TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Quân Y
Chương 37



Trời càng vào hè càng nóng, Trần San vừa mới huấn luyện xong, dùng khăn mặt lau cái đầu đầy mồ hôi, ngã vào lớp đệm thở phì phò.
Nghĩ đến không khí ở ký túc xá, thở dài, Phương Ngôn thì thỉnh thoảng nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ muốn nói gì đó lại thôi.
Còn Văn Lôi trong khoảng thời gian này hay chạy ra ngoài, nhưng tính tình có chút âm dương quái khí.

Đặc biệt chỉ cần Tâm Á nói gì đó là Văn Lôi lại cùng Tâm Á cãi nhau.
Mà điều khiến Trần San đau đầu nhất chính là Dương Việt thường thường vẫn gọi điện thoại đến kia, biểu hiện so với anh ruột còn thân thiết hơn, lúc thì hỏi muốn ăn cái gì, lúc thì hỏi thiếu cái gì, còn thường muốn mang Trần San ra ngoài ăn cơm.

Tuy rằng đau đầu nhưng Trần San vẫn có thể cảm giác được Dương Việt thật lòng quan tâm tới cô, cho nên Trần San cũng miễn cưỡng chấp nhận để người như thế ở quanh cô.
Trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa rồi đi ra từ phòng vệ sinh, liền thấy Văn Lôi cùng Tâm Á đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hai cậu lại làm sao vậy?” Trần San tựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn tình huống bên kia hỏi.

“Không có việc gì, Tam.” Tâm Á nhìn mắt Văn Lôi, biểu tình có chút ảm đảm, không nói gì trở về mở máy tính của mình ra.
Văn Lôi còn nhìn chằm chằm Tâm Á, bĩu môi, thì thầm trong miệng: “Còn nói không có gì, ngay cả điện thoại cũng liên hệ rồi.”
Sau đó Văn Lôi quay đầu chạy ra khỏi ký túc xá, chạy qua trước mặt Trần San.
“Làm sao vậy, Tâm Á?” Trần San nhìn Tâm Á nằm trên bàn học, lo lắng qua hỏi.
Cô sờ sờ mái tóc ngắn của Tâm Á: “Có chuyện gì không vui nói ra để mình vui vẻ một tí đi.” Trần San đùa nói.
Tâm Á mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm Trần San đứng bên cạnh
“Cậu đang vui sướng khi người khác gặp học đi.” Bất mãn trừng mắt nhìn Trần San.
“A, Mai đại tiểu thư của chúng ta khóc nhè, ngoan.” Trần San dùng ngữ điệu thoải mái trêu chọc một chút.
Tâm Á ngồi ngay ngắn, có vẻ nghiêm túc nhìn Trần San: “Còn không phải là họa do cậu gây ra sao!”
“Sao lại do mình, được rồi, nói xem thế nào.” Trần San tựa trên bàn học của Tâm Á, lấy tay chống vào bàn học, cúi đầu nhìn Tâm Á.
“Ai, khi nãy bạn của Hàn tứ là Đinh Giai gọi điện đến đây, lúc đó mình đang ở trong nhà vệ sinh, Văn Lôi liền nhìn thấy được.

Cậu cũng nhìn ra rồi đấy, Văn Lôi đã chuyển mục tiêu sang Đinh Giai kia, không biết Phương Ngôn đã dùng cách gì.

Nhưng mà trong bữa cơm vừa rồi có thể nhìn ra được Đinh Giai không có ý tứ với Văn Lôi.

Giờ thì tốt quá rồi, nhìn thấy mình nhận điện thoại của Đinh Giai thì nổi bão, trách mình liên hệ riêng với Đinh Giai.


Mình bị oan a.” Tâm Á nhìn Trần San tức giận nói: “Cậu có biết hắn gọi cho mình vì việc gì không?”
“Việc sao?” Trần San nghi hoặc nhìn Tâm Á.
Tâm Á ủy khuất nhìn Trần San: “Còn không phải là vì cậu sao, anh trai của cậu cũng tốt lắm, mỗi lần gọi tới cậu đều ra ngoài hay bề bộn nhiều việc, thế là hắn chuyển hướng sang mình, mình là người bị hại a.”
“Rồi rồi rồi, là mình không tốt, mình lập tức gọi cho Dương Việt, chửi hắn một chút cho cậu xả giận, được chưa!” Trần San nghe ra ngọn nguồn, mau chóng bồi tội với Tâm Á.
“Được rồi, thật ra mình cũng thấy được, trong khoảng thời gian này mình thấy Văn Lôi rất khó chịu với mình.

Hiện tại ngẫm lại, thì ra nguyên nhân là thế này.” Tâm Á có chút ủy khuất: “Mình không có ý gì với Đinh Giai kia nha.”
“Đúng thế, người bình thường Tâm Á của chúng ta cũng thấy chướng mắt huống chi là hắn.”
“Thèm vào, biết ngay là cậu sẽ nói vậy.” Tâm Á tà mắt nhìn Trần San: “Nhưng mà vì sao Dương Việt kia lại ân cần như thế, cũng không phải là anh em gì ruột thịt, sao chịu khó gọi điện cho cậu như thế!”
Trần San nghe thế thì tức giận trừng mắt nhìn Tâm Á: “Không có gì a, mình không có cảm giác gì với hắn, hắn cũng không thích mình đâu, nhưng sự quan tâm kia mình thấy là chân thành.”
“Cậu nói như vậy mình thấy cũng đúng.

Dương Việt kia tuy rằng nói chuyện không có nguyên tắc gì, nhưng làm người cũng được, cậu có thấy cậu và hắn có điểm giống giống nhau không, đều có vẻ thanh tú.”

“Thôi đừng, mình không có anh trai thất lạc nhiều năm đâu.” Trần San phất tay.
“Ha ha, mình cảm thấy cũng chỉ có cậu mới khống chế được cái miệng lắm mồm của hắn.

Lần đó nhìn thấy hắn đầu óc choáng váng, rất ngoan ngoãn trước mặt cậu.” Tâm Á cười ha ha: “Người ta đối tốt với cậu thì cũng nên quan tâm một chút.

Tuy rằng không biết sau này thế nào, nhưng có được mối quan hệ thế này cũng tốt rồi.

Dù sao cậu làm em gái của hắn chắc chắn hắn sẽ không để cậu thiếu một miếng thịt.”
Nghe được cao kiến của người nào đó, Trần San gật đầu: “Được rồi, đã biết..


Đọc truyện chữ Full