TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện
Chương 2: Trọng Sinh



" A Tiêu....!A Tiêu, mau dậy đi, trời sắp sáng rồi, hôm nay tiểu thư sẽ đến vườn nho đấy ".
Hắn tưởng mình sẽ đi đến nơi gọi là thiên đường, sẽ có thể nhìn thấy thiên thần nhỏ của hắn, nhưng bây giờ lại bị một giọng nói khàn khàn già nua đánh thức.
Giới hắc đạo, phải nói hắn muốn làm gì đều có thể, cảnh sát cũng không dám ngăn cản, rất khó có người dám làm trái ý hắn hay hô to gọi nhỏ như vậy trước mặt hắn.
Không một ai dám, nếu người đó can đảm, chỉ trong 10 phút sau,  hắn đành tiễn người đi gặp Diêm Vương sớm hơn dương thọ.
Hắn nằm im, thần sắc toát lên vẻ lạnh lẽo, thế mà hắn lại không chết, sống cũng thật dai, hắn sống dai như vậy, vì sao cô lại đoản mệnh, nếu hắn có thể chia bớt sinh mệnh của hắn cho cô thì tốt biết bao.
Tiếng khàn khàn vẫn gọi liên hồi làm hắn cảm thấy khó chịu, người nọ chán sống?.
Thật ồn ào.
Người bên ngoài tưởng chừng hắn còn chưa tỉnh táo, vì thế tiếng đập cửa ngày càng thô bạo, tấm cửa chỉ là một miếng gỗ mỏng, tiếng phát ra thật sự khó nghe làm Hoắc Tiêu cảm thấy kì lạ.
Hắn mở mắt, ánh mắt vẫn sắc bén như thường, nhưng sự tàn bạo rợn người của một người đàn ông 25 tuổi đã thay vào đó là ánh mắt sắc dài hẹp hơi non nớt của thanh thiếu niên 17 tuổi.
Ấn tượng đầu tiên của hắn là không quan tâm đến mọi thứ xung quanh hắn, hắn chỉ biết một điều, cô, nằm bên cạnh hắn...!mất rồi.
Đáy mắt của hắn rực lên điên cuồng, ai đã cướp đi cô, là ai?, là ai không muốn sống?.
Hắn bây giờ chỉ có sự khát máu, nhưng lúc này tiếng đập cửa quá mức in ỏi kèm với một câu làm lí trí của hắn quay trở lại.

" Tiểu thư sắp đến rồi ".
Ai?, ai là Tiểu Thư, đã nhiều năm như vậy, hắn đã lâu không nghe có người gọi lên hai tiếng này.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm cửa dựng lỏng lẽo, trí nhớ quay về, cảm thấy nó thực sự quen thuộc.
Tiểu thư?, là cô sao?, cô còn sống sao?, hắn vẫn còn sống? Hắn sống lại?.
Thật sự sao?....
Có lẽ người gọi đã hết kiên nhẫn, lúc này xô cửa đi vào một cách thô lỗ, định quát mắng vài câu, nhưng khi thấy hắn chỉnh tề ngồi ngây ngốc một chỗ thì ý định mắng chửi lại chỉ đổi thành một cái thở dài.
Thanh thiếu niên, tính cách của hắn từ trước đến nay luôn im lặng, mới vừa đến đây tuần trước,  khó trách không quen công việc mới như thế.
" dậy rồi thì mau rửa mặt ăn sáng, chuẩn bị đi làm việc, công việc hôm nay rất nhiều ".
Hắn lúc này mới thích ứng được, khuôn mặt bỗng chốc lạnh lẽo, lại nhớ ra hắn trọng sinh, lúc trước biểu cảm không phải như thế này, đành thu lại gật đầu một cái.
Người đối diện hơi nghi hoặc trước một màn vừa rồi, lúc đầu tà ác, trong chớp nhoáng lại khôi phục sắc mặt bình thường, tự hỏi mình có phải bị hoa mắt hay không.
Lần này sống lại, Hoắc Tiêu thật sự vui mừng, cô vẫn còn sống, thật sự còn sống, hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, lần này, ai có ý định hại thiên thần nhỏ của hắn thì phải hỏi hắn có đồng ý hay không.
Hắn muốn gầy dựng thế lực riêng, hắn không muốn vô dụng, nhưng nếu muốn lập thế giới cai trị cho riêng mình, hắn bắt buộc rời khỏi đây, rời xa cô, hắn lại không muốn, cô đã là thế giới của hắn, bảo hắn rời xa cô là điều không thể.
Hoắc Tiêu rối rắm, rơi vào trầm tư, lại nghĩ đến một lúc nữa hắn sẽ được gặp cô, tâm lại nhộn nhạo, không được, hắn muốn gặp cô ngay bây giờ, hắn không kìm được.

Hắn muốn đi, nhưng rồi lại ưỡn ờ dừng bước, hắn không muốn dọa cô sợ hay hoảng hốt, hắn chỉ muốn cô thấy được hắn bằng một nhân cách khác mà không phải lạnh lẽo, xa cách, tàn bạo như thế này.
Ý nghĩa này thành công cản lại khí huyết sôi trào trong hắn, lần này trở lại, Cô nhất định thuộc về hắn.
Hôm nay cô sẽ đến nông trại.
Nhớ tới lúc trước, cô nói muốn có người bầu bạn, được...!hắn sẽ làm, muốn có một người em trai dễ thương vui vẻ...!hắn nguyện ý, em trai thì sao, nếu có cơ hội ở bên cạnh cô, có chết, hắn cũng nguyện ý chết, cô là trời của hắn, muốn hắn như thế nào cũng đều được.
Nhưng hắn lại nhớ cô đến chết, nhớ dáng vẻ hoạt bát của cô, hắn nhớ đến muốn điên.
Hoắc Tiêu trầm mặc cho đến lúc cầm lấy vòi nước tưới nho mới nhíu mày, bên này, hắn đã đợi sẵn ở vị trí kiếp trước chờ thật lâu, chờ cô xuất hiện trước mặt hắn, ruột nóng đến cồn cào.
Bên đây, Tang Hỷ Dao vừa theo bảo mẫu bước xuống xe, Vú Đinh là người chăm sóc cô từ nhỏ, cô xem người này cũng giống như mẹ ruột, từ lúc mẹ cô mất, cô luôn dựa dẫm vào bà mà sống, Vú Đinh cũng không có chồng con, cũng xem như cô là con ruột mà đối đãi.
Tuy là lúc sáng sớm, nhưng da của cô vẫn rất yếu ớt, chỉ mới phơi nắng một chút đã ửng đỏ, vú Đinh thấy như thế liền đội cho cô một cái nón vành lớn, kéo cô vào mái hiên đứng một bên chờ bác Hạ lấy ra một sọt giỏ hái nho chuẩn bị từ trước từ trên xe xuống.
Nhà chính cách nông trại 2 km, Tang Hỷ Dao đến đây thường xuyên, hầu như ngày nào cũng đến, nhưng tuần vừa rồi bà nội gọi điện thoại bảo cô về nhà thăm bà, thăm đến một tuần lễ mới trở về lại, lúc cô đi nho còn rất xanh, lúc trở về, nho đã chín hết.
" Tiểu thư, con nên mang theo dù thì hơn ".
Vú Đinh thấy nắng đã lên cao, hơi ái ngại cho cô.
Cô cười:" không sao đâu ạ...!con rất tốt, chưa nắng gắt, trời vẫn còn mát lắm".

Hái nho mang theo dù thì không biết sẽ ra thành ra cảnh tượng kì dị gì nữa, vì thế cô từ chối, Vú Đinh thấy khuyên không được cũng đành ở một bên lo lắng dùng tay che ánh mắt trời nào trên người cô, che được cái nào thì hay cái đấy.
" con thật sự không sao mà, khi nào con không chịu nổi sẽ nói với người nhé ".
Cô vui vẻ nói với bà, lúc này bà mới yên tâm hơn.
Tang Hỷ Dao thật buồn rầu, lúc nào cũng như thế, mọi người vì lo lắng cho cô mà nghiêm trọng quá vấn đề rồi.
Cũng do lúc nhỏ cô bị một trận ốm rất nghiêm trọng, lớn lên lại phát triển theo chiều hướng mảnh mai khiến người nhìn cảm thấy cô yếu ớt nên ai nấy đều lo lắng, thật ra cô rất khỏe mạnh.
Cô quen thuộc hết tất cả mọi người ở đây, đi đến đâu đều chào hỏi mọi người đang bận rộn làm việc, những người nông dân rất chất phát, họ lúc nào cũng vui vẻ nhiệt tình, cô chỉ chào họ rồi đi ngay vì không dám quấy rầy họ làm việc, nếu cô quấy rầy, công việc của họ sẽ làm không xong, nếu làm không xong sẽ làm trễ nải thời gian của họ nghỉ ngơi.
Cô và vú Đinh mỗi người xách một cái sọt nhỏ đi phía trước, phía sau là chú Hạ ôm một cái sọt lớn hơn đi đến vườn nho.
Tang Hỷ Dao đội cái nón cỡ to, ánh nắng phần lớn bị che đi nhưng hai má vẫn ửng hồng rất đáng yêu, cái sọt có vẻ nhỏ, nhưng vóc người của cô vốn nhỏ nhắn, nên khi xách nó, chỉ thấy cái giỏ rất to.
Vì để tiện hái nho, cô mặc một cái yếm quần, có vẻ rất dài, vì thế Tang Hỷ Dao lại hì hục săn ống quần lên mắc cá chân và mang một đôi bốt cổ cao, tóc hai bím được vú Đinh thắt cho cô, thoạt nhìn rất giống trẻ nhỏ dễ dạy mặc dù 4 tháng nữa cô đã sắp 20 tuổi.
Mục tiêu hôm nay của cô là hái đầy mấy sọt này, một phần đem biếu bà nội, phần còn lại đem chia cho mọi người và ủ rượu.
Hoắc Tiêu chờ cô xuất hiện thật lâu, hắn cảm giác như đã trải qua cả một đời người, lúc hắn sắp mất hết kiên nhẫn, một bóng dáng quen thuộc vừa lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt làm tay hắn run run, khóe mắt đỏ ngầu.
Hắn không thừa nhận mình đang khóc, hắn không thừa nhận, ống nước không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, hắn cũng không thèm quan tâm, giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có một bóng người hiện diện.
Vẻ mặt vốn có lại hiện ra, hắn tham lam nhìn cô, trong mắt đều là chiếm hữu, nếu được, hắn rất muốn khóa chặt cô bên người, Dao Dao, Dao của hắn.
Nhưng mà hắn lại hiểu rõ một vấn đề nghiêm trọng, bây giờ chưa phải lúc, nếu hắn lộ ra vẻ mặt thật sự, cô sẽ bị dọa sợ, như thế...!hắn...!không hề muốn.
Hắn kìm nén khát vọng chạy đến ôm cô, nhìn người sống hoạt bát chạy nhảy như vậy, khát vọng ôm cô dâng cao, nhưng mà bây giờ thân phận của hắn và cô khác biệt, hắn không muốn làm cô hoảng hốt, vì thế chỉ cắn răng nhẫn nhịn quan sát cô.

Vườn nho chỉ trồng thấp, Tang Hỷ Dao vươn tay lên là đã có thể đụng đến đỉnh cây, nho mọng nước, quả nào quả nấy đều căng bóng, trái xanh vẫn còn xanh, nhưng chùm nào đã chín thì lại tím sẫm màu, màu càng đậm, chứng tỏ rất ngọt, lúc này, cô nhìn thấy một chùm đỏ thẫm rất to trên đỉnh đầu của mình.
Tang Hỷ Dao như thấy được mục tiêu, vui vẻ vươn tay định hái, vừa sắp chạm vào chùm nho thì tay đã bị một bàn tay lạ bao lấy làm cô nhất thời hoảng hốt giật mình.
Hoắc Tiêu chớp được thời cơ đến gần nên cứ thế dựa sát người cô hết mức, tay nâng niu tay mềm mại của cô, một chút thõa mãn liền dâng cao, chỉ một chút thõa mãn nho nhỏ, nếu ôm được thì càng tốt, vì muốn lừa cô thuộc về mình, hắn đành nhẫn nhịn.
Hắn liếc mắt nhìn con rắn xanh đang nấp trong tán lá như cọng dây dài chỉ nhíu mày, hắn bị cắn, đương nhiên hắn cố ý, nhìn vết thương chảy máu trên tay của mình, hắn dường như cảm thấy miệng con rắn vô dụng kia rất nhỏ.
Một thời gian dài hắn làm người hắc đạo, đương nhiên thân thủ tốt, tuy nhiên bây giờ sống lại, nhanh nhẹn không bằng lúc trước nhưng vẫn còn có khả năng né tránh kịp, chỉ là hắn cố ý...
Tang Hỷ Dao thấy đột nhiên xuất hiện một người lạ thì hết cả hồn, cô không cẩn thận đứng ra xa, víu chân đá phải cái sọt đựng được 3 chùm nho đang nằm dưới chân đổ lăn lốc.
Hành động này làm Hoắc Tiêu cảm thấy mất mác, nhưng rất nhanh, sắc mặt trở lại bình thường, không lạnh không nhạt.
" cậu là ai ? ".
Hoắc Tiêu là người làm mới đến tuần trước, vừa vặn cô đến thăm bà nội nên không biết, bây giờ dùng giọng điệu e dè hỏi.
Hoắc Tiêu ngước mặt, trong phút chốc muốn làm vẻ mặt như cô yêu thích, nhưng từ trước đến giờ đều dùng mặt lạnh, nay lại thay đổi nhanh chóng nên có phần cứng nhắc.
" ....là người làm mới đến ".
" cậu....uy....câu bị thương rồi ".
Tang Hỷ Dao đề phòng muốn hỏi thêm nhưng khi mắt chạm đến vết cắn trên tay của Hoắc Tiêu thì không hỏi nữa mà chỉ kinh hô và lo lắng.


Đọc truyện chữ Full