Phùng Thị liếc nhìn, cũng thật là, có bao giờ mà cô nương nhà bà ta phải chịu cực khổ thế này chứ.
Hàn Thị vội vàng hỏi Hoắc Tịnh Phương: “Con đó, trên người có vết thương gì không?”
“Con chỉ là bị ngã nhiều lần, mắt cá chân bị thương nhẹ, cũng đã thoa thuốc, đỡ hơn rồi, thuốc của A Doanh thật thần kỳ.”
“Hai con khen ngợi Tô nương tử của sơn trang Ngô Đồng như vậy, là muốn kết bạn phải không?” Bàng lão phu nhân nghi ngờ hỏi: “Nàng thật sự tốt như các con nói sao?”
“Đúng vậy, A Mi, các con cũng biết nàng là người phụ nữ bị nhà chồng bỏ, chẳng lẽ bản thân không có vấn đề gì sao?” Phùng Thị cũng lo lắng Tô Doanh toan tính mưu đồ gì với hai cô nương nhà mình.
Hoắc Tịnh Phương nói: “Trên đường trở về A Mi nói với con, con mới hiểu được, người giống như A Doanh, vẻ ngoài và tính tình đều xuất sắc như vậy, ai cưới được nàng mà không phải có phúc chứ?”
“Ừm, hơn nữa con còn biết, nàng cũng không phải bị động để nhà phu quân bỏ nàng, mà chính nàng dùng một ít thủ đoạn ép nhà phu quân bỏ nàng.
Nàng còn nói chuyện lấy chồng thật vô vị, nàng sẽ sống hết đời tại sơn trang Ngô Đồng, nếu cảm thấy buồn chán thì đi ngao du thiên hạ, ngắn nhìn non sông nước biếc, sống ung dung tự tại.”
Bàng lão phu nhân và Phùng Thị nhìn nhau, bị lời nói của Nhạc Vân Mi làm cho vô cùng ngạc nhiên.
Nếu là nam tử, tất nhiên lời nói này sẽ thể hiện sự mạnh mẽ phóng khoáng.
Còn là nữ tử, lời nói này lại có chút trái với lẽ thường.
Tô Doanh này, quả thật không thể dùng ánh mắt tầm thường để nhìn.
“Mới đầu ta còn tưởng rằng Tô nương tử biết thân phận của các con, nhất định là có âm mưu gì đó, bây giờ xem ra là ta lo lắng quá rồi.” Phùng Thị hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bây giờ bà ta sẵn lòng để Nhạc Vân Mi và nàng kết thân, người có suy nghĩ như vậy thì chắc hẳn lòng dạ rộng rãi, A Mi ở cạnh nàng nhất định có thể gần đèn thì sáng, ít nhiều cũng thu bớt cái tính bồng bột này đi.
“Suy nghĩ của mẹ giống với con, sau khi tiếp xúc với nàng mới biết mình đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Nhạc Vân Mi tiếp tục nói tốt về Tô Doanh.
“Các con nói thế này, thật sự làm cho ta muốn gặp Tô nương tử rồi.” Bàng lão phu nhân cười nói: “Ngày khác ta nhất định phải mời nàng đến phủ ngồi chơi.
Được rồi, các con cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau đi nghỉ ngơi, Tiểu Viễn đã xác định ba ngày sau lên đường trở lại kinh thành, các con cũng mau chóng dọn dẹp, dạo phố xem thích đồ chơi nhỏ gì không, mua rồi mang về kinh thành.”
Khúc Hằng chạy ra khỏi phòng khách, ngay lập tức thu lại nước mắt.
Vốn định nhanh chóng về phòng né tránh, miễn cho Nhạc Vân Mi tìm nàng ta tính sổ, nhưng nàng ta càng muốn nghe những người này sẽ nói gì với Bàng lão phu nhân hơn.
Lúc đầu nàng ta nghe thấy sau khi Nhạc Vân Mi và Hoắc Tịnh Phương lạc trong núi thì tìm đường vô cùng khó khăn, nhánh cây gai nhọn chọc vào xiêm y và váy áo bọn họ, rồi trên người có nhiều chỗ bị thương.
Nàng ta chỉ hận sao những nhánh cây gai nhọn kia không rạch vào mặt Hoắc Tịnh Phương, chỉ cần mặt nàng ta bị hủy, có lẽ Nhạc Viễn sẽ chướng mắt nàng ta.
Sau lại nghe thấy các nàng dầm mưa lớn đi đường rất lâu, gõ cửa mấy nhà nông thì đều bị từ chối không cho vào, các nàng rất nhếch nhác, đi trên đất bùn trơn trượt bị ngã mấy lần, đầu gối cũng bị sứt.
Nàng ta lại hận sao Hoắc Tịnh Phương không ngã gãy chân, nàng ta tàn phế, chắc chắn Nhạc Viễn sẽ không đặt nàng ta vào trong mắt.
Rồi lại nghe thấy sơn trang Ngô Đồng mở cửa, dưới tình huống không rõ thân phận các nàng, Tô Doanh lại không chút do dự đội mưa đón các nàng vào trong, đồng thời phân phó bà tử chuẩn bị nước tắm rửa, nấu canh gừng ấm áp, làm đồ ăn ngon miệng.
Khi nghe đến đoạn cuối cùng, phát hiện thật sự không giống với cái người bị nhà chồng bỏ mà Thẩm Bạch miêu tả, nhưng có liên quan gì chứ, nàng ta cũng không quan tâm vấn đề này.
Nhiều người không muốn mở cửa cho tiểu tiện nhân Hoắc Tịnh Phương kia như vậy, vì sao Tô Doanh lại phải làm thế chứ, phá hủy kế hoạch mà nàng ta dày công bố trí, không chỉ như vậy, một khi để cha mẹ nàng ta biết được chuyện này, tuy ỷ vào việc được sủng ái mà không bị quở trách nhiều, nhưng cha mẹ nào còn mặt mũi làm mai với Nhạc gia?
Tô Doanh, Tô Doanh...
Khúc Hằng đổ hết sai lầm lên người Tô Doanh, hôm nay lại bị Nhạc Vân Mi bức ép như vậy, nàng ta cấp thiết muốn xả giận, cấp thiết muốn trả thù để làm dịu rối rắm và lửa giận trong lòng.
Buổi chiều nàng ta đến Vân Lai Lầu gặp Thẩm Bạch, mặc dù không rõ vì sao nàng ta muốn giúp mình, chỉ mong nàng ta có thể mang tin tức tốt đến cho mình.
Còn ba ngày, trong vòng ba ngày này, nàng ta nhất định phải khiến cho Tô Doanh đẹp mặt.
Lần này Khúc Hằng đợi hết hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba Thẩm Bạch phái một bà tử đưa một tờ giấy cho nàng ta.
Nội dung trong tờ giấy này khiến Khúc Hằng giật nảy mình, hèn chi tiện nhân Tô Doanh kia lộ rõ sự giàu có của mình, nào đồ khô nào đồ vật, tùy tiện cũng có thể tặng Hoắc Tịnh Phương hai xe, thì ra là có chỗ dựa vững chắc.
Buổi trưa ngày thứ ba, Khúc Hằng lấy cớ muốn mua chút đồ chơi thú vị để khi trở lại kinh thành tặng các tỷ muội chơi, mang theo nha đầu ra khỏi phủ.
Nàng ta sai nha đầu đi mua đồ, chính mình thì ngồi xe ngựa đi đến huyện nha...
Sáng sớm ngày thứ tư, nhóm khách của phủ Thái Sư đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường, Khúc Hằng hơi vén rèm che nhìn các nha dịch đi về phía Cẩm Tú phường, khóe môi nhếch lên nở nụ cười kiêu ngạo đắc ý.
Mặc dù nàng ta không được xem màn kịch kế tiếp, nhưng nghĩ đến kết cục của Tô Doanh, nàng ta vô cùng hài lòng.
Tô Doanh đang chuẩn bị dùng cơm trưa, hôm nay Miêu Nhị Tỷ làm cá chua và thịt viên ủ rượu, lại phối hợp với một bát cơm trắng, mùi vị kia...
Tô Doanh vừa muốn cầm đũa, đột nhiên Đại Lâm không để ý quy củ mà xông vào, Viên ma ma muốn ngăn cản, Tô Doanh lại ngăn bà ta lại, lông mày nhíu chặt: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô nương, Hồng chưởng quầy bị bắt, Cẩm Tú phường bị niêm phong rồi.”
Viên ma ma nghe thấy thì tức giận không thôi, Tô Doanh lại rất bình tĩnh, hỏi: “Tội danh gì?”
“Nói là Cẩm Tú phường chúng ta bán hàng giả, có một vị thái thái mua trâm ngọc trai đắt tiền, trong bữa tiệc sinh nhật bị người ta nhận ra là hàng giả, bà ta cảm thấy mất hết mặt mũi, lúc này mới bẩm báo với nha môn, Huyện lão gia phái nha dịch lục soát cửa hàng, quả thật tìm ra một hộp hàng giả, ngay lập tức bắt giữ Hồng chưởng quầy.” Đại Lâm sốt ruột đến mức hai mắt đỏ lên, suốt dọc đường chạy đến đây, trái tim vẫn luôn đập loạn.
Đây là nhân chứng vật chứng đều có đủ, rốt cuộc là nhằm vào nàng hay là nhằm vào Hồng chưởng quầy?
“Cửa hàng đồ khô khác có xảy ra chuyện gì không?”
Đại Lâm lắc đầu: “Nô tài cũng chỉ đến Cẩm Tú phường đưa đồ, nhìn thấy nha dịch niêm phòng cửa hàng liền hỏi thăm người đi đường vây xem, biết được tin tức thì lập tức trở về báo cho cô nương, bên chỗ cửa hàng đồ khô, nô tài vẫn chưa đến xem.”
“Viên ma ma, để Tường Ca Nhi cưỡi ngựa vào thành, đi nhanh về nhanh.”
“Vâng vâng vâng.” Viên ma ma vội vàng đi ra ngoài.
“Ngươi lui xuống đi, chờ ở chỗ này cũng vô dụng.”
“Vâng, cô nương.”
Tô Doanh ngồi lại vị trí ăn cơm lần nữa, Tuyết Kiều cẩn thận hỏi một câu: “Cô nương, người không sao chứ.”
“Không sao, ăn cơm thôi.” Tô Doanh cầm đũa lên, bắt đầu máy móc gắp đồ ăn vào trong miệng.
Thái Mạn bưng bát canh đi vào, Tuyết Kiều nhân cơ hội này đi ra ngoài, tìm Điệp Y nói lại lời vừa rồi của Đại Lâm.
Điệp Y khiếp sợ, cảm thấy đây là chuyện lớn, nhất định phải bẩm báo.
Tuyết Kiều trở lại hầu hạ bên cạnh Tô Doanh, Điệp Y thì trở về phòng.
Không lâu sau, một con bồ câu trắng như tuyết bay qua đỉnh đầu Viên ma ma, phái Tường Ca Nhi đi làm việc xong, càng nghĩ bà ta càng cảm thấy nên báo việc này với Lão thái thái Tôn gia phòng ngừa ngộ nhỡ.
Nhưng việc này phải tìm được người đáng tin, làm việc ổn thỏa mới được, bà ta nghĩ đến vợ của Tường Ca Nhi.
Thế là Tường Ca Nhi ra ngoài không lâu, vợ Tường Ca Nhi cũng ra ngoài đi vào thành.
Tường Ca Nhi đến trước cửa hàng đồ khô, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, trên cửa dán giấy niêm phong, ngay cả người xem náo nhiệt bên đường cũng không có, rõ ràng đã bị niêm phong từ lâu, hắn ta lại đi đến hai cửa hàng đồ khô khác, đều bị niêm phong.
Vợ Tường Ca Nhi không biết cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa đến trước cổng lớn Tôn gia, lúc xuống xe thì Tường Ca Nhi đã trở về được nửa đường rồi.
Chu lão thái thái nghe thấy lời của vợ Tường Ca Nhi, cũng vô cùng kinh ngạc.
Bà bình tĩnh không hoảng hốt, bà biết rõ Tô Doanh có những sản nghiệp nào ở huyện Thượng Hà, vội vàng phân phó Chương ma ma sai người đi xem.
Người phái đi vẫn chưa trở lại, nha dịch Vương bổ đầu của Huyện nha đã đến.
Vợ Tường Ca Nhi tránh vào phòng trong, Chương ma ma đỡ Chu lão thái thái ngồi xuống.
“Lão thái thái, tiểu nhân bái kiến.”
Vương bổ đầu vẫn khách khí như lúc trước, nhưng Chu lão thái thái lại không dám buông lỏng cảnh giác: “Vương bổ đầu công việc bận rộn, không biết hôm nay đến là...”
Vương bổ đầu nói: “Lão thái thái, Huyện lão thái gia sai tiểu nhân chuyển lời với người.
Sáng nay có người đến cửa nha môn gõ trống kêu oan, kiện Cẩm Tú phường bán châm ngọc trai giả, Huyện lão gia sai tiểu nhân dẫn người đến Cẩm Tú phường lục soát, quả nhiên tìm ra một hộp trâm ngọc trai giả, tiểu nhân lập tức bắt giữ Hồng chưởng quầy.
Buổi trưa lại có người đến cửa nha môn gõ trống kêu oan, nói là ăn mơ khô của cửa hàng đồ khô phía tây bị tiêu chảy, cả người choáng váng, tiểu nhân vốn định bắt chưởng quầy của cửa hàng đồ khô mang đi, nào ngờ hắn ta nói hắn ta chỉ là người làm, chưởng quầy thật sự là Hồng chưởng quầy của Cẩm Tú phường.
Từ lời khai của Hồng chưởng quầy, Huyện lão gia biết được chủ nhân thật sự của Cẩm Tú phường lại chính là cháu gái Tô Doanh bị Thẩm gia hưu của lão thái thái, như vậy rõ ràng chủ nhân thật sự của cửa hàng đồ khô cũng là nàng.
Tiểu nhân vốn nên bắt giữ Tô Doanh về điều tra, nhưng Huyện lão gia nói niệm tình cảm qua lại với Tôn gia, mời lão thái thái tự mình liên lạc với nạn nhân, cũng may không xảy ra án mạng, bồi thường nhiều bạc một chút là được, chỉ là cháu gái Tô Doanh của người vẫn luôn ở huyện Thượng Hà, hạn trong vòng ba ngày nàng tự mình trở về nguyên quán huyện Hạ Hà, quá hạn chưa trở lại, vậy mong lão thái thái thông cảm cho Huyện lão thái gia làm đúng chức trách, phái tiểu nhân đến đưa Tô cô nương trở về huyện Hạ Hà.”.