Ngay cả Tam biểu ca cũng không gọi, trực tiếp gọi tên, có thể thấy nàng đang rất sốt ruột.
Tuy Vệ Lang cũng có chút xấu hổ, vốn dĩ hắn không định làm vậy, rồi lại không thể khống chế, nhưng lúc này hắn không thể thả Lạc Bảo Anh ra, hắn thấp giọng nói: “Nàng không tức giận nữa, ta tự nhiên sẽ thả ra.”
“Huynh ôm ta, còn không cho ta tức giận?” Lạc Bảo Anh tốn sức ngửa đầu nhìn hắn, “Huynh có tin hay không, nếu huynh không buông ra, ta lập tức gọi phụ thân.”
“Gọi đi, ta vừa hay cầu hôn luôn.”
“Hừ.” Lạc Bảo Anh trách mắng, “Vệ Tam công tử tiếng tăm lừng lẫy, sao huynh có thể vô sỉ như vậy?”
“Ta chỉ vô sỉ với nàng.” Vệ Lang nói, “Còn các cô nương khác, nàng thấy ta có bao giờ để ý đến họ không?”
Lời này đúng là không nói dối, Lạc Bảo Anh hừ hừ, dần dần bình tĩnh lại, còn đang ở nhà nàng, đương nhiên Vệ Lang sẽ không thể làm gì, nhưng chỉ với hành vi này của hắn cũng đủ càn rỡ, không biết còn tưởng là tên háo sắc! Không, lúc này hắn chính là tên háo sắc, nàng buồn bực nói: “Ta không tức giận, huynh buông tay ra.”
“Không tức giận, thế mà nàng còn bĩu môi?” Vệ Lang nhướng mày, hắn thấy rõ biểu cảm của nàng.
Lạc Bảo Anh không biết phải làm gì, tức đến mức duỗi tay véo hắn.
Hắn bị đau, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng, vì cái ôm này, hắn cảm thấy hình như đã gần gũi với Lạc Bảo Anh hơn một ít, chỉ tiếc là đang ở Lạc gia, dù sao hắn cũng không dám lỗ mãng, nếu thật sự bị Lạc Vân thấy, đừng nói cầu hôn, chỉ sợ sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài. Cũng chỉ có Lạc Bảo Anh ngây ngốc, thế nên mới bị hắn dùng chiêu này lừa gạt.
Nàng thông minh một đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời, khiến hắn càng thấy buồn cười.
Lúc này Lạc Bảo Anh lại nói: “Ta thật sự không tức giận, huynh buông tay ra.”
Vệ Lang thả lỏng tay, nhưng sợ nàng lập tức đi mất, hắn cầm cánh tay nàng nói: “Ta sẽ không hỏi lại chuyện hôm nay, chúng ta vẫn là biểu ca biểu muội như thường ngày, ta cho nàng thời gian hai năm suy xét, có được không?”
Nàng không muốn thừa nhận thích hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục ép buộc, nếu đã như thế, không ngại lấy lui làm tiến, hai năm sau, nàng mười lăm tuổi, vừa lúc có thể gả chồng.
Lạc Bảo Anh bĩu môi: “Sao không thể trả lời luôn lúc này?”
Nha đầu xấu xa này, Vệ Lang trầm mặt: “Không cho phép.”
Lạc Bảo Anh nghiêng đầu nói: “Được thôi, vậy thì hai năm.”
Thấy nàng đồng ý, không vội đẩy hắn ra, cuối cùng Vệ Lang cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ vì biểu muội này, cả đời hắn cũng chưa từng phí nhiều tâm tư như vậy, cho dù là lúc đi thi cũng không thể so được, hắn cảm thấy thi đỗ Trạng Nguyên quá nhẹ nhàng. Càng nghĩ càng tức giận, rất muốn xoa xoa bóp bóp khuôn mặt nàng, nhưng sợ nàng lại nổi nóng, hắn đặt tay sau lưng nàng: “Trả áo lại cho ta.”
Hắn hơi đẩy về phía trước, để nàng đứng trước ngực, một tay khác vén áo bào trên vai nàng ra.
Tuy hành động rất tự nhiên, nhưng vì hai người đứng sát gần nhau, lập tức trở nên mập mờ, giống như trượng phu cởi áo cho thê tử.
Lạc Bảo Anh đỏ mặt, lùi về sau: “Để ta tự làm.”
“Ta mặc vào, nên phải tự cởi ra.” Hắn không cho nàng di chuyển, thời gian có hạn, chỉ muốn được ở gần nàng thêm một lúc.
Ánh mắt thâm tình của nam nhân bao phủ người nàng, ngón tay lướt từ đầu vai xuống cánh tay, mang đến cảm giác buồn buồn ngứa ngáy, nhưng cũng rất dịu dàng, giống như đang chạm vào món đồ cực kỳ quý giá, nàng liếc hắn, nhẹ giọng hỏi: “Huynh thích ta từ lúc nào? Là lúc che tai cho ta sao?”
Năm ấy nàng mới mười một tuổi, Vệ Lang không vui: “Đại biểu muội nói mà nàng cũng tin?”
Nàng hừ nhẹ: “Vậy là khi nào?”
Vệ Lang nói: “Không nói cho nàng.”
Vừa dứt lời, áo bào đã được cởi ra, hắn lập tức mặc lên người mình.
Vừa rồi là nàng mặc, áo bào tiếp xúc với cả hai người, vừa có hương mực nhàn nhạt, vừa có vị ngọt thanh của thiếu nữ, không thể phân rõ là hương vị gì.
Lạc Bảo Anh nhìn, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện này nên hơi mất tự nhiên, nàng nói: “Ta đi đây, ta sẽ nói cho phụ thân chuyện hai con ngựa, nếu phụ thân muốn trả lại bạc cho huynh, cũng không liên quan gì tới ta, huynh không được phép đặt tên linh tinh cho nó.”
Vệ Lang buồn cười, quả là tính khí tiểu cô nương, vẫn còn nhớ đến chuyện này, hắn nói được.
Lạc Bảo Anh lập tức xoay người rời đi.
Hắn dừng chân trong chốc lát rồi mới đi.
Thật ra không đợi nàng nói, Lạc Bảo Châu nhìn thấy trưởng bối thì đã nói hết chuyện Vệ Lang tặng ngựa, lão thái thái cười nói: “Từ trước đến nay Tam biểu ca của các con luôn hào phóng, đã nhờ hắn đi chọn ngựa, nhân tiện tặng cho hai đứa cũng là chuyện thường, giống tổ mẫu hắn.”
Vệ lão phu nhân chính là như vậy, cứ đến ngày lễ ngày tết, đều cho tiểu bối lễ vật hậu hĩnh, nhưng đó là Vệ gia, bao nhiêu năm tích lũy, trong nhà giàu có sung túc, hơn nữa Vệ lão gia tử lại là nguyên lão tam triều, chỉ nguyên ruộng đất và vàng bạc mà Hoàng Thượng ban thưởng cũng không kể hết được, số lượng cực kỳ nhiều, so sánh với Lạc gia, đúng là không đáng để nhắc tới, nhưng Lạc Vân vẫn cảm thấy nhận con ngựa này thì có phần không ổn: “Biểu di là trưởng bối, trưởng bối đã cho thì không thể từ chối, nhưng Lang Nhi không giống thế, mấy đứa ngang hàng nhau, phần lễ này quá lớn, hơn nữa con ngựa của Châu Châu, là ta muốn tặng cho con bé.”
Hắn vẫn bảo người mang ngân lượng tới Vệ gia.
Lạc Bảo Anh vừa vào đã nghe thấy, thầm nghĩ phụ thân quả nhiên không thích được lợi từ người khác, như vậy rất tốt, dẫu sao cũng bắt người tay ngắn mà (1). Chỉ là nàng không biết, chuyện ngày hôm nay, tuy hai nha hoàn của nàng không dám nói một chữ, nhưng hai nha hoàn bên cạnh Lạc Bảo Châu, vừa bị Viên thị hỏi đã lập tức nói ra hết.
(1) Xuất phát từ câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, có nghĩa là đã được lợi từ người khác thì phải biết điều, khi cần thì phải giúp đỡ lại.
Nam nữ trẻ tuổi ở bên nhau, khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, chưa nói đến Lạc Bảo Anh xuất sắc như vậy, nhưng giả sử thật muốn bàn chuyện hôn sự, Vệ gia sẽ đồng ý sao? Viên thị không tin lắm, dù gì Vệ Lang cũng là con trai độc nhất của Tam phòng, lại là cháu trai được Vệ lão gia tử thích nhất.
Còn Vệ Tam phu nhân thường ngày an an tĩnh tĩnh, không thể đoán được.
Nằm ở trên giường, nàng dựa vào người Lạc Vân, nhẹ giọng nói: “Hình như Tam công tử rất quan tâm tới Bảo Anh.”
Lạc Vân không cẩn thận như vậy, nhàn nhạt nói: “Trước kia hắn đã dạy Bảo Anh viết thư pháp, sau đó lại dạy cưỡi ngựa, chắc là có chút tình nghĩa sư đồ.”
Hai người hơn kém nhau tám tuổi, đúng là trước giờ Lạc Vân không nghĩ tới phương diện kia.
Viên thị cũng không hề nghĩ tới, nhưng Vệ Lang đối xử rất tốt với Lạc Bảo Anh, nàng xâu chuỗi mọi việc lại, cảm thấy có triển vọng, nàng đặt tay phải lên ngực Lạc Vân, hơi ngẩng đầu lên nói: “Nếu Bảo Anh có thể gả cho Tam công tử, vậy tốt quá rồi còn gì.”
Lạc Vân vẫn đang nghĩ tới chuyện ở nha môn, nghe vậy cũng không để ý: “Đúng là tốt, nhưng Vệ gia sẽ không chọn nàng dâu ở nhà ta đâu. Nàng đừng suy nghĩ linh tinh nữa, muộn rồi, ngủ đi.”
Nam nhân đúng là không thực tế, chưa xảy ra chuyện nên không hề muốn lãng phí tâm tư, Viên thị sợ dò xét nhiều thì hắn sẽ thấy phiền phức, thế nên không nói gì nữa, thầm tính toán phải để tâm tới Lạc Bảo Anh nhiều hơn, tuy rằng đã có vài nhà muốn cầu thân, nhưng Vệ gia lại là thân thích, nàng gả đến đấy tốt hơn là gả vào nhà xa lạ, sau này gặp phải chuyện gì cũng dễ nói hơn.
Nhưng Nghi Xuân Hầu phủ cũng không tồi, hôm nay La công tử dạy Bảo Châu cưỡi ngựa, có lẽ là muốn lấy lòng Lạc Bảo Anh, còn có Hạ công tử…
Tuy không phải mẹ đẻ, nhưng Viên thị vẫn nghĩ tới đủ mọi chuyện, một hồi lâu mới ngủ.
- ---------------
Hoa Trăn cho người nhìn chằm chằm Lạc gia một thời gian, nhưng không tìm thấy lỗi sai của Lạc Vân, thấy sắp tới lúc cả ba nha môn lớn cùng thẩm án, đã đến thời điểm mấu chốt, dù muốn nhưng lại không tìm thấy chứng cứ Lạc Vân vu hãm, chỉ sợ dượng hắn không thể xoay chuyển, nghe nói lần này cực kỳ nghiêm trọng, không chỉ cách chức mà còn phải chém đầu.
Hoàng Thượng tuổi già sức yếu, Thái Tử lại dốc hết sức lực, nếu lý trí thì phải giống như phụ thân hắn, không nên chen tay vào, nhưng nhìn thấy cô cô đáng thương, hắn thật sự không đành lòng. Dù thế nào cũng là người nhà, chẳng lẽ gặp nguy nan là có thể sẵn sàng từ bỏ sao?
“Chủ tử.” Tùy tùng thấy hắn thay y phục dạ hành (2), nhịn không được khuyên nhủ, “Tiểu nhân đã xem xét kỹ càng rồi, thật sự Lạc Đại nhân không có nhược điểm nào, chủ tử hà tất phải làm chuyện này? Đó là phủ đệ nhà quan, nếu chủ tử bị bắt, chỉ sợ lão gia sẽ nghiêm trị.”
(2) Y phục dạ hành: quần áo mặc vào ban đêm, có màu đen để tiện hành động.
“Dù sao ta cũng phải tự điều tra một chút.” Hoa Trăn trầm giọng nói, “Chỉ cầu không thẹn với lương tâm!”
Hắn đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Thời tiết đang độ cuối xuân vào hạ, ánh trăng sáng tỏ, côn trùng kêu vang hết đợt này đến đợt khác, gã sai vặt canh giữ ở cửa sau đón từng làn gió đêm mát mẻ thổi tới, cảm thấy mơ màng buồn ngủ, thế nên có người từ bờ tường nhảy xuống cũng không phát hiện ra, Hoa Trăn nhướn mày cười, Lạc phủ thật đúng là rộng mở, chỉ có vài tên sai vặt canh phòng, nếu lần này là mấy tên đạo tặc, chỉ sợ đồ đạc quý giá trong nhà đã bị trộm sạch rồi.
Nhưng thật ra là hôm nay hắn xông vào ban đêm nên mới có kết quả này, cứ nhìn mấy phủ đệ bình thường ở kinh thành không phải đều như vậy sao? Thứ nhất là mỗi hộ vệ đều phải phát tiền tiêu vặt, thứ hai vốn cũng là nhà nghèo trong sạch, lấy đâu ra nhiều đồ quý? Bổng lộc của quan viên Đại Lương là thấp nhất trong mấy triều đại gần đây, trừ phi là danh môn quý tộc, còn lại hầu hết đều giống như Lạc gia, Hoa Trăn từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, đương nhiên không biết chuyện này.
Chỉ là hắn cho rằng có thể ung dung đi đến thư phòng, nhưng đã sai hoàn toàn, không biết từ lúc nào có một người mặc quần áo đen bám theo hắn, Hoa Trăn thấy hơi lạ, nhưng từ nhỏ hắn đã học võ, thế nên vẫn thản nhiên đi lại, coi như không biết gì, đến khúc quanh ở hành lang, hắn xoay người dừng lại.
Người theo dõi không biết đã bị phát hiện, vẫn cứ đi theo, kết quả bị Hoa Trăn kéo tay, người nọ kinh hãi, hai người bắt đầu so chiêu. Dưới bóng đêm, mỗi người một chiêu không hề nhường nhịn, tuy giao đấu kịch liệt nhưng tiếng động lại rất nhỏ, cuối cùng Hoa Trăn chiếm thế thượng phong, đột nhiên đánh một chưởng vào ngực người nọ, hắn lùi lại một bước, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, biến mất không còn dấu vết.
Không biết đó là ai? Hoa Trăn nghĩ thầm, nhưng giờ phút này tâm tư của hắn đều ở nơi khác, rất nhanh đã tìm được thư phòng.
Người Lạc gia vẫn đang ngủ say, hắn quẹt một mồi lửa, dó xét khắp thư phòng, tìm ra mấy thứ Lạc Vân tự tay viết, còn có một chồng thư. Xem từng cái một, vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào, dường như Lạc Vân rất cẩn thận, trong này không hề có gì liên quan tới những chuyện cơ mật.
Chẳng lẽ để ở nha môn?
Nhưng Đô Sát Viện giám sát cả trăm quan lại, không biết đã ngấm ngầm thu thập được bao nhiêu bí mật của các quan viên, nhất định là canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, không dễ dàng vào được.
Hắn thất vọng đi ra.
Đi dọc theo đường mòn trong vườn, có chút không cam lòng nếu cứ như vậy mà về, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới Lạc Bảo Anh, ngày thường nàng không dễ thân cận, nhưng không biết giờ phút này sẽ có dáng vẻ gì? Nếu đã tới thì dù sao cũng phải kiếm được chút gì đó, từ trước đến nay hắn luôn nghĩ là làm, lập tức xoay người đi đến khuê phòng của cô nương.
Vẫn giống như ở cửa sau, không có hộ vệ trông coi, chỉ có hai bà tử đang mơ màng ngủ, hắn không tốn chút sức lực nào đã nhanh chóng vào trong, nhưng ở gian ngoài có một nha hoàn trực đêm hơi phiền phức, hắn nâng tay, trực tiếp đánh ngất Lam Linh.
Trong bóng đêm, cô nương đang say ngủ, Hoa Trăn ngồi xuống mép giường của Lạc Bảo Anh, nàng không hề phát hiện.
Hắn nhìn chằm chằm nàng.
Ban ngày đôi mắt này luôn tỏ ra khinh thường hắn nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng khép lại, lông mi che phủ bên trên, theo hơi thở của nàng, khẽ khàng rung động, giống như cánh bướm bị thương, khiến người thương xót. Hắn cười rộ lên, lộ ra biểu cảm chế nhạo, thầm nghĩ Lạc Bảo Anh kiêu căng ngạo mạn như vậy, nhưng giờ phút này lại ngủ say trước mặt hắn.
Nếu nàng biết, nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Hắn nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được muốn chạm lên gương mặt trắng nõn của nàng.
Nhưng hắn vừa chạm vào, nàng lập tức nghiêng người, nửa bên mặt đè trên gối đầu, vừa động một cái, chăn hơi xốc lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết, tóc đen buông xuống phủ lên trên, hai màu sắc đối lập đan xen nhau, không biết có bao nhiêu xinh đẹp. Hắn theo bản năng hít sâu một hơi, lại lần nữa vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng.
Vừa ấm áp lại vừa co giãn, thoải mái hơn bất kỳ thứ gì hắn từng chạm qua, hắn không nỡ rút tay về, ai ngờ Lạc Bảo Anh đột nhiên mở mắt.
Có một người mặc đồ đen đang ngồi trước giường, trên mặt bịt khăn, theo bản năng nàng nghĩ là La Thiên Trì, không kìm được lộ ra nụ cười, vừa muốn gọi một tiếng đệ đệ, nhưng lại chạm vào ánh mắt của người đó.
Không hề giống đệ đệ, đôi mắt này bướng bỉnh khó thuần, không sợ trời không sợ đất, nàng hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn hắn: “Hoa Trăn?”
Không ngờ nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
Hoa Trăn không hoảng loạn, ngược lại vui vẻ cười rộ lên.
Hắn kéo khăn xuống: “Là ta.”
Thấy hắn không hề sợ hãi, Lạc Bảo Anh vội lấy chăn bọc kín thân mình, hạ giọng quở mắng: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi có biết đây là đâu không? Ngươi điên rồi, ngươi tới phòng ta làm gì?” Nàng chỉ nghĩ Hoa Trăn giống như La Thiên Trì vì còn ít tuổi nên thích nổi loạn, bình thường không mấy để ý tới, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ở khuê phòng, đã bị dọa sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Lần đầu tiên thấy nàng như vậy, Hoa Trăn muốn cười to, nhưng sợ đánh thức bà tử ở bên ngoài, hắn nói: “Ta tới điều tra phụ thân ngươi.”
Lạc Bảo Anh thông minh cỡ nào, lập tức nghĩ đến Giang Thuận, Giang Thuận là dượng của Hoa Trăn, nàng cười lạnh một tiếng: “Phụ thân ta ngay thẳng chính trực, ngươi có thể tra được gì? Nhưng còn dượng ngươi, ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Bọn họ ở bên ngoài đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu!”
Hoa Trăn nhướn mày: “Ngươi đừng mở miệng nói bậy, cô nương như ngươi thì biết cái gì? Dượng ta không phải kẻ tầm thường, sao có thể thèm muốn những thứ đó?”
Vốn dĩ Lạc Bảo Anh không biết, nhưng lần đó Vệ Lang nói với nàng tất cả những chuyện của Thái Tử, phụ thân và đám người Giang Thuận, thế nên nàng mới biết. Nàng ngồi dậy, nói với Hoa Trăn: “Ngươi không tra được gì ở chỗ phụ thân ta, bởi vì phụ thân ta là quân tử, là thanh quan, không có gì để cho ngươi làm khó dễ, nhưng ngươi muốn tra dượng ngươi, chẳng lẽ còn khó sao? Mạnh Tử nói, “ta không nghe nói mình và người khác đều là người chính trực.” Dượng ngươi làm chuyện bất chính, trước tiên ngươi nên nhìn cho rõ xem hắn có phải là người mà ngươi luôn nói là tốt hay không!”
Nàng nhanh mồm nhanh miệng, Hoa Trăn không nói được câu nào.
Trong lòng hắn bực bội, đột nhiên nghiêng người về trước, nắm lấy cằm nàng: “Ngươi không dịu dàng được sao? Ngươi là một cô nương, nếu cứ hung hăng như vậy, làm gì có nam nhân nào nghe lọt tai?”
Mười tám tuổi, chính là thời điểm chuyển từ thiếu niên thành nam nhân, nhưng trong lòng Lạc Bảo Anh, nàng chưa từng coi Hoa Trăn là một nam nhân, nhưng tình huống lúc này đặc biệt, nàng thật sự không muốn chọc giận hắn, hòa hoãn nói: “Ta biết ngươi lo lắng cho dượng ngươi, nhưng ta cũng tin tưởng phụ thân mình, ngươi nói phải làm sao bây giờ, ta nghe theo ngươi có được không, Hoa công tử?”
Tuy lời nói có chút nhượng bộ, nhưng vẫn khiến người nghe hận đến ngứa răng, Hoa Trăn buông tay ra: “Lời ngươi vừa nói cũng có chút đạo lý, để ta trở về suy nghĩ lại.”
Làm vừa ý hắn mà vẫn không chịu đi, Lạc Bảo Anh bực thật sự, dịch sát vào bên trong giường.
Thấy nàng muốn co thành một khối, Hoa Trăn lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười vui vẻ: “Rốt cuộc ngươi cũng biết sợ ta?”
Làm gì có cô nương nào gặp chuyện này mà không sợ? Lạc Bảo Anh không nói gì.
“Về sau ngươi còn hung dữ nữa, tối nào ta cũng tới đây.” Hắn uy hiếp nàng, “Sau này nhìn thấy ta, thái độ của ngươi phải tốt một chút, giống như… Giống như nhìn thấy Hạ công tử vậy.”
Cũng không nhìn xem hai người khác nhau bao nhiêu, nểu hắn cũng ôn tồn lễ độ như Hạ Sâm, nàng tuyệt không chán ghét hắn có được không? Nhưng Lạc Bảo Anh không nói, chỉ âm thầm khinh bỉ bĩu môi.
Đến khi Hoa Trăn đi, nàng gọi Lam Linh, kết quả một lúc lâu vẫn không thấy Lam Linh trả lời, đi ra ngoài nhìn, nào ngờ người đã hôn mê, nàng thật vất vả mới đánh thức được Lam Linh, nàng ấy không hề nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Bảo Anh cực kỳ bực bội, nửa đêm giáo huấn hai bà tử một trận, nhưng nàng biết bản lĩnh của Hoa Trăn, thầm nghĩ lúc này dù gì cũng phải nói cho đệ đệ.
Thật ra nàng không biết, La Thiên Trì đã cho người trông chừng từ sớm, chỉ là người đó không phải là đối thủ của Hoa Trăn, nửa đêm bị thương trở về, khiến La Thiên Trì tức giận đến mức từ trên giường bò dậy, lập tức cưỡi ngựa tới Lâm Xuyên Hầu phủ.
Nghe nói La Thiên Trì tới, Hoa Trăn vừa mới thay y phục dạ hành, nhìn hắn châm chọc nói: “Làm sao? Lần trước vẫn chưa đánh đủ, chẳng lẽ giờ lại muốn tìm ta đánh tiếp?”
La Thiên Trì đóng cửa, túm cổ áo hắn nói: “Ngươi tới Lạc gia làm gì? Trước đó ta đã cảnh cáo ngươi, để ngươi đừng đụng vào Lạc Tam cô nương!”
“Ta cứ đụng đấy, thì làm sao?” Hoa Trăn thấy La Thiên Trì khẩn trương như vậy, nhướn mày nói, “Vừa rồi ta đến gặp nàng, còn nói chuyện với nàng.”
“Ngươi…” La Thiên Trì trợn mắt, “Ngươi thật sự dám!”
Hoa Trăn nói: “Ta không có gì không dám, nhưng còn ngươi, vẫn nghĩ nàng là tỷ tỷ của mình sao?” Hắn chắc chắn La Thiên Trì không thích Lạc Bảo Anh, không thì tuyệt đối không lôi Hạ Sâm vào, hắn chính là coi Lạc Bảo Anh như tỷ tỷ để quan tâm, bảo vệ, ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng không cần.
Hoa Trăn không ngờ La Thiên Trì lại mê muội quá mức như vậy, sớm biết thì lúc trước đã không dẫn hắn tới Hồ Châu!
La Thiên Trì không biết phải giải thích thế nào, cắn răng nói: “Ngươi đã biết, thì đừng đụng vào nàng nữa!”
“Ta không cố tình đụng nàng.” Hoa Trăn nói, “Chỉ vì chuyện của dượng nên ta mới đến điều tra Lạc Vân, nhân tiện tới nhìn nàng mà thôi, nếu ngươi cảm thấy ta mạo phạm sự trong sạch của cô nương nhà người ta,” hắn nhướn mày cười, “Ta cưới nàng cũng được.”
La Thiên Trì trợn mắt há mồm, một lúc lâu trong đầu mới toát ra hai chữ, nằm mơ!
Nàng là tỷ tỷ của hắn, sao Hoa Trăn có thể trở thành tỷ phu của hắn được? Cái dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, sao xứng với tỷ tỷ? So với Hạ Sâm thì kém xa, hắn nói: “Cút đi, khi nào ngươi thành Đại tướng quân thì nói tiếp!”
Hắn nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra.
Hoa Trăn gọi tùy tùng tới, phân phó nói: “Đừng động đến Lạc Vân nữa, đi điều tra dượng xem thế nào.”
Nếu đúng như lời Lạc Bảo Anh nói, tất cả đều là dượng sai, vậy thì chính là cô cô lừa gạt hắn, nói cái gì mà dượng oan uổng, là Lạc Vân vu hãm, như thế khác gì biến hắn thành con khỉ để đùa bỡn, hắn vì tình nghĩa mà nguyện ý giúp đỡ, nhưng không có nghĩa là sẽ giống như kẻ ngu ngốc để người ta nói gì cũng nghe theo.
Tùy tùng giật mình, lĩnh mệnh rời đi.
- ------------------
Ngày mười tám tháng năm là ngày Lạc Bảo Đường xuất giá, ngày này, Lạc gia giăng đèn kết hoa, Lạc Bảo Anh đã sớm chuẩn bị thêm trang, cười khanh khách cùng Lạc Bảo Châu đi tới phòng Lạc Bảo Đường.
Lạc Bảo Đường đang trang điểm, tay bà tử vừa nhanh vừa chuẩn, trong nháy mắt đã cạo hết cả lớp lông tơ mềm mỏng đi, lập tức trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ.
Lạc Bảo Châu nhìn cũng thấy đau, nói với Lạc Bảo Anh: “Tam tỷ, về sau tỷ cũng phải làm vậy à?”
“Muội biết cái gì, phải cạo sạch sẽ, khuôn mặt mới có thể vừa trơn vừa mềm.” Lạc Bảo Chương hiểu rõ mấy thứ này.
Lạc Bảo Châu vẫn sợ, liên tục lắc đầu.
Lạc Bảo Đường làm xong, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện, cười nói: “Mọi người tới sớm thế, chỉ sợ sẽ phải chờ một lúc lâu.”
Không biết có phải ảo giác hay không, ba cô nương nhìn chằm chằm nàng, đều cảm thấy hình như Lạc Bảo Đường xinh đẹp hơn trước, Lạc Bảo Anh cười nói: “Bây giờ không tranh thủ ở bên cạnh tỷ, chẳng lẽ sau này còn cơ hội nữa sao? Lúc đó tỷ chính là nàng dâu của Đường gia, chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về trong chốc lát, muốn gặp nhau cũng khó.”
Tuy ngày thường không quá thân thiết, nhưng bây giờ nghĩ lại, mấy năm qua đều sớm sớm chiều chiều ở bên nhau, dù sao cũng không nỡ, nàng quay đầu nhìn Lạc Bảo Chương, đó cũng là thứ tỷ của nàng, một thời gian nữa sẽ gả ra ngoài, sợ rằng nàng cũng có chút nhớ nhung.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Kiều Thê
Chương 77: Chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn
Chương 77: Chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn