TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Quân Y
Chương 20



Trần San nhìn các tấm chi phiếu nhiều như đại dương, cảm thấy rất mỹ mãn, tuổi này thật là tốt nha.
Sau khi định ra ngày trở về trường, Trần San nhìn Trần ba nhét vé máy bay vào tay cô mà đau đến cắt thịt, ngẫm lại, việc thế này chỉ nên thỉnh thoảng mới có, không thể để thành thói quen.
Lần đầu tiên đi máy bay, biểu hiện của Trần San vẫn bình tĩnh, cái đó chỉ là phương tiện giao thông thôi mà.

Đợi đến khi tìm được chỗ ngồi cô mới phát hiện đây là khoang hạng nhất, trong lòng Trần San thật buồn bực, Trần ba có tiền cũng không nên xài loạn như vậy nha.
Hành lý của Trần San không nhiều lắm chỉ có một cái ba lô, chỗ ngồi hai người, Trần San ngồi gần cửa sổ.

Sau khi người bên cạnh ngồi vào không lâu thì máy bay cất cánh.


Trong lòng Trần San rất hưng phấn, khẩn cấp muốn thử chất lượng phục vụ trên máy bay.
Từ sữa đến nước trái cây sau đó lại uống cà phê, Trần San sâu sắc cảm thấy tiêu tiền phung phí quả nhiên là một loại hưởng thụ.

Nhưng mà uống nhiều quá cũng không phải là tốt, Trần San chỉ nghĩ muốn hưởng thụ một chút thôi, cuối cùng không thể nhịn đi toilet được đành mượn đường người ngồi bên cạnh để ra ngoài.
Khi trở lại chỗ ngồi, lúc đi ngang qua người kia vì không cẩn thận nên nằm úp sấp một cái, Trần San phát hiện ra bi kịch, cô đã áp đảo ngồi lên vị khách bên cạnh.

Tay chân tiếp xúc, hai tay Trần San chống vào ngực của người kia, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt của hắn.

Trần San cảm thấy đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh mắt lợi hại như thế, liếc mắt một cái đã biến người ta thành tro.

Trần San lơ đãng mà run rẩy.
Thật ra ở trong mắt người ngoài, ví dụ như là nữ tiếp viên hàng không của khoang hạng nhất, màn này là màn cô gái nhỏ trực tiếp áp đảo thành công chàng trai, hai người còn thâm tình nhìn nhau.
Qua vài giây, Trần San bừng tỉnh, sử dụng tay chân cùng lúc bò vào chỗ ngồi của mình, sờ tóc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hai má ửng đỏ.
Nghe người bên cạnh đang sửa sang lại quần áo, Trần San cảm thấy xấu hổ, mặt lại đỏ thêm vài phần.
Kỳ thật Hàn Khải cũng chưa từng xấu hổ như vậy, lấy thân thủ của anh thì chưa có người nào có thể hạ gục anh, liếc qua cô gái nhỏ đang quay đầu nhìn cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng trông rất đẹp.

Thật ra đây là lần thứ hai anh thấy cô, nhớ tới lần trước ngẫu nhiên gặp ở tòa án, nhìn đôi mắt rưng rưng kia, ánh mắt này không phải là ánh mắt mà một cô gái nhỏ có thể để lộ ra, nay lại thấy cô ngồi bên cạnh anh, cảm giác thỏa mãn lại có chút tự đắc.

Mà Hàn Khải chưa từng có dục vọng cá nhân với bất cứ ai, cũng không có ấn tượng sâu sắc về bất kỳ kẻ nào, nhưng hiện tại anh có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của cô còn lưu lại trên người anh.
Trong lúc đó, Trần San thỉnh thoảng liếc mắt ngắm cái vị ngồi cạnh kia, thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần San mới trầm tĩnh trở lại.

Sau đó tiếp tục ngắm khuôn mặt, nói thế nào nhỉ, khi nhắm mắt thì khuôn mặt thật bình thản, ngũ quan không phải thuộc loại tuấn tú, nhưng có chút nho nhã, có hương vị độc đáo, ánh mắt kia lại phát ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Mà khi Hàn Khải nhắm mắt dưỡng thần thì phát hiện ánh mắt tiểu nha đầu kia cứ ngắm tới ngắm lui, trong lòng có chút buồn cười.

Nhớ lại dáng vẻ như con thỏ khi nãy nhảy dựng trên người anh, hiện tại lại công khai nhìn như vậy, khuôn mặt anh bỗng nhiên dịu dàng lại một chút.
Máy bay hạ cánh, Trần San lập tức chạy như bay, chớp mắt đã biến mất không còn hình ảnh trong tầm mắt của Hàn Khải.

Hàn Khải nhìn bóng dáng bỏ chạy của cô gái nhỏ kia, nghĩ rằng, không vội, rồi sẽ gặp mặt, sau đó đi theo người ra đón anh rời khỏi sân bay.
Ngồi trên xe bus của sân bay, Trần San chậm rãi quay đầu nhìn, làm sao vậy, sao có thể sợ như thế, aiz.
Lập tức cô nghĩ đến tai họa là do cái vé máy bay cho nên càng căm thù đến tận xương tủy đối với thú tiêu tiền hoang phí này.


Trần ba nha, có ý tốt lại làm ra chuyện xấu.
Nhưng mà Trần San cũng nhanh chóng quăng mọi chuyện ra sau đầu, không nói gì với phản ứng có phần hơi quá của mình.
Trở lại trường học, thay đồ học viên, đứng ở trước gương, sờ sờ mặt, già đi già đi, chỉ cần không phải là cái mặt con nít là được.
Có thể là linh hồn có kết nối với thân thể, Trần San cảm thấy mặt mình thay đổi rất nhiều, tối thiểu là thay đổi so với trước kia.

Không thể nói là đại mỹ nữ nhưng cũng có thể nổi bật trong đám đông, Trần San tỏ vẻ rất vui mừng.
Nhưng vậy là quá tốt rồi, quá đẹp cũng không được, vừa đủ là vui rồi nha..


Đọc truyện chữ Full