Sở Vân yên lặng lùi lại cách xa anh.
Mộ Đình Tiêu chăm chú nhìn sườn mặt Tống Tinh Thần qua song kính cửa số, vị trí của cô ở chỗ góc khuất trước song cửa. Nước da trắng tuyết, màu xanh của lá rủ xuống gương mặt cô, thần sắc như cũ, rực rỡ như tên*.
*Tên của nữ chính là Tinh Thần, cũng có nghĩ ra là sao trời á. Nên có thể hiểu nữ chính sáng chói như những ngôi sao trên trời.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp, càng ngắm càng đẹp.
Nhưng cậu nam sinh thường xuyên xoay lại nhìn cô là như thế nào?
Tống Tinh Thần từng nói sẽ bảo vệ anh, dùng ánh mắt thâm tình như được bộ lộ ra từ con tim nhìn anh. Nhưng chỉ mới một hai ngày, cô liền trang điểm ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, đi tới trường học còn hấp dẫn thêm tiểu nam sinh!
Nữ nhân này nay Tần mai Sở, sớm ba chiều bốn*...... đều không an phận chút nào.
*Nay Tần mai Sở, sớm ba chiều bốn: nam chính ý muốn nói chị nữ chính là xoay chuyển nhanh chóng, thay đổi thất thường.
Cảm giác quanh người thái tử gia tỏa ra hàn khí, làm nhiệt độ không khí hành lang thấp xuống vài độ. Sở Vân tự giác lại đứng xa anh thêm chút nữa.
Nộ khí thật lớn, không thể trêu vào.
Editor: Quản Thanh Nhan
......
5 rưỡi chiều, Tinh Thần đi ra cổng trường, nhìn hàng siêu xe dừng ở ven đường để chờ đưa đón các cô chiêu cậu ấm, nhưng lại không thấy tài xế Khuê thúc đã sắp xếp.
Cô nhìn đồng hồ, đã muộn năm phút.
Lúc này, Khuê thúc gọi điện thoại đến: "Tam tiểu thư, tài xế gọi điện thoại cho tôi. Nói trên đường đến bị tắc đường, nên phiền ngài phải chờ năm phút, thật xin lỗi."
"Không sao đâu Khuê thúc."
"Tam tiểu thư, cơm chiều đã làm xong ổn thỏa. Hiện giờ chỉ chờ ngài về là lập tức có thể cùng lão gia tử cùng nhau dùng bữa."
"Được"
Mới vừa cúp điện thoại, lập tức cảm nhận được trước mặt có người xông thẳng đến mình. Tinh Thần ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ người. Ba... Một tát đánh thẳng vào mặt.
Nóng rát, rất đau, xuống tay cũng thật mạnh.
Người đứng trước mặt cô không ai khác chính là Lâm Lê Tuyết, tức giận đùng đùng trừng cô.
Phía sau cô, còn có thêm vài nữ sinh trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang khác nữa. Nhìn khuôn mặt bọn họ trông không giống học sinh của trung học Hoằng Dương, mà giống như là những cô gái nhỏ trà trộn ngoài xã hội.
Tinh Thần còn chưa nói chuyện, Lâm Lê Tuyết đã đắc ý gây ồn ào: "Mày không phải rất lợi hại sao? Nói chuyện không phải rất hăng sao? Chẳng qua kiểm tra chỉ có một lần được điểm tuyệt đối đã muốn bay lên trời. Hôm nay tao sẽ cho mày biết, quy củ của lớp Đằng Long..."
"Mấy người các cô, mang nó vào hẻm nhỏ bên cạnh cho tôi. Để tôi hảo hảo tiếp đón cô ta, không cần phải nhẹ tay, cho dù đánh đến tàn phế thì tôi chịu trách nhiệm."
......
Ở trên đường cái có một chiếc Maybach màu đen đổ bên đường, Sở Vân mở cửa xe chuẩn bị đi ra ngoài.
Mộ Đình Tiêu liền gọi hắn lại: "Chờ đã, cứ quan sát trước."
"Thái tử gia, thân thể Tống tam tiểu thư nhỏ con và yếu ớt như thế kia. Làm sao có thể là đối thủ của đám con gái đó."
Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như mà bị thương thái tử gia không đau lòng, thì hắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng nha.
Mấy ngày qua, cùng Thái Tử gia âm thầm quan sát trộm tam tiểu thư Tống tam. Hắn cảm thấy cực bội phục với cô, có thể sống và lớn lên trong hoàn cảnh chật vật như vậy, chịu biết bao khổ sở cơ chứ.
Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt liên tiếp hành hạ cô, quả thực khiến người ta giận sôi.
Nghĩ đến đấy hắn càng đau lòng.
"Cứ quan sát trước."
Để xem cô sẽ giải quyết như thế nào, sẽ phản kích như thế nào trong nghịch cảnh.
Lần này nhìn qua thì có vẻ nguy hiểm, nhưng Mộ Đình Tiêu lại tin cô chắc chắn có thể giải quyết chuyện này, tin tưởng vô căn cứ.
Sở Vân vẫn chưa từ bỏ ý định xuống xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy thái tử gia mày kiếm đông lạnh, đồng tử sâu thẳm nhìn về phía kia.
Làm hắn không dám tự tiện làm chủ đi giúp Tinh Thần giải vây.
......
Bạo lực học đường, đây là chuyện cả ba năm cao trung Tinh Thần đều gặp phải.
Mỗi một lần đều do Tống Tinh Nguyệt xui khiến đồng học, sau khi tan học thì ngăn cô giữa đường, kéo vào hẻm nhỏ bên cạnh mà đánh.
Trước kia, cô chỉ có thể cong mình trốn trong góc, cứ ở thế bị động. Mặc kệ bị thương nghiêm trọng, chảy ra không ít máu cũng không rên một tiếng.
BỊ đánh cả ba năm cao trung, vào những ngày cuối cùng này cô không muốn lãng phí thời gian với những con tôm, cá bị ươn này.
Tinh Thần nhìn Lâm Lê Tuyết, nói: "Lâm Lê Tuyết, cô xác định muốn đánh tôi?"
"Đánh mày thì làm sao? Cả ba năm cao trung mày còn không nhìn ra thân phận của mình à? Hôm nay lại ăn gan hùm mật gấu, dám càn rỡ ở ngay trên lớp, dám tranh luận với tao. Tống Tinh Thần, dù mày có phó hiệu trưởng chống lưng trong trường thì sao, ra khỏi trường, mày cái gì cũng không có..."
"Ấn cô ta xuống, kéo đi."
Mấy đám con gái kia ánh mắt hung ác tiến lên, vây quanh cô.
Tinh Thần lui về phía sau một bước, tay thò vào trong cặp nắm lấy 1 con dao nhỏ trong cặp.
Những học sinh khác nhìn thấy cảnh này, không ai đứng ra giúp đỡ, tựa hồ tập mãi thành quen cũng bước nhanh hơn rời đi.
Tống Tinh Nguyệt núp ở một góc, con khóe môi lên âm hiểm cười.
Tống Tinh Thần không phải rất có bản lĩnh sao? Không phải rất kiêu ngạo sao? Ra khỏi trường học, phó hiệu trưởng không giúp được mày, ông nội cũng không ở bên mày. Lần này, tao chống mắt xem mày thoát thân như thế nào.
Cô thở nhẹ một hơi trong lòng, một hơi muốn đem Tinh Thần sẽ phải chết đểu tiêu tan lửa giận.
Sau tiệc tối đó, Tống Tinh Thần lại chạy đến tổ trạch để trốn. Trong tổ trạch lại có ông nội Tống chống lưng cho cô ta, khiến mẹ cũng bị cô ta chơi một vố bị mất đi chức vị trong công ty.
Bắt đầu từ ngày đó, mẹ liền nói cho cô, muốn đối phó với tiểu tiện nhân thì không cần chính mình ra tay, miễn cho bị cô ta cầm chuôi mang đi cáo trạng với ông nội.
Với tính cách kiêu ngạo của cô ta, chẳng sợ cô không ra tay, thì những bạn học trong lớp cũng đã hận chết cô ta.
Lớp Đằng Long cạnh tranh rất kịch liệt, nên cô ta cho rằng thi thử được tuyệt đối thì người khác lập tức sẽ chịu phục?
Khôi hài, cùng nhau học chung suốt mười năm, dựa vào đâu chỉ mỗi cô ta là thiên tài. Được điểm tối đa cũng chỉ chọc giận người ta đố kỵ đến đỏ mắt mà thôi, hoàn toàn không có lợi chút nào.
......
Mấy người trộn lẫn giang hồ này càng càng rút ngắn khoảng cách, vẻ mặt Tinh Thần trầm lạnh hỏi: "Lâm Lê Tuyết, nơi này là cổng trung học Hoằng Dương, cô không sợ bị khai trừ sao?"
"Bên ngoài trường học phó hiệu trưởng không quản đến được, vói lại ba năm này cũng chưa xảy ra chuyện gì, mày tưởng muốn hù dọa ai?"
"Lúc trước không xảy ra việc gì, là tôi không đem sự việc nói ra bên ngoài. Lâm Lê Tuyết, hôm nay tôi cho cô cơ hội cuối cùng, cho những đám bẩn thỉu này cút ngay. Hay cô muốn nhận kết cục, không chỉ bị trung học Hoằng Dương khai trừ vì tội tụ tập ẩu đả, mà con bị giam giữ. Nếu tôi mà bị thương, cũng sẽ để bác sĩ đem chứng cứ chứng minh, lấy thế lực của Tống gia thế, để cô ngồi tù cũng rất đơn giản."
Lâm Lê Tuyết bực mình nói: "Tống Tinh Thần, mày đừng nghĩ sẽ làm tao sợ, tao cũng dễ bị hù dọa như vậy đâu."
"Cô còn biết tôi họ Tống, tôi ở Tống gia cho dù không được sủng ái nhưng vẫn là con gái ruột của Tống gia. Địa vị so với đứa con nuôi là Tống Tinh Nguyệt hoàn toàn không giống nhau. Nay danh tiếng của Tinh Nguyệt đã xấu đi, nghìn người chỉ trỏ, ai cũng có thể làm chồng. Cho nên cô cảm thấy Tống gia còn sẽ sủng ái cô ta hay sao? Cùng lắm cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi thôi."
"Mà cô hôm nay ở trường học trước là khi dễ tôi, sau là đánh lên thể diện Tống gia. Một đứa con thứ ở Lâm gia là cô, lại dám đánh con gái ruột Tống gia... Tống gia sẽ để yên không?"
Trong nháy mắt sắc mặt Lâm Lê Tuyết liền trầm xuống, nghĩ đến cái lợi và hại. Tống Tinh Thần bắt đầu thay đổi sau khi tai tiếng của Tống Tinh Nguyệt truyền ra.
Ngoại hình thay đổi hẳn lên, từ một đứa con gái lôi thôi biến thành mỹ nữ kinh diễm khắp lớp, thành tích một bước lên trời, tính cách cũng trở nên kiêu ngạo hơn.
Điều đó chứng minh cô ta không phải vì có thành tích tốt ở lớp mà dám kiêu ngạo ở trường, mà là có người chống lưng ở Tống gia.
Tống Tinh Nguyệt xảy ra chuyện, trực tiếp bị Tống gia bỏ đi!
Lúc này, trước cổng trường có một giọng nam hô lên: "Dừng tay."
Tống Tinh Thần cùng Lâm Lê Tuyết đồng thời quay đầu lại, thấy Âu Dương Phúc Thụy từ cổng trường chạy ra, đẩy những đứa con gái đang vây quanh Tinh Thần ra, nôn nóng quan sắt kiểm tra toàn thân Tinh Thần.
Váy áo chỉnh tề, tóc dài bồng bềnh, ngoại trừ gương mặt có chút ửng đỏ ra, còn tất cả vẫn hoàn hảo. Âu Dương Phúc Thụy chắn Tinh Thần ra phía sau, răn dạy lâm lê tuyết: "Cậu muốn làm gì? Ở ngay cổng trường mà dám ấu đả? Lúc trước đã nhân nhượng cậu nhiều lần, chỉ còn có mấy ngày nữa là thi đại học. Muốn thôi học thì cứ nói thẳng, tôi sẽ giúp cậu xin."
- ---------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê
Chương 22: Cô gái này không chịu an phận một chút nào
Chương 22: Cô gái này không chịu an phận một chút nào