chức chủ tịch Tần Sùng Lễ.

Trước mắt, cổ đông lớn thứ hai Tống Văn Thắng lên nắm quyền, hợp tác cùng cổ đông mới Tịch Châu, mặc dù con trai trưởng của Tần Sùng Lễ là Tần Hoài Dữ vẫn ngồi vững ghế tổng giám đốc nhưng nhìn chung, Tần Thị đang vào thời khắc quan trọng sang tay chủ mới.

Bối Ny nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn lo: “Mẹ ơi, đài radio nói thật ạ? Tần Thị là tập đoàn của ba Tần, bây giờ không còn thuộc về bác ấy nữa sao?”

Bối Ny nhớ rõ Miên Miên và gia đình của em ấy đã giúp đỡ mình như thế nào. Cô bé vừa thích vừa biết ơn Miên Miên, hy vọng Miên Miên vui vẻ mỗi ngày, vì vậy khi Tần gia gặp chuyện, Bối Ny cảm thấy rất lo lắng.

Thật ra Cảnh Tuệ cũng không rõ hoàn cảnh trước mắt của Tần gia như thế nào.

Mặc dù cô là người trong giới kinh doanh nhưng những loại tranh đấu bên trong thế này, ngoại trừ nội bộ hội đồng quản trị của Tần Thị nắm chắc, người ngoài chỉ suy đoán linh tinh thôi.

Cảnh Tuệ an ủi con gái: “Không đâu, ba của Miên Miên rất giỏi, làm sao bác ấy lại để đồ của mình bị cướp đi chứ? Đây là chuyện của người lớn, để họ xử lý sẽ tốt hơn, Bối Ny không cần lo lắng.”

Bối Ny nửa tin nửa ngờ: “Nhưng ông nội cũng rất giỏi mà…”

Tống Văn Thắng là ông nội của cô bé, từ nhỏ cô bé đã sợ hãi và không quá thân với người ông này.

Vừa nghĩ đến cảnh ông nội cướp mất công ty của ba Miên Miên, Bối Ny càng không thích ông.

Cảnh Tuệ bất đắc dĩ xoa đầu con gái.

Cô cũng hơi lo lắng, đương nhiên cô không hy vọng Tần gia suy sụp, càng không hy vọng Tống gia giành được quyền lực.

Cảnh Tuệ nói: “Hay mẹ và Miên Miên cùng cầu nguyện cho Miên Miên, cầu cho ba Miên Miên được không?”

Bối Ny gật đầu, đan hai tay nhỏ bé, nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện.

*****

Lần này, lượng người xem trước sóng trực tiếp không chỉ là fan của chương trình.

Rất nhiều người trong giới kinh doanh cũng tò mò thái độ bình tĩnh của Tần Sùng Lễ. Không những ông không có hành động mà còn thật sự tận hưởng cuộc sống về hưu.

Hội người hóng dưa bao gồm cả đội Tống Văn Thắng.

Tống Văn Thắng xem sóng trực tiếp, trong lòng buồn bực, nói với cấp dưới: “Tắt đi, có gì đáng để xem?”

Người kia cũng không hiểu: “Chủ tịch Tần thật sự quá bình tĩnh, chẳng lẽ ông ta cam tâm tình nguyện rút chân ra?”

Tịch Châu ngồi bên bàn trà trong phòng làm việc của Tống Văn Thắng, rót một ly trà, cười mỉa: “Tần Sùng Lễ đến tuổi rồi, tư duy không theo kịp thời đại, nên về hưu thôi, dù sao Tần gia cũng cơ bản rồi, cơm nước không phải lo, tâm trạng ông ta ổn định là phải.”

“Với cả ngày xưa chủ tịch Tần đã nói, nguyện vọng lớn nhất của ông là có một cô con gái, giờ đạt được rồi, có vẻ muốn nghỉ hưu dành nhiều thời gian hơn cho con gái trong suốt thời kỳ trưởng thành thật.”

“Đúng vậy, con gái nhỏ của chủ tịch Tần đáng yêu quá mà.”

Ngay cả Tịch Châu cũng không cảm thấy nguy hiểm nên Tống Văn Thắng thả lỏng bản thân.

Nhưng không biết tại sao, ông ta vẫn thấy lo lắng bất an.

Tống Văn Thắng nói: “Nếu Tần Sùng Lễ muốn về hưu thật, vậy còn con trai ông ta thì sao? Bây giờ Tần Hoài Dữ đã có nhiều mâu thuẫn với chúng ta, sớm muộn gì cũng phải đổi cái ghế tổng giám đốc ấy, Tần Sùng Lễ xảo quyệt như hồ ly, ông ta sẽ để mặc con trai cả tự sinh tự diệt à?”

Ngoại trừ Tống Văn Thắng, ai ai cũng hướng mắt về phía Tịch Châu, đợi câu trả lời.

Tịch Châu từ từ uống một ngụm trà, bình thản mở miệng: “Lòng dạ con người là khó đoán nhất, mấy người muốn hỏi tôi giờ Tần Sùng Lễ nghĩ thế nào, tôi cũng chẳng thể đoán được. Các chú, các bác cứ làm xong chuyện trước mắt đi.”

“Haiz, cậu nói đúng, đoán đi đoán lại chỉ vô ích thôi.”

“Chúng ta cần làm gì thì cứ làm thế đi.”



Đến sân bay Sydney, năm gia đình gặp lại nhau.

Bác trưởng thông Phương Kỳ đã lâu không gặp cũng xuất hiện.

Các bạn nhỏ đều rất phấn khích, vui như Tết vậy.

Lần cuối mấy đứa trẻ gặp nhau là vào bữa tiệc sinh nhật bốn tuổi của Miên Miên ở Yến Kinh.

Fan cuồng Miên Miên Đại Lỵ kích động ôm lấy cô bé.

Thao Thao và Phó Trạch Ngôn cũng ôm nhau và nói chuyện về chủ đề giữa các cậu bé.

Uông Phỉ nhéo bím tóc của Miên Miên, cười nói: “Hình như Miên Miên cao hơn thì phải, lúc trước mới đến đây của chú mà giờ sắp đến eo rồi.”

Người mẫu quốc tế cao hơn 1m9 đặt tay bên đùi, ra hiệu.

Miên Miên vui vẻ nhảy cẫng lên: “Thật không, thật không ạ? Cháu cao hơn thật ạ?”

Linh mập nghi ngờ đứng trước mặt Miên Miên, đo lại: “Sao cháu không thấy? Miên Miên vẫn cao như vậy mà ạ?”

Trưởng thôn Phương Kỳ xếp các bé thành một hàng, sau đó điểm danh từng đứa rồi đưa ra kết luận khách quan: “Thật ra mỗi bạn đều cao lên nhưng chỉ một chút xíu nên các cháu không thể thấy rõ được.”

Lần quay này, tổ sản xuất tiếp thu ý kiến từ khán giả.

Phần lớn mọi người đều thích xem chương trình đi du lịch đơn thuần, xem thi thố chỉ là thứ yếu, dẫu sao không ai nỡ xem những người đàn ông này làm việc quá sức.

Cho nên lần này, tổ sản xuất không sắp xếp nhiều màn thi đấu phức tạp.

Đi đến đất nước xinh đẹp này chủ yếu là để các bạn nhỏ được thăm quan những địa điểm nổi tiếng.

Sau khi đi thăm nhà hát Opera Sydney, đi bộ ở công viên Hyde Park, đi qua Cầu Cảng và vào thăm đại học Sydney, các bạn nhỏ phơi nắng, đỏ hết da lên.

Nắng ở Úc rất gắt, mặc dù không phải thời điểm nóng nhất của mùa hè nhưng vẫn rất nóng.

Miên Miên mặc váy hai dây, màu da chia thành hai mảng rõ rệt.

Sau khi lên du thuyền, Tần Mục Dã lấy kem chống nắng ra, bôi cho cô bé.

Mặc dù đã bôi mấy lần nhưng cũng không thể chống nắng hoàn toàn.

Tần Mục Dã kéo dây áo mỏng manh của em gái, cười trêu: “Này, phơi đỏ hết rồi, giống y heo quay vậy.”

Miên Miên nhìn xuống cánh tay ửng đỏ vì phơi nắng của mình, lại nhìn lên chỗ được dây áo che, đúng là phân thành hai mảng khác nhau.

Cô bé nhìn chằm chằm Tần Mục Dã, đột nhiên vươn tay, kéo kính râm của cậu xuống, cười khúc khích.

“Anh hai, anh còn cười em, anh xong đời rồi, nhan sắc tụt dốc, chén cơm này của anh khó mà giữ được!”

Đọc truyện chữ Full