TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Kiều Thê
Chương 39


Đao cùn cắt thịt, đại khái đây chính là cảm giác của Lưu Oánh lúc này.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Trần Ngọc Tĩnh lại lựa chọn tự sát nhanh như vậy, lúc trước nàng cứ nghĩ người bướng bỉnh kiêu ngạo như Trần Ngọc Tĩnh chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy, thật sự ngã xuống quá dễ dàng.
Mà hiện nay nàng đã phải nếm trải mùi vị này.
Nha hoàn lấy khăn mặt ướt đắp lên trán Lưu Oánh, nhẹ giọng nói: “Dường như cô nương bị phong hàn, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hay là để nô tỳ tới báo cho phu nhân?”
Lưu Oánh giãy giụa ném khăn sang một bên: “Ta không có bệnh, chỉ cần uống chút nước ấm là được.”

Bên ngoài có bao nhiêu người đang cười nhạo nàng, giống như ngày trước, mỗi lần nàng thể hiện tài năng, những người đó đều nói nàng không bằng một phần của La Trân, ngay cả một ngón tay của La Trân cũng không bằng. Nếu nàng là đá quý tỏa sáng lấp lánh thì La Trân chính là mặt trời rực rỡ, vĩnh viễn nàng đều bị La Trân che lấp.
Mà Trần Ngọc Tĩnh cũng vậy, hai người đó được ca ngợi là hai viên ngọc quý của kinh thành, không chỉ có dung mạo xuất chúng mà còn tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ cần các nàng xuất hiện, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sau đó các nàng lần lượt qua đời, từ đó Lưu Oánh nàng mới có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Chỉ tiếc thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, nàng nhìn thần sắc tiều tụy của mình trong gương, vội vàng lấy phấn bôi lên mặt, chuyện đã đến mức này, nàng quyết không thể lùi bước. Chỉ cần cố gắng chống đỡ, để cho người khác biết nàng không hề có tật giật mình, cũng không sợ tội tự sát giống Trần Ngọc Tĩnh, như vậy, nàng mới có tương lai.
Nhất định nàng có thể chống đỡ được!
“Chuẩn bị trang phục đẹp cho ta.” Nàng ho nhẹ một tiếng.
Nửa canh giờ sau, nàng từ khuê phòng bước ra.
Vẫn giống như trước đây, Lưu Oánh nhẹ nhàng cất tiếng gọi mẫu thân, nàng đi tới bên cạnh Lưu phu nhân, bởi vì đã điểm thêm son phấn, ngoại trừ thần sắc có chút nhợt nhạt thì cũng không có điểm gì bất ổn.
Lưu phu nhân quan sát nàng một lúc, nhớ tới lời đồn đại bên ngoài, đều nói Lưu Oánh chính là người đẩy La Trân, nhân tiện giá họa lên người Trần Ngọc Tĩnh, bà không quá tin tưởng chuyện này, nhưng nếu nói tin đồn là vô căn cứ, giả sử Lưu Oánh không có bất cứ điểm đáng ngờ nào thì tại sao người ta nói nàng như vậy? Giống như Trần Ngọc Tĩnh, lúc trước nếu không phải vì coi trọng Vệ Lang nên mới ghen ghét La Trân thì sẽ không bị nói ra nói vào.
Huống chi, lần này còn lớn chuyện hơn cả lần trước.
Ít nhất lần trước hồn La Trân chưa từng xuất hiện.
Như vậy, chẳng lẽ nữ nhi của mình thật sự độc ác, chính nàng đã hại chết Trân Nhi?
Nghĩ đến chuyện này, Lưu phu nhân không thể gần gũi với Lưu Oánh như trước, nhàn nhạt nói: “Ngươi nhìn giống như không có sức lực, mấy ngày tới cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần tới thỉnh an ta.”
Trong lòng Lưu Oánh hốt hoảng, vội nói: “Mẫu thân, thân thể con rất tốt.”
“Nha hoàn bảo thấy ngươi hay bị ho.” Lưu phu nhân nghiêng đầu, phân phó hạ nhân, “Mời đại phu tới khám cho cô nương.” Bà đứng dậy.

Giống như là muốn đi ra ngoài, ăn mặc rất đoan trang, Lưu Oánh nắm khăn tay nói: “Mẫu thân muốn vào cung?”

“Đúng vậy, là nương nương triệu kiến.”
Cũng không nhắc tới nàng, nhưng chuyện sáng nay nàng không thoải mái vừa mới truyền tới tai Lưu phu nhân, trong cung không thể biết được, vậy vì sao Hoàng Hậu không gọi nàng tới cùng? Rõ ràng Hoàng Hậu rất thích nàng, khoảng thời gian trước, cho dù Lưu phu nhân không đi thì nàng cũng có thể một mình vào cung.
Trong lòng tràn ra hơi lạnh, đột nhiên Lưu Oánh khóc nức nở: “Mẫu thân, hay mẫu thân giống người ngoài hoài nghi con? Con với biểu tỷ có tình cảm tốt như vậy, sao con có thể đẩy tỷ ấy? Mẫu thân…”
Từng hạt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Việc này đã xuất hiện một thời gian, nhưng đến bây giờ Lưu Oánh mới phủ nhận, Lưu phu nhân thấy nàng khổ sở, không biết nên nói cái gì, rốt cuộc có phải hung thủ hay không, vì đã liên tiếp xảy ra hai chuyện quỷ dị nên không thể vội vàng kết luận.
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Rốt cuộc Lưu phu nhân không muốn dài dòng, bà nhanh chóng ra ngoài.
Lưu Oánh ngơ ngẩn đứng đó, lòng bàn tay và lòng bàn chân đều lạnh lẽo.
Lúc La Trân qua đời, cả ngày Hoàng Hậu và Lưu phu nhân đều buồn thương đau khổ, nàng mất rất nhiều công sức an ủi mới khiến hai người họ tìm lại tiếng cười, nhưng mà hiện giờ chẳng qua chỉ mới nổi lên một chút sóng gió, ngay lập tức hai người đều thay đổi thái độ, những yêu thương tình cảm lúc trước như chưa hề xảy ra.
Có thể thấy được địa vị của nàng ở trong lòng hai người đó.
Có lẽ chỉ là vật thay thế cho La Trân? Thân mình nàng hơi lay động, phải chống tay lên bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Gây ra tất cả chuyện này, rốt cuộc là ai?
Là ai ở sau lưng đùa giỡn nàng?
Ai sẽ có bộ y phục đó?
La Thiên Trì…
Nàng đột nhiên nhớ tới, ngày đó ở chùa Bạch Mã, La Thiên Trì cũng nhìn thấy tờ giấy, thế nhưng hắn không hốt hoảng giật mình giống Lưu phu nhân, chẳng lẽ là hắn? Đúng rồi, chỉ có Nghi Xuân Hầu phủ mới có bộ y phục đó!
Nhưng sao hắn biết là nàng đẩy La Trân xuống sông?
Lưu Oánh nghĩ trăm lần cũng không ra.
------------------
Trong Khôn Ninh Cung, La Thiên Trì đang ngồi bên dưới Hoàng Hậu, Lưu phu nhân vội vàng tiến vào, hành lễ với Hoàng Hậu rồi nói: “Tỷ tỷ đã tra được chuyện gì?”
Hoàng Hậu nói: “Là Tống Quốc công phủ mượn chuyện này làm loạn lên, lúc trước Trần Ngọc Tĩnh chết không minh bạch, mọi người đều cho là nàng sợ tội nên tự sát, chỉ có Tống Quốc công không phục. Lần này lại nhắc lại khắp nơi, Tống Quốc công không bỏ qua cơ hội dâng tấu lên Hoàng Thượng, thỉnh cầu đòi lại công đạo cho nữ nhi, tối hôm qua Hoàng Thượng đã nói với ta.”
Lưu phu nhân kinh ngạc: “Thì ra là thế, nhưng Trần cô nương tự sát, không phải bị người khác mưu hại, sao còn muốn đòi công đạo cho nàng?”
La Thiên Trì lạnh lùng nói: “Đương nhiên phải tìm ra hung thủ thật sự!”

“Hung thủ?” Ngón tay Lưu phu nhân căng thẳng, “Chẳng lẽ thật sự là A Oánh?”
Trong điện đột nhiên tĩnh lặng.
Giống như gợi lại chuyện cũ khiến mọi người không thể thừa nhận.
Nếu đúng là Lưu Oánh, vậy thì những người thật sự yêu thương La Trân như bọn họ đang làm cái gì? Nên nói mắt bị mù, hay là thần trí mê muội, mới có thể bị hung thủ độc ác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Ngón tay Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, sắc mặt lạnh tanh. Còn Lưu phu nhân thở dốc không ngừng, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại tràn đầy hối hận.
“Nhất định phải tra ra manh mối!” Một lúc lâu sau, Hoàng Hậu gằn ra từng chữ một, “Nếu thật là Lưu Oánh, nhất định bổn cung sẽ đem nàng ngũ mã phanh thây!”
Lưu phu nhân mang theo tâm sự nặng nề trở về Lưu phủ, ngay lập tức nhìn thấy Lưu Oánh không về phòng mà vẫn đang ở chính phòng chờ bà, ánh mặt trời chiếu lên người nàng, hiện ra dáng vẻ dịu hiền ngoan ngoãn.
“Đại phu nói sao?” Lưu phu nhân cười một cái.
Thấy bà không còn lạnh nhạt như trước khi vào cung, Lưu Oánh có chút vui mừng, có lẽ Hoàng Hậu chưa từng hoài nghi nàng, thế nên Lưu phu nhân mới hồi tâm chuyển ý? Đúng rồi, vốn dĩ bọn họ không có chứng cứ, có thể làm được gì? Chỉ bằng mấy chuyện ma quỷ hiện hồn, chẳng lẽ có thể lấy mạng nàng hay sao?
Đương nhiên là không.
Cũng không thể khiến mọi người tin phục.
Chỉ cần nàng cố gắng chống đỡ, vẫn xử sự giống như trước kia thì nàng vẫn là Lưu Oánh được mọi người hâm mộ.
“Chỉ nhiễm chút phong hàn.” Lưu Oánh ôn nhu nói, “Đại phu đã kê mấy đơn thuốc, uống hai ngày là khỏi, nhưng mẫu thân, dạo này tình hình nương nương thế nào? Có lẽ sẽ vì mấy chuyện gần đây mà nhớ đến biểu tỷ, nhất định người rất khổ sở.”
Vẫn tỏ vẻ quan tâm người khác, Lưu phu nhân liếc mắt nhìn nàng: “Không có việc gì, là Tống Quốc công gây chuyện, nương nương gọi ta tới để nói về việc đó.”
Ngay cả nữ nhi của mình cũng không che chở được mà còn có mặt mũi đi gây chuyện? Lưu Oánh thầm khinh thường, ngoài mặt lại thở dài: “Làm thế chẳng khác nào đang quấy nhiễu Trần cô nương, hà tất phải vậy, cứ để nàng thanh thản đầu thai có phải tốt hơn không?”
Lưu phu nhân không cho ý kiến, chỉ bảo Lưu Oánh đi về phòng.
----------------------------
Rất nhanh đã đến tháng bảy, tháng bảy thường nổi ban đỏ, so với hai tháng trước vô cùng nóng bức thì bây giờ đã mát mẻ hơn nhiều, Lạc phủ rất coi trọng Lễ Thất Tịch, sáng sớm ngày hôm ấy Viên thị lập tức phân phó hạ nhân đi chợ mua những thứ cần thiết, như là xảo quả, Ma Hát Nhạc, đây đều là những thứ chỉ có ở dịp này, vì trong phủ có bốn cô nương, làm đích mẫu nên Viên thị luôn quan tâm đến các nàng, chỉ mong các nàng có thể lấy được một tấm chồng tốt.
Lạc Bảo Anh thấy Viên thị nói xong, lại nói: “Mua thêm chút hoa quả tươi như thạch lựu chẳng hạn, thêm cả sơn móng tay nữa, nghe nói hôm nay sẽ có thêm nhiều màu mới, màu nào cũng mua thử một ít.”
Loại sơn móng tay này không có nhiều vì phải làm theo phương pháp đặc biệt, bôi lên móng tay phát sáng rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp, Viên thị cũng muốn mua.

“Cầm bạc này đi.” Lạc Bảo Anh đưa cho hạ nhân, “Được mẫu thân chăm sóc nhiều năm như vậy, đây là một chút lòng thành của con.”
Lão thái thái bật cười: “Đứa nhỏ này chưa gì đã học được bộ dáng phá gia chi tử rồi, trên đầu chỉ có một cái mũ, ta xem con dùng được đến khi nào, đến lúc hết rồi thì đừng có khóc nhè.”
Trước kia đứa nhỏ này chưa từng làm vậy, mà bây giờ mới có chút tiền đã lập tức thỏa sức tiêu xài vì người nhà, có thể thấy được trời sinh tính tình hào sảng, không so đo keo kiệt, đương nhiên khiến mọi người càng yêu thích.
Viên thị cong môi cười: “Mua một hai màu là được rồi, nhiều quá không dùng hết.”
Lạc Bảo Anh cũng không miễn cưỡng: “Con biết không thể lấy xuống hết trân châu, lỡ may có lúc Trưởng công chúa muốn con mang ra đội, cũng không thể để nó trơ trọi trộc lốc được, thế nên vẫn phải để lại vài viên.”
Mọi người cười rộ lên.
Lão thái thái nhìn nàng: “Nhắc tới cái mũ này, hiện giờ con được tiêu xài xa xỉ như vậy là có một phần công lao của Lang Nhi, bằng không sao con có thể giành phần thắng? Bây giờ đem bán trân châu, đã từng thật lòng cảm ơn Tam biểu ca chưa? Biết lễ phép thì phải đưa đến một phần tạ lễ sư đồ.”
Lạc Bảo Anh không lên tiếng.
Quả thật bán trân châu được tương đối nhiều bạc, nhưng nàng hoàn toàn không muốn cảm ơn Vệ Lang, nàng chỉ muốn cho mình và người nhà hưởng thụ thôi.
Thấy dáng vẻ nàng liền biết không có, lão thái thái nghiêm mặt nói: “Lần sau phải tặng lễ.”
Nhớ tới ngày đó Vệ Lang nói nàng nợ hắn ân tình, Lạc Bảo Anh rầu rĩ nói: “Vâng.”
Hoặc là cứ đưa một phần lễ vật, thế xem như đã giải quyết rõ ràng, không ai nợ ai.
Ban ngày các cô nương xâu kim khất xảo sau đó bái tế Chức Nữ, tới buổi tối liền đi thả đèn hoa đăng, vào ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, sợ Ngưu Lang không nhìn rõ cầu Hỉ Thước nên các cô nương phải thả đèn xuống sông để dẫn đường, nhân tiện nói ra tâm nguyện của mình.
Thế nên bốn cô nương Lạc gia đều trang điểm xinh đẹp, được hai vị ca ca che chở, ngồi xe ngựa tới sông Bạch Hà.
Đến nơi đã có vô số đèn hoa đang trôi theo dòng nước, giống như dải ngân hà lấp lánh lộng lẫy, Lạc Bảo Châu hưng phấn nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam tỷ, chúng ta đi nhanh lên, nhanh đi thả đèn thôi, muội muốn thả thật nhiều đèn!”
Khóe miệng Lạc Bảo Chương cong lên: “Muội muốn bao nhiêu tướng công hả?”
Lạc Bảo Anh thật sự không nhịn được nữa, bật cười rộ lên.
Thả một chiếc đèn để cầu nguyện một tướng công tốt, nếu thả quá nhiều đèn, chỉ sợ không lo hết được.
Lạc Bảo Châu hồn nhiên mở to hai mắt, hoàn toàn không hiểu gì.
“Đừng để ý tới Đại tỷ, tỷ ấy nói linh tinh.” Nàng nắm tay Lạc Bảo Châu, “Muội còn nhỏ, thích thả bao nhiêu đèn cũng được, bây giờ đi thả nào.”
Hạ nhân cầm hai ngọn đèn lồng đi trước, chiếu sáng đường đi cho các nàng.
Chỉ thấy cách đó không xa có từng vạt váy nhẹ nhàng lay động, các cô nương đứng thành từng nhóm, có lẽ rất náo nhiệt, Lạc Bảo Anh quay đầu lại nói với Lạc Nguyên Chiêu: “Ca ca chờ ở đây, không thể ra đằng kia.”
Dù sao nam nữ hữu biệt.
Lạc Nguyên Chiêu cười nói: “Được, các muội cẩn thận một chút, thả xong đèn phải về ngay.”
Ngay cả Lạc Nguyên Giác luôn không thích nói chuyện cũng đứng ở bên cạnh,  khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Lạc Bảo Đường, mãi đến khi nàng đi xa mới quay đầu nhìn về phía khác.
Cả đường đi Lạc Bảo Châu cứ ríu ra ríu rít, thò tay ra đếm đèn, đếm được một lúc đã lẫn lộn, bốn người lần lượt tới bờ sông, lúc này mới phát hiện những cô nương đó thật ra không thả đèn mà là đang xem náo nhiệt.

Chỉ thấy giữa đám người, Lưu Oánh đầu tóc bù xù, cũng không biết ai bắt đầu mà có mấy bà tử đứng sau các cô nương lấy bùn trên bờ sông ném lên người nàng ta, hạ nhân Lưu phủ cố gắng che chở cho chủ tử nhưng rốt cuộc không khống chế được, Lưu Oánh chỉ có thể chạy nhanh đi trốn.
Trong bóng đêm, mặt nàng lấm lem bùn đất, thật giống như vừa ngã xuống hố bùn.
Đến lúc chạy ngang qua Lạc Bảo Anh, đột nhiên Lạc Bảo Anh bắt lấy tay nàng, nhìn người trước mặt không còn mặt mũi để gặp người khác, nhẹ giọng nói: “Lưu cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Lưu Oánh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này!
 
Chú thích: Một số đặc trưng trong ngày lễ Thất Tịch ở Trung Quốc
1. Xảo quả
- Xảo quả (巧果) là món ăn nổi tiếng trong lễ Thất Tịch, là một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật) và mè.
- Xảo quả không đơn giản chỉ là một món ăn, tặng Xảo quả cho người thương trong ngày Thất Tịch đồng nghĩa với lời tỏ tình say đắm nhất. Vậy nên, theo dòng thời gian, Xảo quả của lễ Thất Tịch đã trở thành biểu tượng và lời tuyên ngôn mãnh liệt cho tình yêu.

                                        
2. Ma Hát Nhạc
- Là một biểu tượng nguồn gốc từ Phật giáo, được xem như là con trai của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. 
- Sau khi truyền bá vào Trung Quốc, Ma Hát Nhạc được lưu truyền rộng rãi và trở thành một loại đồ chơi phổ biến trong ngày lễ Thất Tịch, tượng trưng cho tình cảm của chàng trai chăn bò (Ngưu Lang) và cô gái dệt vải (Chức Nữ).
                                
 
3. Xâu kim “khất xảo”
- Đây là một tập tục bắt nguồn từ đời nhà Hán, thể hiện sự khéo tay của người phụ nữ.
- Thời đó, vào ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, các cô gái cùng nhau thi xâu chỉ ngũ sắc qua 7 lỗ kim sắp cùng một hàng. Điều này đòi hỏi sự tỉ mẩn và kỹ thuật cao. Cô gái nào có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này sẽ nhận được sự ngưỡng mộ và tán thưởng của những cô gái khác.

                       
 
4. Sơn móng tay
- Sơn móng tay vào ngày Thất Tịch là phong tục lâu đời ở một số địa phương của Trung Quốc. Vào ngày đó nữ giới sẽ dùng các loại nước màu chiết xuất từ hoa cỏ để nhuộm móng tay. Phong tục này gắn liền với tín ngưỡng về sinh nở từ thời cổ xưa.
 


Đọc truyện chữ Full