Trần San xuống xe ở gần trường học, vẫy tay với những người khác rồi xoay người đi.
Cô đi chậm rì rì đến cửa trường học, lúc này di động Trần San vang lên, Trần San lấy ra nhìn liền nhận.
“Tâm Á.”
“Tam, Nghiêm Giai đã xảy ra chuyện.” Mai Tâm Á khóc không ra nước mắt, Nghiêm Giai quả là tai họa mà, Mai Tâm Á hiện tại đang vụng trộm gọi điện cho Trần San.
Trần San nghe thấy âm thanh trầm thấp của Tâm Á thì xoay đầu ra khỏi cổng trường: “Nói rõ một chút đi Tâm Á.”
“Tam, Nghiêm Giai cùng một cô gái xảy ra xung đột, vừa mới bắt đầu chúng mình chỉ tới để uống rượu, sau đó lại không biết vì sao mà cãi nhau.
Tam, mau tới đi, là cái quán bar lần trước chúng ta đi đó.”
Trần San chỉ nghe được sự hỗn loạn ở bên kia, sau đó liền cúp điện thoại, gọi lại thì không được.
Trần San thấy thật đau đầu, đã nói mà, sớm muộn gì các cô ấy cũng đùa tới trên người mình, mới nói được vài ngày a.
Tính tình kia của Nghiêm Giai chắc chắn sẽ gặp họa, không ngờ Tâm Á cũng liên lụy.
Trần San nghe nói đối phương là nữ nên cũng không lo lắng thái quá, nhiều nhất chắc chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Nhưng mà nghe âm thanh bên kia thì biết đối phương cũng không dễ chọc, cô vỗ vỗ đầu, có việc vui rồi.
Trần San lái xe đến quán bar, trên đường gọi điện thoại cho Dương Việt, sai sử Dương Việt.
Trần San lo xa, nếu đối phương là người bình thường thì còn dễ, chứ nếu có thế lực thì quả là bi kịch.
Tối thiểu nên gọi Dương Việt, người này đối với các thế lực ở thủ đô vẫn có chút hiểu biết.
Sau đó gọi về cho ký túc thông báo các cô sẽ trở về trễ.
Trần San nói xong thì ban điểm danh của ký túc nói đã biết, còn dặn dò cô phải chú ý an toàn, cô nhìn điện thoại rồi lắc lắc đầu.
Trần San xuống xe ngoài quán bar, vừa tiến tới gần thì đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ chấn động màng tai, Trần San tìm một nơi trống trải để quan sát tình hình bên kia, thấy một đám người xúm lại thanh âm ồn ào, Trần San liền lách vào trong đám người.
Nghiêm Giai mới đứng lên, ánh mắt khiêu khích nhìn cô gái kia: “Được rồi, tôi uống rượu là được, không phải chỉ đùa giỡn cô một chút thôi sao?!”
Cô gái kia có vẻ ôn nhu, Trần San thực không thể tin vừa rồi Nghiêm Giai có thể bị đánh đến nằm úp sấp.
“Hừ, đánh không không lại tôi nên giờ mới chịu uống sao!” Cô gái kia khoanh hai tay nâng cằm, có dáng vẻ cao ngạo trời sinh.
Nghiêm Giai cảm thấy bản thân mình thực không hay ho, cùng Tâm Á đến quán bar uống rượu, nhìn thấy mỹ nữ đi qua lập tức muốn tiến lên đùa giỡn một phen, đâu biết rằng cô gái này lại nóng tính như thế, nhìn thì có vẻ ôn nhu a.
Cô bị cô gái kia cùng bạn bè của cô ta ép uống rượu đền tội, uống thì uống đi, nhưng nha đầu này cũng thật ác, muốn cô uống nguyên một chai rượu kia không phải là muốn lấy mạng của cô sao, một lời bất hòa dẫn đến đấu võ, ai biết quyền cước của nha đầu kia lại tốt như thế, ngay cả cô cũng bị đánh bay.
Nghiêm Giai vừa uống rượu vừa xoa hai cái má bầm tím, toàn bộ cổ họng đều đau đớn, thật là khóc không ra nước mắt.
Tâm Á yên lặng đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn Nghiêm Giai, đây là do cậu tự tìm.
Nhưng mà thấy Trần San tiến tới thì cô lập tức vui mừng bước qua.
“Tam, cậu đã đến rồi.” Tâm Á có chút chột dạ.
Trần San dùng vẻ mặt thú vị nhìn tình hình ở đây, nghe thấy âm thanh của Tâm Á liền quay đầu: “Cậu thật lợi hại, Nghiêm Giai này cũng thật lợi hại.”
“Thôi, Tam, mình đã hối hận lắm rồi, Nghiêm Giai ở bên kia.” Tâm Á có vẻ lo lắng.
“Không có việc gì, người ta chỉ là muốn xả giận mà thôi, cậu xem là được rồi, cái chính là dạy dỗ Nghiêm Giai một lần, nếu không sẽ còn có lần sau.”
“Uh, nhưng mà rượu kia.” Tâm Á nhìn Nghiêm Giai đang uống rượu, một chai a, chắc là khó chịu lắm.
“Có thể rửa ruột mà.”
Tâm Á liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần San, kỳ thật cô cũng biết chuyện này không liên quan đến Trần San, nhưng cảm thấy Trần San đến đây thì cô yên tâm hơn mà thôi.
Tuy rằng hiện tại Trần San không tiến lên, nhưng chắc chắn là có lý do, Tâm Á tin tưởng Trần San tựa như tin tưởng chính bản thân mình.
Nghiêm Giai uống xong, lấy tay lau miệng một chút, híp mắt nhìn về nha đầu kia: “Như vậy đủ chưa?!”
Nào biết đâu nha đầu kia hứng thú dạt dào, tìm vị trí ngồi xuống, hai nam một nữ đi theo cô ta cũng ngồi xuống theo.
Nha đầu kia lấy tay gõ gõ lên bàn, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Giai: “Tuy rằng cô đã uống xong, nhưng mặt tôi không phải bất ai muốn sờ là sờ, cô nói nên làm cái gì bây giờ?!”
Đầu Nghiêm Giai có chút choáng váng quay cuồng, nhưng mạnh mẽ chống tay lên bàn: “Khi nãy cô muốn tôi xin lỗi, tôi đã xin lỗi còn uống cả rượu, hiện tại cô lại có ý gì?”
Nha đầu kia lấy tay che miệng cười: “Cô xin lỗi uống rượu là do tôi đánh thắng cô.”
Nghiêm Giai hận không thể nhào lên đánh nha đầu kia một chút, ánh mắt của cô giờ đã mơ hồ.
Trần San nhìn Nghiêm Giai thay đổi trạng thái, nháy mắt với Tâm Á rồi hai người đi đến, Trần San giúp Nghiêm Giai, nhìn thấy khuôn mặt cô trắng bệch..