TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh
Chương 46: Bắt Đầu Cho Một Âm Mưu



Cô đi cùng Thùy Liên về nhà em ấy , căn nhà rộng lớn sạch sẽ.

Người hầu cúi chào , Ngọc Dao nhìn qua mỉm cười với cô
" Để chị đi chuẩn bị "
Cô kinh ngạc hỏi
" Chị nấu sao ? "
" Phải ! Chị thường xuống bếp thì Phong ca mới ăn được vài miếng "
Ngọc Dao khó xử nói , cô gật nhẹ đầu.

" Chị cần em phụ gì không ? "
" Không cần ! Em ngồi đó chơi với Liên nhi đi "
Ngọc Dao nói rồi đi vào trong , cô ngồi xuống ghế , Thùy Liên chạy lại
" Chị ! Chị có phải người đã theo đuổi anh họ không ? "
Cô hơi sững sờ , sau đó cười nhẹ
" Trước thì phải ! Giờ thì không "
Hắn nghe xong âm trầm mặt mài , đặt ly trà trên bàn kéo cô lại.

" Giờ là anh theo đuổi em ấy "
Cô nhíu mày muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn , nhưng không thể.

Thùy Liên bĩu môi
" Anh họ ! Anh cũng quá đáng lắm.

Khi trước người ta theo đuổi thì anh hất hủi , còn bây giờ chị ấy không cần tình cảm đó nữa thì anh lại níu kéo.

Em thấy hay anh buông tha cho chị ấy đi "
Đôi mắt hắn mang theo cỗ hơi lạnh giá , Rezin từ ngoài đi vào giải vây cho Thùy Liên
" Kệ anh họ con đi.

Con còn nhỏ thì hiểu cái gì ? "
" Xì ! "
Thùy Liên hất mặt , cô thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Đứng lên ra vườn hoa , hắn lạnh lùng đi theo níu kéo tay cô
" Tuyết nhi ! Em phải nghe anh giải thích "
" Còn gì cần nói sao ? "
Cô quay qua nhìn vào hắn , đôi mắt lạnh nhạt.

Hắn nắm chặt tay cô
" Anh ...!"
" Không cần nói gì hết ! Phong ! Tôi cứ nghĩ mình rất hiểu anh , nhưng không ngờ tôi đã sai từ khi bắt đầu.

Giờ mọi chuyện đã như vậy , hãy để nó kết thúc trong êm đẹp.

Có được không ? "
Hắn ngẩn người , hàng mi hạ xuống
" Anh không phải muốn giấu em ! Vì lúc trước anh ...!"
" Cũng phải ! Khi trước anh và tôi nói chuyện một ngày chưa tới 10 câu.

Tôi không muốn biết gì thêm nữa "
Cô muốn rút tay bỏ đi , hắn kéo cô lại ôm vào lòng.

Giọng nói trầm khàn mang theo hối hận
" Lúc trước là anh sai , em thật sự không thể tha thứ cho anh ? "
Cô đôi mắt mang theo đượm buồn , sau đó lạnh nhạt đẩy hắn ra.

Quay người đi
" Không thể "
Hắn nhìn theo bóng lưng cô , bàn tay siết chặt nói vọng đến
" Ông trời cho anh trở lại , tức là muốn cho anh thêm cơ hội nữa.


Bằng mọi giá anh cũng phải khiến em tha thứ cho anh "
Cô trở vào trong , Ngọc Dao đã nấu xong đồ ăn bày trên bàn.

Cô mỉm cười ngồi xuống
" Chị nấu trông ngon quá "
" Em quá khen "
Cô cười nhẹ , hắn cũng vào tới ngồi xuống cạnh cô.

Mọi người bắt đầu dùng bữa , hắn gấp thức ăn cho cô.

Cử chỉ ân cần , Rezin cầm lòng không được hỏi
" Phong ! Cháu định sẽ cưới ai ? Ta nhớ không lầm thì hình như cháu có hôn ước với Phượng gia "
" Cưới em ấy "
Hắn dứt khoát nói , Rezin gật gật đầu
" Vậy sao ! ...!"
Cô lạnh lùng liếc qua hắn , nói
" Cưới em gái cháu "
Hắn trầm mặt lại , Rezin hiểu được đôi chút cũng không nói nữa mà ăn cơm.

Thùy Liên lanh chanh không bỏ qua ...!
" Em gái chị tốt không ? "
" Tốt ! Em ấy rất ngoan "
_________________
" Ách xì ...!"
" Em sao vậy ? Cảm à ? "
Evit lo lắng hỏi Y Nhu , cả hai đều mặc những bộ đồ bông ấm áp.

Không khí lạnh lẽo , Y Nhu cười nhẹ lắc đầu
" Không ! Chắc có ai nhắc em "
" Ở Trung quốc thời tiết lạnh lẽo.

Em lại cùng anh qua đây thăm dò tin tức của tiểu Hạo ...!"
Evit khó xử nói , Y Nhu lắc đầu
" Em chịu được ! Em muốn thấy em trai an toàn "
" Thằng nhóc mặt băng đó thật có phước khi có hai người chị như vậy "
Evit cảm thán , Y Nhu mỉm cười dịu dàng.

Bước đi trên phố , khắp con đường đầy người qua lại.

Ai nấy đều mặc những bộ quần áo rất dày , Evit nhìn Y Nhu quan tâm
" Hay chúng ta về nghĩ ngơi trước ? Cũng đi cả buổi rồi mà "
" ...!Ừm "
Y Nhu gật đầu , cơn gió thổi qua làm tung bay những lọn tóc dính lên gương mặt trắng mịn màng.

Evit đưa tay vén tóc cho Y Nhu , dịu dàng khom lưng
" Em lên đi ! Anh cõng em "
" Hử ? Nhưng ...!"
" Yên tâm ! Anh từng học võ.

Thân thể rất mạnh , cõng một cô gái yếu duối thì có là gì "
Evit cười nói , Y Nhu đỏ mặt bước đến cho Evit cõng.

Cả hai bước đi trên phố , cùng về nhà ...!
_________________
Sau khi ăn xong cô tạm biệt mọi người , cùng hắn trở về.

Thùy Liên vẫy tay
" Chị ! Mai em đến gặp chị "
" Ừ "
Cô mỉm cười gật đầu , ngồi vào ghế bên cạnh hắn.


Lạnh nhạt
" Đưa tôi đến bệnh viện "
Lưu Nhân liếc qua kính chiếu hậu , thấy gương mặt hắn đằng đằng sát khí.

Sau đó cũng nhấn ga chạy đi ...!
Trong nhà , Ngọc Dao nhìn theo chiếc xe.

Đôi mắt ánh lên sương lạnh quay đi lên phòng.

Mở điện thoại
" Có chuyện gì ? "
" Dao Dao ! Cậu phải giúp tớ "
" Khỏi cần nói ! Tôi biết rồi "
Tiếng nói bên đầu dây kia là một giọng nữ , Ngọc Dao ngồi xuống ghế.

Cầm ly rượu vang trên tay
" Vậy cậu mau nghĩ cách giúp tớ "
" Hàn Như Yên ! Cậu quá ngốc , tại sao lại để Phượng Tinh Tuyết nắm giữ bí mật của mình ? "
" Tớ ...!tớ không biết.

Là do cái tên khốn Lăng Triệt đó.

Không biết hắn làm cái quái gì mà để lộ thông tin và những tấm ảnh đó.

Cậu mau nghĩ cách "
" Ông già kia biết chưa ? Dù sao ông ta cũng là người phái cậu đi quyến rũ Diệp thiếu còn gì ? "
Ngọc Dao lạnh lùng , Hàn Như Yên gấp gáp
" Tên khốn Lăng Triệt không chịu nói giúp tớ.

Nhưng lão già đó chắc biết rồi ...!"
" Hử ? Vậy sao ông ta không phái người tới ? Dù sao cậu cũng là người của ông ta "
Ngọc Dao nhếch môi , mân mê ly rượu trên tay.

" Đủ rồi ! Cậu có giúp hay không ? "
Hàn Như Yên mất kiên nhẫn , Ngọc Dao tỏa ra khí chất lạnh giá
" Được ! Dù sao tôi cũng không ưa Phượng Tinh Tuyết "
" À ha ! Cũng phải , cậu vốn thích Phong thiếu mà ...!"
" Câm mồm ! Cấm gọi tên anh ấy "
Ngọc Dao quát lên , Hàn Như Yên giọng nói khinh bỉ
" Chuyện gì liên quan đến người trong lòng cậu là đều nổi giận đề phòng như cọp cái vậy "
" Hiện họ đang xích mích.

Là thời cơ tốt để chúng ta ra tay.

Sắp tới tôi sẽ mời Phượng Tinh Tuyết đến dự tiệc.

Chắc chắn Phong cũng sẽ đi cùng , lúc đó tôi sẽ khiến anh ấy không thể từ chối mình.

Còn cậu , kế hoạch đã thất bại.

Tôi giúp cậu liên lạc với lão già , ông ta nhất định đến đón cậu "
" Được ! "
Cụp ! Tút tút túttttt
Ngọc Dao quăng điện thoại xuống , nụ cười lạnh lẽo mang theo âm hiểm ...!
_________________
Mấy ngày sau cô luôn chăm sóc cho Thiên Bảo , còn Hoàng Phong lúc nào cũng canh chừng cô.


Khiến cô vô cùng khó chịu , Thiên Bảo cũng đã tỉnh dậy , mỉm cười nhìn cô
" Cảm ơn em "
" Anh đừng nói vậy , là em cảm ơn anh mới đúng "
Cô vừa nói vừa bước đến đưa cháo cho Thiên Bảo , hắn đứng bên ngoài hừ lạnh.

Bỗng ôm lấy bụng ho khan
" Khụ khụ ...!khụ ...!"
Cô lo lắng đi ra ngoài xem
" Anh sao vậy ? Mau về nhà nghĩ ngơi , suốt ngày đứng ở đây không sợ nhiễm phong hàn sao ? "
" Anh cũng bị bệnh , sao em chỉ quan tâm hắn ? "
Cô nhìn hắn đang tức giận , nhíu mày
" Anh tự dưỡng bệnh được mà ! Cần gì tới tôi "
" Em ...!Được ! Vậy em đợi hốt xác anh đi "
Hắn tức giận bỏ đi , cô bực bội đi vào trong.

Thấy Thiên Bảo liền cười nhẹ
" Anh ăn đi rồi uống thuốc "
Ting ting ting !
Cô mở lên xem tin nhắn , là do Nguyệt Nguyệt gởi
" Tuyết Tuyết ! Cậu tìm được em trai chưa ? "
Cô mỉm cười nhắn lại
" Chưa ! "
" Cậu đừng lo lắng quá ! Nhất định em cậu sẽ bình an vô sự "
" Cảm ơn cậu "
" À ! Phải rồi ! Tớ gởi cậu coi cái này "
Đi kèm theo dòng tin nhắn là một bức hình , cô kinh ngạc khi thấy Tử Doanh , anh trai của Nguyệt Nguyệt đang cưỡng hôn Gia Huy.

Cô cắn nhẹ môi cười.

Nguyệt Nguyệt nhắn
" Xem ra tớ sắp có anh dâu rồi ! Cái này tớ rình suốt nguyên ngày mới chụp được.

Khổ ghê "
" Cậu rãnh nhỉ ! Nhưng rất đáng giá "
Trò chuyện với Nguyệt Nguyệt xong khiến tâm tình cô tốt hơn rất nhiều , nhìn ra bầu trời
Không biết Duy Khánh thế nào rồi ?
_________________
Duy Khánh đang ngồi xem tivi liền có cảm giác ngứa mũi.

" Chị chắc lo lắng cho mình lắm.

Tại cái tên xấu xa kia , nếu không mình đâu cần ở đây suốt mấy ngày như vậy.

Giờ này cái thằng Thiên Hạo đó sao rồi.

Mình phải về nói cho chị biết ...!"
Từ phía sau Lăng Triệt bồng Duy Khánh lên cợt nhã hỏi
" Đang nói xấu tôi sao ? "
" Anh buông ra ! Đồ biến thái này "
" Chà chà ! Nhóc hung dữ quá , không thể hiền hơn sao ? "
Lăng Triệt bỏ Duy Khánh xuống , lấy dĩa sường bò đặt lên bàn.

Duy Khánh nhìn đến , cái bụng nhỏ liền kêu lên.

" Hừ ! Tự nhiên tốt bụng , chắc anh bỏ độc vào muốn giết tôi phải không "
" Oan nha ! Nếu muốn giết nhóc.

Anh cần cứu nhóc làm gì "
" Hừ "
" Không ăn thì thôi à "
Lăng Triệt cầm lên liền bị Duy Khánh dựt lại , lấy dao nĩa cắt thịt bò ăn.

Kinh ngạc sau đó ăn dồn dập , Lăng Triệt cười nhẹ chống tay nhìn Duy Khánh
" Ăn từ từ thôi ! Không ai dành với nhóc đâu "
" Hừ ! Là tại thấy anh năn nỉ lắm mới ăn đó "
Duy Khánh vừa ăn vừa hừng hực nói , Lăng Triệt cười xoa đầu Duy Khánh
" Được được ! Nhóc thật từ bi "
Duy Khánh liếc qua Lăng Triệt , đôi mắt xanh lá dừng lại trên bàn tay đầy thương tích.

Liếc lại dĩa thịt bò

" Anh nấu hả ? "
" Phải ! Ngon không ? "
" Tạm được "
Lăng Triệt cười nhìn Duy Khánh
" Vậy sau này tôi nấu cho nhóc ăn tiếp "
" Xì ! Đi xử lý vết thương của mình trước đi rồi nói "
Lăng Triệt ngẩn ra , kề sát mặt vào tai Duy Khánh
" Nhóc lo cho anh sao ? "
Duy Khánh quay qua , cả hai gần trong gang tắc.

Thậm chí khóe môi còn lướt qua nhau rất nhẹ.

Duy Khánh không hay biết nói
" Ai quan tâm anh ! Đừng tự luyến nữa "
Sau đó quay đi tiếp tục ăn và xem tivi.

Lăng Triệt ngẩn ra , đưa tay chạm khẽ vào môi mình.

Sau khi ăn xong Duy Khánh liền lăn ra ngủ trên sô pha , Lăng Triệt vừa rửa xong chén bát bước ra ...!Thấy cảnh này liền lắc đầu cười nhẹ.

Bồng Duy Khánh lên đưa về phòng , đặt nhẹ nó xuống giường.

Cẩn thận đắp chăn ..

" Ưm ...!mẹ ...!cha ...!đừng bỏ con ...!"
Duy Khánh nheo mày lại , giọng nói đau buồn.

Lăng Triệt ngồi xuống vuốt ve hàng mày đang nheo lại của Duy Khánh ...!
" Nhóc cũng giống như anh ...!bị bỏ rơi ...!"
Bàn tay vuốt xuống cái má mịn màng , hàng mày Duy Khánh giãn ra.

Cười nhẹ , Lăng Triệt vuốt xuống cái môi đỏ mộng đó.

Không kìm lòng được cúi xuống hôn vào.

Dù chỉ chạm nhẹ nhưng lại có thể cảm nhận được sự ngọt ngào từ đôi môi bé nhỏ ấy , mềm mại ...!
Lăng Triệt đứng lên kinh hãi đi ra ngoài , đóng cửa lại.

Ngã lưng vào tường , đưa tay lay trán
" Mình điên sao ? Tự dưng lại có ham muốn với một đứa trẻ ...!Trước giờ ngủ qua bao nhiêu người.

Mình nào có cảm giác hồi hộp như vậy ...!Lại còn giở trò đồi bại khi người ta ngủ.

Lăng Triệt ...!! Mày điên rồi "
Lăng Triệt vò tóc rối ren , gương mặt mang theo khó xử ...!
Reng reng reng
Điện thoại vang lên , Lăng Triệt bắt máy.

Giọng nói ngả ngớn
" Alo ! Thiếu gia không biết tìm tới kẻ hèn mọn này có gì không ? "
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia
" Hừ ! Lão già kêu tôi phải CHIẾU CỐ cậu.

Nhưng cậu lại dám đưa con tin của tôi đi , là có ý gì ? "
" Hử ? Thiếu gia nói gì vậy ? Tôi không hiểu "
" Không hiểu ? Vậy đợi lão già qua đây cậu sẽ hiểu "
Lăng Triệt kinh ngạc , đôi mắt xẹt qua tia khẩn trương.

Nhưng giọng nói vẫn cà lơ phất phơ
" Được ! Khi nào ông ta qua tôi sẽ ra đón "
" Hừ ! Thằng nhóc đó nên trừ khử sớm.

Nếu không lão già mà tức giận thì ...!cậu cũng không thoát đâu "
Tiếng cúp máy vang lên dứt khoát.

Lăng Triệt siết chặt lòng bàn tay.

Nhìn vào cánh cửa ...!giọng nói mang theo khinh miệt
" Vậy phải xem ông ta có thể làm gì "


Đọc truyện chữ Full