TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Nhi, Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa
Chương 48: Hủy Hôn



Hôm sau.
Nhà Mộ Dung.

Sảnh chính được bao trùm một không khí ngưng trọng.
"Lý Lão gia, ông nói rõ ràng cho tôi..Vụ nổ súng trong hôn lễ hai nhà chúng ta, có phải chính là ông sắp đặt? Ông làm như vậy con gái tôi làm sao có thể gả cho ai khác?" Mộ Dung Quân tức giận chất vấn.
Lý Phó Kiệt khẽ nhếch mép cười lạnh một cái.

"Phải, là tôi sắp đặt đấy? Thế nào, Mộ Dung Quân, một hạng tiểu bối như cậu có gì mà dám chất vấn tôi.

"
Ông ta nhìn hết một lượt nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới, trong mắt vẽ lên tia khinh thường, lạnh nhạt nói, " Mộ Dung Quân, cậu nên biết, công ty của cậu hiện tại như thế nào? Tôi không quan tâm hôn lễ kia, con gái của cậu, có gả được cho ai hay không? Mà tôi chỉ biết, hôn lễ kia, Lý gia chẳng được thêm mộ chút lợi lộc nào? Thế nên, huỷ hôn là cách duy nhất."
"Ông...." Mộ Dung Quân chưa nói thêm câu gì, thì con gái ông Mộ Dung Tình lao vội tới, váy cưới cũng không thay ra, một dạng chật vật.
Cả nguyên một ngày hôm qua sau khi sự việc xảy ra, cô ta cứ như người mất hồn, chính bản thân Mộ Dung Tình đều không ngờ rằng, hôn lễ xa hoa mà cô ta lấy làm hãnh diện thì lại bị phá nát, mà quan trọng là cô ta lại bị Lý Phó Kiệt, ông nội của Lý Phó Hàn lợi dụng dùng cô ta làm con cờ cho kế hoạch của ông ta.
Thật đáng hận...hôn lễ còn chưa kịp hoàn thành, bảo cô ta phải làm sao đây? Cô ta còn chưa kịp khoe khoang nữa kia mà, vậy mà liền bị Lý Gia đòi hủy hôn, cô ta sẽ còn mặt mũi nào chứ?
" Ông nội, xin ông, xin ông tổ chức lại hôn lễ cho chúng con được không?" Mộ Dung Tình vừa khóc vừa nói.
Lý Phó Kiệt nhìn bộ dạng chật vật của Mộ Dung Tình, ông ta liền chán ghét...Cháu dâu ông ta chọn, sao có thể là loại tiểu thư yếu đuối đụng chuyện là nước mắt cá sấu này chứ...

Không xứng...
Dáng người hơi khom của ông ta đứng trước mặt Mộ Dung Tình, lãnh đạm mà nói.
" Sẽ không, Lý gia nhà chúng ta so với Mộ Dung gia nhà các người, thì nhà các người vốn không môn đăng hộ đối với gia tộc nhà chúng tôi, nên đứa cháu dâu như cô, tôi không nhận."
Dứt lời, ông ta đi ra cửa, rồi lạnh lùng nói với Lý Phó Hàn nãy giờ vẫn đang im lặng.

" Phó Hàn, cháu liệu mà sắp xếp ổn thỏa loại chuyện này.

Nhưng nói cho cháu biết, ông nội tuyệt đối sẽ không nhận cháu dâu không môn đăng hộ đối này."
Lý Phó Hàn không do dư liền gật đầu.

" Vâng, thưa ông nội."
Thật ra thì hắn cũng rất thích Mộ Dung Tình vì nhan sắc một hai của cô ả, nhưng là từ khi nhìn thấy được Tinh Nhi, cô gái xinh đẹp đi cạnh Lục Thiên Trình ở hôn lễ hôm qua, hắn liền ao ước.
Và dĩ nhiên là, hình bóng hiện tại của người con gái hắn mong ước làm vợ cả đời chính là Dương Tinh Nhi.

Hơn nữa Lý Phó Hàn còn biết được, Tinh Nhi chính là cháu gái nhà họ Dương, và bà trẻ hắn chính là bà nội kế của Tinh Nhi, vậy nên nếu như hủy hôn với Mộ Dung Tình rồi...
Thì, hắn sẽ dễ dàng mà nói ông nội hắn đến dạm hỏi Tinh Nhi...
Nhà họ Lý cứ vậy mà rời khỏi nhà Mộ Dung, trước sự ngỡ ngàng, và hụt hẫng của cả vợ chồng Mộ Dung Quân, Lưu Chỉ Tâm và con gái của hai người họ.
Mộ Dung Tình gào khóc, gọi tên Lý Phó Hàn.
" Phó Hàn, Phó Hàn, anh đừng đi, anh từng nói rất yêu em mà.

Anh..huhuhu.."
Mọi người trên dưới Lý gia nhìn cô gái khóc lóc chạy theo, áo váy nhuốm bẩn, không khỏi lắc đầu ngao ngán...
Đâu phải là vợ chồng gì chứ? Cùng lắm là hủy hôn mà thôi, có cần phải bi lụy như thế không?
"Chậc..chậc...có lẽ chỉ là không nỡ vuột mất tài sản và quà cưới xa xỉ kia thôi...." Mọi người xì xầm khinh chê Mộ Dung Tình đều không biết liêm sỉ.
Lý Phó Hàn cúi đầu lịch thiệp xin lỗi họ hàng, rồi dừng lại, nhìn Mộ Dung Tình..
" Xin lỗi Dung Tình, là tôi nợ cô..Nhưng tôi trước giờ không muốn để ông nội buồn.

Tôi sẽ bồi thường cho gia đình cô thỏa đáng.


Rất xin lỗi, nhưng hôn lễ này, không thể nữa."
Dứt lời, hắn giật tay mình khỏi tay của Mộ Dung Tình, rồi đi thẳng ra xe của Lý Gia đang chờ sẵn.
Lưu Chỉ Tâm chạy ra khuôn viên đỡ con gái đang suy sụp, sao lại như vậy? Sao mọi thứ lại trở nên như thế này...
Lý gia, đúng là một bọn đểu...từ trên xuống dưới...đều vô liêm sỉ như vậy, bà ta không ngờ con gái bà ta nâng niu bao năm lại có thể bị đám người Lý gia dùng làm con cờ để đối phó với người nhà Lục Minh.
" Tiểu Tình, không sao, không gả cho tên thiếu gia kia, thì con sẽ gả cho nhà khác...tên đó không xứng với con gái mẹ đâu." Lưu Chỉ Tâm an ủi con gái mình, trong lòng đầy uất hận..
Sau khi Lý gia đi khỏi, thẹn quá hóa giận, Lưu Chỉ Tâm quay sang cắn ngược Mộ Dung Quân chồng của bà ta.
Mộ Dung Quân lúc này, hai tay ôm lấy vầng trán đã điểm thêm vài nếp nhăn, ông cúi đầu không biết nên nói gì cho phải..
Lưu Chỉ Tâm đỡ Mộ Dung Tình đi vào, dặn dò Mộ Dung Tuyên chăm sóc cho chị mình.

Hai đứa con gái vừa lên lầu thì ở dưới, Lưu Chỉ Tâm đã lao đến lôi kéo Mộ Dung Quân, nước mắt bà ta không đổ lấy một giọt, nhưng miệng lại tru tréo không ngừng..
" Mộ Dung Quân, sao ông không làm chủ cho con gái ông hả, tiểu Tình nó sao sống nổi, ông là cái dạng làm cha kiểu gì...ông cái thứ vô dụng...vô dụng...vô dụng."
Hai từ vô dụng vang lên từng hồi trong tâm trí của Mộ Dung Quân...ông ôm đầu mình mà day day mi tâm, thật đau đầu mà...
Thấy ông không phản ứng, không trả lời mình, Lưu Chỉ Tâm như bốc hỏa, càng nổi đóa...
" Mộ Dung Quân, ông trả lời tôi đi, ông là cái thứ khinh người gì hả?...hả...thứ vô dụng như ông chỉ biết bám váy nhà vợ thì sao không chết đi hở...aaaa aa..."
Lưu Chỉ Tâm hét lên như ai cắt tiết...
Mộ Dung Quân lúc này dường như không còn chịu thêm kích thích nào, ông quát lên :
" Lưu Chỉ Tâm, bà gào đủ chưa? Nếu chưa đủ thì cút về Lưu gia mà gào khóc, gào ở đây thì cho ai nhìn, ban nãy nhà Lý gia còn ở đây, sao bà không hung đi, bây giờ hung với tôi, có ích sao?" Mộ Dung Quân vừa quát vừa khua mạnh tay trên mặt bàn một cái..
Choang !!!
Nguyên một bộ ấm trà rơi xuống bể nát...
"Á..." Lưu Chỉ Tâm sợ đến xanh le mặt mày...bà ta không ai ép mà bỗng câm nín...

Nửa chữ cũng không dám thốt ra...
Mộ Dung Quân đứng bật dậy, tay phải xoa xoa thái dương, tay trái chỉ thẳng mặt của vợ mình...Lạnh lẽo nói,
" Lưu Chỉ Tâm, là bà ép tôi, tôi chịu hết nổi cái bản tính của bà, bà là cái thứ chua ngoa, mẹ nào con nấy, tiểu Tình và tiểu Tuyên hư hỏng không nên thân, cũng là do bà...Chuyện hủy hôn của tiểu Tình, chính là bà cố chấp ham tiền nên mới làm khổ nó."
Ông đi lướt qua Lưu Chỉ Tâm, nói ngắn gọn, " Từ nay trở đi, tôi sẽ đi khỏi cái nhà này, bà muốn làm gì thì làm, tôi không liên quan nữa...bà vừa lòng bà chưa?"
Đoạn ông đi thẳng ra cửa...tuyệt tình không quay lại.
Thật phiền não, bệnh đau đầu kia của ông, thời gian này lại trở nặng.

Nếu mà cứ bị tru tréo, đay nghiến mỗi ngày, ông nhất định sẽ không chịu nổi, máu lên não mà chết..
Lưu Chỉ Tâm xanh cả mặt, bà ta lúc này mới biết mình gây họa...Nếu như không có Mộ Dung Quân thì Mộ Thị sẽ tiêu tùng, bà ta cũng không còn được phép xa xỉ như trước...
Không bà ta phải ngăn ông lại...
"Mộ Dung Quân, ông không được đi.."Lưu Chỉ Tâm chạy theo...nhưng là không còn kịp..
Bóng dáng của Mộ Dung Quân đã mất hút sau cổng lớn....ông nhờ tài xế lái xe khỏi biệt thự, trong lòng ngổn ngang...bất an..
Lần này, nhà Mộ Dung có phải bị nghiệp quật hay không? Vì ông đã không thực hiện đúng lời đã hứa với người đã khuất, chính là Mộ Dung Quyên em gái đã qua đời của ông...
Lời hứa kia chính là chăm sóc Tinh Nhi cháu ruột của ông trọn đời...thế nhưng ngay từ đầu...
Ông đã không làm được....


Đọc truyện chữ Full