TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tài Sắc Vương Phi
Chương 43: Mưu Tính Của Tương Thị



"Lão thái thái, ngài cũng đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể." Chương ma ma thấy Chu lão thái thái tức giận thì lập tức lên tiếng trấn an.
"A nương, chuyện này không có cách nào thay đổi nữa sao?" Tôn Đình Bách coi như còn giữ được bình tĩnh, hắn hỏi chuyện quan trọng nhất.
"Ngươi và đại muội muội của ngươi có tình cảm tốt nhất, lúc còn bé hai đứa thường thích chơi đùa với nhau, thế nào, ngươi cũng không định quan tâm đến Doanh tỷ à?"
Chu lão thái thái cao giọng nói, Tôn Đình Bách hơi đăm chiêu nhưng không lên tiếng nữa.
Chu lão thái thái tiếp tục nói: "Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây để báo cho các ngươi một tiếng, không phải là để thương lượng với các ngươi, nếu không cho Doanh tỷ vào kinh cùng ta, ta và nàng sẽ cùng nhau chết già ở đây, sẽ không đi đâu nữa."
"A nương..." Tôn Ngọc Dung nóng nảy: "A nương, ngài nói hồ đồ cái gì thế, người một nhà chúng ta còn chờ đến kinh thanh đoàn tụ mà, sao ngài có thể không đi được."
Chu lão thái thái quét mắt liếc nhìn một vòng, thấy không có người nào phát biểu ý kiến nữa mới ngậm ngùi nói: "Thôi, coi như các ngươi còn có chút lòng hiếu thảo."
Bốn người đi ra khỏi viện của Chu lão thái thái, ai nấy đều mang tâm tự riêng trở về phòng.
Hai vợ chồng Tôn Ngọc Dung trở lại viện, đứa con trai Tôn Học Phong đang được vú nuôi dỗ ngủ.

Tôn Yên và Tôn Uyển đều không ngủ được vì Tô Doanh ở lại nhà, hai tỷ muội nằm trên giường nói chuyện.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, biết được cha và a nương về từ chỗ tổ mẫu, bèn tò mò xuống giường, một trước một sau chạy ra.
"Cha, a nương, hai người đã về rồi."
Con gái của bà, cô nương xinh như hoa, trời lạnh như thế này, sao có thể ăn mặc phong phanh mà chạy dưới mái hiên như vậy? Tôn Ngọc Dung vội thúc giục hai con gái quay về phòng: "Đều quay về phòng đi nghỉ cho ta, đừng để bị cảm lạnh, lúc đấy chỉ làm khổ chính mình thôi."
Hai cô nương còn tò mò rốt cuộc ngoại tổ mẫu gọi bọn họ đi là có chuyện gì hơn cả chuyện có bị cảm lạnh hay không.
"A nương, có phải chúng ta sẽ vào kinh thành không? Nghe nói kinh thành rất tuyệt, bây giờ con đều chờ không kịp rồi." Tôn Yên hào hứng nói.

Tôn Uyển lại nói: "A nương, ngoại tổ mẫu gọi hai người đi là có chuyện gì ạ?" Tỷ tỷ muốn đi kinh thành cũng không phải bởi vì muốn chơi, nàng là muốn tìm con rể ở kinh thành.
Trình Duy Sinh về phòng trước, Tôn Ngọc Dung vội vàng đuổi hai tỷ muội vào nhà, chính mình cũng vào theo: "Ngoại tổ mẫu của con nói muốn mang Doanh tỷ đi cùng, cuối năm cùng vào kinh với chúng ta."
"Cái gì?" Hai tỷ muội đồng thanh hét lên.
Kế tiếp là cảm giác phẫn nộ, tủi thân cùng đố kỵ, đều là ngoại tôn nữ, dựa vào cái gì mà Tô Doanh luôn được ngoại tổ mẫu chăm sóc?
"A nương, không được, tuyệt đối không được." Tôn Yên lắc tay Tôn Ngọc Dung.
"Đúng vậy a nương, không nên không nên." Tôn Uyển lắc một cánh tay khác của Tôn Ngọc Dung: "Vài ngày trước mấy tiểu thư tụ hội, con và Yên tỷ tỷ còn bị người ta chỉ vào mũi nói có người biểu tỷ bị chồng bỏ, nói nhà họ Tôn chúng ta nhân phẩm không tốt.

Nếu còn đi theo chúng ta vào kinh, trời ạ, nàng ta chính là một con chuột cống, một cái gậy chọc phân, nàng ta còn muốn hại chúng ta bị tổn hại thanh danh giống nàng ta, bị cười nhạo cả đời."
Tôn Yên tức giận đến phát điên: "Không được, bây giờ con phải đi tìm ngoại tổ mẫu, con đi quỳ gối cần xin, nhất định không thể để Tô Doanh vào kinh cùng chúng ta được."
Tôn Ngọc Dung kéo khuê nữ đang xúc động lại, lên tiếng: "Tính tình nóng nảy này của con rốt cuộc đến khi nào mới sửa được? Làm cái gì đấy? Con cho là cả nhà họ Tôn chỉ hai đứa con không muốn? Hơn nữa ngoại tổ mẫu của con cực kỳ thương Tô Doanh, lúc này con đi quỳ gối cầu xin không phải là chống đối bà à?"
"A nương có ý tứ gì?" Tôn Uyển nghi hoặc.
"Yên tâm đi, có người còn sốt ruột hơn hai con."
Tôn Ngọc Dung nói không sai, lúc này hai cô nương chưa gả trong viện của tam phòng nghe được tin tức này thì đều nhảy dựng lên.
"Con khốn này, nàng ra muốn liên lụy tất cả các cô nương chưa gả trong nhà họ Tôn chúng ta cùng rơi xuống hoàn cảnh khốn đốn của nàng ta đúng không?" Tôn Hy vò khăn tay, hận đến ngứa răng.
"Cha, người có nhiều mưu tính nhất, chẳng lẽ không nghĩ được cách nào sao?" Tôn Phương đứng ở trước mặt Tôn Đình Bách, hỏi với vẻ mặt chờ mong.
Tương Thị liếc nhìn Tôn Đình Bách: "Cha con và dì cả con huynh muội tình thâm, làm sao có thể bỏ qua không để ý đến Doanh tỷ được?"
Tôn Đình Bách trợn mắt nhìn Tương Thị, giận mà không dám nói gì.


Ông ta cũng đau lòng con gái của mình, không muốn con gái mình gả vào nhà không tốt, nhưng lại đúng như lời Tương Thị nói, ông ta và đại muội muội khi có tình cảm tốt từ nhỏ, nếu lại còn gây rắc rối cho con gái của nàng thì trăm năm sau hắn lấy mặt mũi nào đi gặp đại muội muội của mình.
“Nếu không có gì để nói thì mời tam lão gia về phòng nghỉ ngơi, để cho đám nữ nhân chúng ta nói chuyện một lát." Tương Thị khinh miệt nói, những năm gần đây nàng ta dung túng cho người chồng vô dụng, bệnh lâu không chết này đến mức tận cùng, hai người ngoài việc quan trọng ra thì căn bản không nói chuyện với nhau câu nào.
Tôn Đình Bách cúi đầu, nén giận, tâm không cam tình không nguyện đi trở về phòng.
Nhìn bóng dáng uất ức của Tôn Đình Bác, Tương Thị tức cũng không có chỗ trút.

Nhưng ở trước mặt con gái, ít nhiều nàng ta vẫn kiêng kỵ cùng nhẫn nại.
"A nương, người có ý gì không?" Tôn Hy hỏi.
"Mưu kế là có, bảo đảm việc thành thì lão thái thái không có lý do gì mà vẫn để Tô Doanh đi cùng chúng ta." Tương Thị đắc ý, giống như mưu kế đóa thật sự đã thành.
"Rốt cuộc là cách gì, a nương người mau nói đi." Tôn Phương tò mò, trong lòng như bị mèo cào.
Tương Thị nói: "A Phương, không phải con nói đứa con nhà họ Đồ bán trà xay trong huyện luôn nhìn con à? Sáng ngày ma con làm thế này..."
Tương Thị kéo Tôn Phương, nói nhỏ vào tai nàng ta kế hoạch ác độc của mình.
Tôn Phương nghe được thì hai mắt sáng quắc, hưng phấn đến mức tim đập nhanh hơn.
"A nương, thật sự là ý kiến hay, Đồ Đại Lang kia mơ mộng viển vông muốn đụng vào con, con sẽ đem cái kẻ si mộng này tặng cho con khốn Tô Doanh kia." Nụ cười hung ác trên mặt Tôn Phương không thua gì Tương Thị: "Nói đến cửa hàng bán trà xay này cũng đã truyền vài đời, nhà họ Đồ dựa vào cái tay nghề này mà ăn mặc không lo, con khốn kia thật đúng là kiếm được của hời."
Tô Doanh không biết Chu lão thái thái thay nàng suy nghĩ, càng không biết tam phòng nhà họ Tôn, mợ Tương Thị cùng với biểu muội đã bắt đầu bày mưu tính kế vì mình.
Khi nàng trở lại nhà họ Tôn, trăng đã lên cao, mặt trăng thanh minh như được gột rửa.

Tô Doanh đi vào phía trong dọc theo những con đường mòn lát đá xanh, trong lòng kinh ngạc nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sắc mặt của nàng không tốt, Viên ma ma đi theo cũng không dám hỏi.
Cuối đường nhỏ là cửa Thùy Hoa, qua cửa Thùy Hoa chính là sân viện của Chu lão thái thái.

Mỗi lần nàng trở lại nhà họ Tôn, nàng đều ở lại viện của Chu lão thái thái.

Cửa sân có cây tùng xanh bóng, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi, ngày ngày năm năm đều một màu xanh như vậy.
Tô Doanh nhìn cây tùng xanh một hồi, tay vô thức nắm lấy cổ tay bị Tuyên Mạch khảm vào, đã không đau, cũng không cay mắt, nàng chỉ cảm thấy có hơi mệt hỏi.
"Cô nương, người không sao chứ?" Viên ma ma vẫn lên tiếng hỏi.
Tô Doanh thở dài một hơi, nhìn thấy phòng lão thái thái còn sáng, nhất định là đang chờ mình.
"Ngươi đi nói với lão thái thái, ta về phòng trước."
Viên ma ma nói vâng một tiếng, nghiêng người rời khỏi chỗ Tô Doanh để đi nói với lão thái thái.
Nên quay về như thế nào đây?
Cô nương lên lầu thuyền của danh kỹ có tiếng ở kinh thành, sau đó nàng lại bị người lấy kiếm ép quay về Cẩm Tú Phương, sau này cô nương khẳng định còn xảy ra chuyện mà bà không biết, từng chuyện từng chuyện đều khiến lòng người hoảng hốt, bà không chịu nổi, tin rằng Chu lão thái thái cũng không chịu nổi.
Cho nên chỉ có thể để thối trong bụng chứ không thể nói ra dù chỉ một lời.
Chỉ có thể nói cô nương đi dạo chợ đêm mệt mỏi rồi đến Cẩm Tú Phường, lúc này mới về trễ.
Viên ma ma lên tinh thần đi thưa lời, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu lão thái thái, bà ta sợ bị lộ.
Ngày hôm sau, Tôn Doanh vừa mới tỉnh dậy, Viên ma ma còn chưa kịp quấn tóc cho nàng thì bên ngoài có nha hoàn tiến vào bẩm báo có người tìm Viên ma ma.
Viên ma ma ngạc nhiên, ở nhà họ Tôn, ngoài Chương ma ma ra thì bà ta làm gì còn ai thân quen?
"Ma ma đi nhìn xem đi, có lẽ là có chuyện quan trọng." Tô Doanh nhìn mái tóc rối của mình, lại nhìn Viên ma ma qua gương rồi nói.

Viên ma ma cúi chào rồi đi ra ngoài.
Viên ma ma đụng phải ma ma quản chuyện trong viện tam phòng của nhà họ Tôn, là người đắc lực bên Tương Thị.

Viên ma ma và bà ta không thân thiết, nhưng cũng thường nói chuyện.
"Nhan ma ma, là bà tìm tôi à, có việc gì không?"
Nhan ma ma trên dưới bốn mươi tuổi, mặt tròn phúc hậu, nhìn thấy Viên ma ma thì cười như Phật Di Lặc: "Đúng là có việc tìm bà, tuy nhiên tôi phải truyền lời của thái thái ở tam phòng cho bà trước, sáng sớm hôm nay cơ thể Phương tỷ không tốt, đêm qua Hy tỷ lại nghỉ ngơi muộn, thái thái chúng tôi nói lão tổ tông yêu thương Doanh tỷ, Doanh tỷ lại không hay ở bên người, vì vậy hôm nay bèn giao việc đi đến nhà họ Đồ mua trà xay cho Doanh tỷ đi làm, để nàng có thể tẫn hiếu trước mặt lão tổ tông."
Chu lão thái thái rất thích trà xay, cứ chốc chốc lại phải uống một ngụm, Viên ma ma cũng biết điều này.
Bà ta không nghi ngờ lời Nhan ma ma nói, bèn quay người đi truyền lời cho Tô Doanh.
Lúc bà ta xoay người, Nhan ma ma còn nói thêm: "Bà đi rồi nhanh trở lại, ta còn đang có chuyện tìm bà đấy."
Viên ma ma gật đầu, nhanh chóng quay về phòng tìm Tô Doanh.
Lúc đó Tô Doanh đang súc miệng bằng nước muối nhạt, nghe xong lời của Viên ma ma, Tô Doanh cũng không nghi ngờ gì.
"Ta cũng từng nếm qua trà xay kia vài lần, cũng chỉ là thỉnh thoảng uống chút đồ lạ thôi, không biết sao ngoại tổ mẫu lại yêu thích như vậy."
"Cô nương đừng chậm trễ, mau đi mua đi."
Vốn là bọn con cháu tìm niềm vui cho lão thái thái, thế nào cũng phải tự mình đi mua trà xay thể hiện lòng hiếu thảo.

Bao nhiêu năm qua đi, nó cũng dần thành cách báo hiếu của đám con cháu, biến thành món mà nhóm vú già không dám tranh.
Lão thái thái tỉnh dậy sẽ đi niệm Quam Âm tâm kinh hai lần, sau đó mới gọi điểm tâm, nếu cô nương không đi làm ngay thì sẽ bị trễ.
"Đã biết, ma ma đi ra ngoài gọi xe ngựa trước đi, ta thay xiêm y xong sẽ ra." Tô Doanh nói xong, lại cài một chiếc kẹp tóc ngọc trai đơn giản lên đầu..


Đọc truyện chữ Full