TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh
Chương 3: Cậu Bé Và Một Phần Quá Khứ



Khi cô bước vào cô nhi viện rộng lớn liền có một người phụ nữ trung niên , trên người là bộ đồ dài màu xám.

Khuôn mặt hiền từ mỉm cười nhìn cô
" Tiểu thứ đây có việc gì ? "
" A ! Cháu muốn gặp viện trưởng cô nhi viện này "
" Bây giờ viện trưởng đang có khách.

Con có thể ngồi chờ một lát không "
" Vậy sao ? Vậy thì phiền người đưa tờ chi phiếu này cho viện trưởng.

Con muốn giúp ít một phần ạ " Cô lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho người phụ nữ
" Này ...!! Tiểu thư đây thật có lòng , ta thay mặt cả cô nhi viện này cảm ơn con "
" Con có thể đi tham quan nơi này được không ạ ? "
" Được ! Con cứ đi theo lối này sẽ ra sảnh trong "
Cô đi theo lời hướng dẫn của người phụ nữ , liền ra đến một sân vườn rộng lớn.

Những đứa trẻ cười đùa vui vẻ chơi với nhau , những bụi cây hai bên đường có các bông hoa khoe sắc trông thật đẹp.

Cô đi đến gần một chút liền nhìn thấy mọi thứ thật yên bình.

Kiếp trước cô chưa từng quan tâm đến trại mồ côi này bao giờ cả , nhưng lần này cô biết đến nó chỉ vì muốn gặp một cậu bé mà thôi ...!Đôi mắt cô nhìn xung quanh để tìm kiếm hình ảnh mà mình từng gặp , dừng lại tại một nơi trong góc nhỏ có một cậu bé ngồi trên băng ghế nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa.

Mái tóc đen tung bay trong cơn gió , đôi mắt xanh lá lạnh nhạt nhìn mọi thứ như thứ gì đó khó chịu.

Gương mặt trắng mịn thon gọn.

Cậu bé này mới nhỏ như vậy đã tuấn tú thế kia lớn lên chắc chắn sẽ càng tuấn mĩ.

Cô bước lại gần ngồi trên ban ghế đá nhìn theo tầm mắt nó , bây giờ cô mới để ý nơi đây có thể nhìn bao quát cả khu vườn như thế.

Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cô cảm thấy dễ chịu , khi cô quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt lạnh nhạt kia.

" Sao không ra đó chơi ? " Cô mỉm cười dịu dàng nhìn thằng bé
" Không liên quan tới chị "

" Em tên gì ? "
Thằng bé không thèm nhìn cô như cô là không khí vậy , lại còn chẳng trả lời câu hỏi của cô nữa.

Nhưng cô lại không thể tức giận được vì ...!Nếu như nói đúng thì cô và thằng bé này đã từng gặp nhau ở kiếp trước.

Lúc đó cô đang đi trên đường với gương mặt đau khổ vì thấy được cảnh hắn và em gái mình ân ân ái ái.

Trên đường phố tấp nập xe cộ qua lại , lúc đó cô đã nhìn thấy một cậu bé đang băng qua đường không chú ý tới chiếc xe đang lao tới gần.

Cô liền chạy ra ôm nó vào lòng nhảy qua bên đường để tránh xe tải sắp đụng vào nó.

Lúc ấy chân cô đã chảy máu rất nhiều nhưng vẫn nhìn đến đứa trẻ đó mà lo lắng
" Em không sao chứ ? "
Đôi mắt xanh lá của nó ánh lên sự bần thần nhìn vào chân cô đang chảy máu ...!có lẽ lúc đó nó đã rất sợ vì dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi mà thôi.

" K...không sao.

Chị chảy máu rồi , mau đến bệnh viện đi "
" Không sao ! Em phải cẩn thận đó.

Mà cha mẹ em đâu ? "
" Không liên quan đến chị "
Lúc đó nó đã lạnh nhạt mà không thèm trả lời cô , cô vốn là một tiểu thư con nhà quyền quý đối mặt với sự khinh rẻ của một thằng nhóc làm sao có thể khuất phục.

Cho nên liền đứng dậy chán ghét mà bỏ đi , để lại thằng bé đó.

Và rồi thời gian cứ trôi đi cô đã quên mất nó , tính cô là vậy chỉ cần là ai cô không thích thì sẽ nhanh chóng quên đi.

Cô cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ gặp lại nó cho đến khi ...!Ngày mà mẹ cô ra đi cha cô vào tù cô đã khống khổ biết bao nhiêu , lại còn bị vướn vào một vụ bắt cóc nữa.

Cô biết chắc chắn là có người đã ra tay hãm hại khi thấy Phượng gia bị phá sản , nên đã trả thù bằng cách đem cô ra nhục nhã trước thiên hạ.

Cô còn nhớ rất kĩ ngày hôm đó cô đã bị tóm lấy bởi một vài tên áo đen và đổ oan là bắt cóc đứa con gái của Lưu gia.


Lưu gia này đã đối đầu với Phượng gia suốt bao nhiêu năm nên cũng thừa nước đục thả câu.

Cô bị bắt vào nhà hoang bỏ trống ở một vùng ngoại ô hẻo lánh , khi cô tỉnh dậy đã thấy một bé gái bị trói tay trói chân lại.

Liền nghĩ cách thoát ra và cứu bé gái đó , đang chạy thoát khỏi nơi hẻo lánh và tìm sự giúp đỡ liền bị một nhóm cảnh sát bắt lại.

Nói rằng cô đã cấu kết với đám người đó và bắt cóc đứa trẻ nhằm tống tiền , lúc ấy cô mới biết rằng mình đã bị dính mưu kế của bọn họ.

Vả lại Phượng gia đã bị hủy hoại nên không ai tin cô cả , cô đã nhờ đến sự giúp đỡ của hắn nhưng nhận lại chỉ là con số 0 ...!Cô đã bị tạm giam nên lúc đó cô đã sợ hãi tới chừng nào , người chồng cô yêu lâu như thế lại có thể bỏ mặc vợ mình.

Cô đã được một nhóm người khác cứu ra nhưng đó cũng chỉ là âm mưu của ai đó sắp xếp , sau này điều tra cô mớ biết do ai đã làm.

Cô bị bao vay và đánh như thế nào , thậm chí suýt chút nữa là bị cưỡng bức nhưng không hiểu sao thời khắc đó thằng bé ấy lại xuất hiện.

Nó đã can ngăn bọn họ lại nhưng chỉ nhận lại là cái chết , nó đã bảo cô chạy đi và nói rằng
" Tôi nợ chị một ân tình nên giờ tôi sẽ trả.

Chị chạy đi gọi cảnh sát đến "
Lúc đó cô đã không thể đi vì cảm thấy thật hèn hạ khi để một đứa bé vì cứu mình mà bị vạ lây.

Cô không thể chạy đi bỏ mặc nó nhưng lại bị ánh mắt và sự tức giận của nó làm cho phải làm theo.

Cô đã đi thật nhanh đến đồn cảnh sát nhưng khi quay lại cô đã nhận được tin là nó đã bị rơi xuống vách núi chết.

Cô đã khóc thật nhiều , chỉ vì cô mà thằng bé đó mới chết , chỉ vì sự hèn mọn đó mà cô mới khiến nó chết.

Và nhờ sự giúp đỡ của người CHỒNG mà cô đã được giải oan , hắn thật tốt với cô nhỉ ? Cô biết chỉ vì hắn muốn cô bị hành hạ trong nhà lao đó nên mới chậm trễ giải oan cho cô , còn lý do thì ...!rất đơn giản chỉ vì cô đã tát Y Nhu một cái.

Cho đến khi được thả tự do cô đã không quan tâm mọi thứ mà bắt tay vào điều tra mọi việc.

Lưu gia đã hãm hại cô muốn cô ngồi tù , còn kẻ giải thoát nhằm giết cô là tiểu thư của Trịnh gia , cô biết cô đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người chỉ vì họ ngưỡng mộ hắn.


Nên lúc đó cô đã lấy danh nghĩa là tiểu thư của Phượng gia để chèn ép họ khiến họ sinh hận trong lòng.

Còn về cậu nhóc ấy cô biết được nó là một đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện Ánh Trăng.

Nó đã được một gia đình khá giả nhận nuôi nhưng chỉ vì đem nó ra làm công cụ vui đùa.

Lúc đó nó đã chạy trốn khỏi nơi gọi là nhà nên mới suýt bị xe đụng phải , khi biết được điều đó cô mới hiểu được ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dũng cảm như vậy , số phận của nó còn đáng thương hơn cô rất nhiều.

Vậy mà ...!cô lại có thể sợ hãi mà bỏ chạy trong khi nó chỉ là một đứa trẻ yếu ớt phải chống lại 3 , 4 tên côn đồ , nếu như lúc đó cô không bị ám ảnh bởi nỗi sợ và có thể trở về con người thật của mình thì sẽ giải cứu được nó.

Nên cô đã quyết định sẽ báo đáp cho đứa trẻ này thật tốt , nó là một người có dũng khí như thế trong khi chưa được 10 tuổi , hỏi liệu có mấy ai làm được điều đó đây ??
" Duy Khánh "
Cô bị một tiếng nói làm cho bừng tĩnh , quay lại mới thấy đứa trẻ này đang đỏ mặt quay qua chỗ khác.

Liền mỉm cười xoa nhẹ mái tóc đen mượt đó
" Chị tên là Tinh Tuyết ...!Phượng Tinh Tuyết "
" Chị hình như có tâm sự ? "
" Sao em biết "
" Mắt chị chan chứa sự tưởng niệm rất sâu.

Chắc là một việc gì đó rất đau lòng "
" Em thật hiểu người khác nhỉ "
" ...!Không ! Tôi không hiểu được ai cả "
" Hở ? "
" Những con người xung quanh tôi điều giả tạo , ai cũng là những con người máu lạnh vô tình cả "
" Duy Khánh ? Tại sao em lại nghĩ tiêu cực như vậy ? Cũng sẽ có người tốt mà "
" Người tốt ? Ha ! Ai ? Chị sao ? " Nó quay qua nhìn vào ánh mắt cô mang theo khinh miệt
" Không ! Chị không phải người tốt ...!" Cô mỉm cười chua xót nhìn vào khoảng không vô định
Câu trả lời của cô khiến cho đứa trẻ bất ngờ , đáy mắt mang theo sự bàng hoàng nhìn vào gương mặt cô ...!cúi đầu xuống cất giọng lạnh nhạt
" Tôi chưa từng thấy ai lại nói mình không phải người tốt như chị.

Thường thì họ sẽ tự nói mình tốt bụng này nọ ...!toàn giả tạo thôi.

Nhưng chị lại khác ...!"
" Tôi không khác ai cả , trên thế giới này quả thật có người tốt nhưng trong con người họ một lúc nào đó cũng sẽ trở nên xấu xa.

Không ai là hoàn hảo "
" Đúng vậy ! Một lúc nào đó sẽ trở nên xấu xa ...!thậm chí có thể vứt bỏ đứa con mà mình đã sinh ra "
Cô nhìn đứa bé đang bên cạnh mình , cô có thể thấy được sự bi thương xung quanh nó ...!giọng nói cũng mang theo đau lòng

" Có thể cha mẹ của đứa trẻ đó bất đắc dĩ thì sao " Cô ngước lên bầu trời xanh thẳm nói
" Bất đắc dĩ ? Là lý do gì mà ngay cả đứa con mình mang nặng đẻ đau cũng có thể từ bỏ.

Nếu là bất đắc dĩ thì tại sao lại không tìm kiếm nó chứ ? "
" Biết đâu ở một phương trời nào đó họ đang tìm kiếm đứa bé ấy.

Biết đâu một ngày nào đó họ sẽ quay lại và ôm nó vào lòng "
" Một ngày nào đó ? Liệu đứa trẻ đó phải làm gì để có thể chờ đợi ? Từ lúc sinh ra cũng chẳng nhìn mặt được cha mẹ mình , không có được tình thương của một mái ấm ? Phải làm gì để có thể mạnh mẽ như thế ? Trong khi nó chỉ là một đứa bé cần sự yêu thương kia chứ " Giọng nói đã bắt đầu nghẹn ngào nhưng nó vẫn không để cho nước mắt của mình rơi
" Trong tâm hồn của mỗi con người đều có thứ mạnh mẽ không thể nói được.

Cái đó cũng có thể gọi là sự ương bướng và ngoan cố , nhưng cũng chính nó là động lực để cho ai đó có thể bước tiếp.

Đứa trẻ đó có quyền hi vọng , hi vọng một ngày nào đó cha mẹ sẽ đến tìm mình.

Hi vọng rằng lý do họ từ bỏ nó chỉ là một điều bất đắc dĩ , hi vọng rằng trong trái tim họ vẫn luôn tồn tại vị trí của nó.

Chẳng phải sao ? Nếu như đã không có được một thứ gì đó làm điểm tựa vậy thì hãy mang tia hi vọng đó để nó trở thành động lực để bước tiếp "
" Hi vọng ? Nhưng nó rất nhỏ nhoi ...!"
" Nhỏ nhoi ? Đúng ! Nó nhỏ nhoi như thế đó nhưng chan chứa trong ấy là cả một động lực to lớn.

Nó nhỏ nhoi nhưng nó lại trở thành một cái trụ vững trải để cho khi ai đó gục ngã thì vẫn có thể tựa vào.

Nhóc à ! Em biết không mọi thứ trên đời này đừng bao giờ xem thường nó chỉ vì nó nhỏ nhoi.

Đừng bao giờ nhìn hình thức bên ngoài mà đánh giá bên trong.

Đôi lúc những thứ nhỏ nhặt ấy lại là sự khởi đầu cho cả một thế hệ thậm chí là tương lai.

Nhưng cũng đừng xem nó quá quan trọng mà đặt sai chỗ , nó thật sự tốt đẹp theo hướng đúng nhưng khi nhóc đặt sai hi vọng ấy vào một điều gì đó không thể thì nó không còn gọi là hi vọng nữa mà là CỐ CHẤP.

Sự cố chấp có thể giết chết nhóc , những người xung quanh nhóc bất cứ lúc nào nên phải cẩn thận và đừng bao giờ bước vào bóng tối "
Cô đứng dậy mỉm cười dịu dàng với Duy Khánh rồi lại quay đi để lại cho thằng bé vẫn kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng cô.

Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống gò má , đôi tay bé nhỏ nắm chặt như muốn kiềm chế lại.

Ở cách đó không xa cũng đã có một nam nhân chứng kiến cuộc đối thoại , đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo vẫn còn vươn lại sự kinh ngạc.

Nhưng rồi cũng quay đi như chưa từng xuất hiện ...!


Đọc truyện chữ Full