TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Kiều Thê
Chương 141: Lần đầu tiên hắn nhìn nàng khóc ở gần như vậy

Việc này phát sinh đột ngột, đến khi Lạc Bảo Anh lấy lại tinh thần, hận không thể lập tức nhảy sang du thuyền kia, hung hăng giáo huấn La Thiên Trì một trận.

Nhưng thằng nhóc chết tiệt này vậy mà dám cho người lái thuyền ra xa.

Lạc Bảo Anh nghiêng đầu nói với Viên thị: “Mẫu thân đừng lo lắng, con đi xem Châu Châu một chút, con biết là chuyện gì.”

Viên thị đang mơ hồ, thấy Lạc Bảo Anh hiểu rõ tình hình, khẽ gật đầu.

Lạc Bảo Anh đi vào khoang thuyền, Lạc Bảo Châu đã ngừng khóc, Tưởng Tịnh Anh ngồi bên cạnh trấn an, nhưng cũng không biết vì sao, thấy Lạc Bảo Anh, nàng nhường vị trí, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Gió lớn không ra boong thuyền, Lạc Bảo Châu khóc lóc chạy vào khiến nàng bị dọa cho giật mình, vì từ khi nàng gả vào Lạc gia, chưa bao giờ nhìn thấy tiểu cô nương rơi nước mắt, rốt cuộc là bị ai ăn hiếp?

Còn không phải đệ đệ vô liêm sỉ của nàng! Lạc Bảo Anh thở dài: “Chuyện này nói ra thì rất dài.” Nàng đặt tay lên vai Lạc Bảo Châu, “Châu Châu, ta nhất định sẽ vì muội ra khẩu khí này, đợi chút ta liền đến Nghi Xuân Hầu phủ!”

Chẳng lẽ là Nghi Xuân Hầu? Tưởng Tịnh Anh càng thấy hồ đồ.

Lạc Bảo Châu khẽ lắc đầu: “Tam tỷ không cần ra mặt thay muội, là muội tự tìm khổ nhất định phải đưa hắn bùa bình an, bây giờ hắn trả lại cho muội cũng tốt.”

Có thể hoàn toàn kết thúc được rồi.

Thấy lông mi muội muội còn vương nước mắt, điềm đạm đáng yêu, Lạc Bảo Anh thật không rõ La Thiên Trì sao lại nhẫn tâm thương tổn Châu Châu như vậy? Cho dù là tiểu cô nương thích hắn, cũng không đến mức coi như kẻ thù chứ? Huống chi có nhiều năm giao tình như vậy, nàng càng nghĩ càng không thể nhẫn nhịn, đột nhiên đứng lên: “Đại tẩu, tẩu ở cùng Châu Châu, ta đi trước.”

Nàng bước nhanh đi đến boong thuyền, lệnh người cho du thuyền cập bờ, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng các phu nhân nói chuyện, chính là đang bàn tán chuyện này, kinh thành có nhà nào không muốn nịnh bợ La Thiên Trì, muốn gả nữ nhi cho hắn? Bây giờ hắn nháo thành như vậy, khó tránh sinh ra hiểu lầm, có lẽ khiến người ta cảm thấy Lạc Bảo Châu lén lút tặng đồ cho La Thiên Trì, nên mới bị nhục mạ ngay trước mặt mọi người.

Nhưng đó là nàng dẫn Lạc Bảo Châu tới tặng đồ một cách quang minh chính đại, khi đó nàng cũng không ngờ được Lạc Bảo Châu sẽ thích La Thiên Trì.

Đến khi du thuyền dừng lại, nàng giẫm lên cầu gỗ rồi đi ra xe ngựa, lập tức lệnh cho phu xe đi thẳng đến Nghi Xuân Hầu phủ.

Lúc này tâm tình La Thiên Trì cũng không tốt, vừa về phủ liền uống rượu, nhưng nghe nói Vệ Tam thiếu phu nhân cầu kiến, trong lòng hắn chấn động. Lúc còn nhỏ mỗi lần hắn làm chuyện sai, tỷ tỷ luôn dạy dỗ hắn, bây giờ chỉ sợ cũng vì thế, hắn buông chén rượu xuống rồi nói: “Cứ nói… Bản hầu không có ở đây.”

Hạ nhân đi truyền lời, trở về bẩm báo: “Tam thiếu phu nhân nói, Hầu gia không có ở đây thì nàng cứ chờ ở cửa, cho dù là chờ đến sáng ngày mai.”

Trong lòng La Thiên Trì biết trốn không được, hắn cũng không đành lòng để tỷ tỷ cứ chờ như vậy, rót chén rượu uống một hơi cạn sạch, hắn cho người mời vào.

Lạc Bảo Anh bước chân lướt gió, ba bước cũng thành hai bước đi tới nhà chính, trở tay đóng cửa lại, nói: “Uy phong của Hầu gia thật là lớn nha.”

Thanh âm nghe có vẻ yên ổn, nhưng hắn quen thuộc ngữ khí của nàng, đó là gió thổi báo mưa to gió lớn sắp tới. Nhưng vừa rồi hắn toàn dựa vào khí phách mà quên mất quan hệ giữa Lạc Bảo Châu và Lạc Bảo Anh, chỉ cảm thấy Lạc Bảo Châu đáng giận, thế nên mới trả lại bùa bình an cho nàng, hiện tại mới nghĩ đến trong lúc lơ đãng đã đắc tội tỷ tỷ!

Hắn đứng lên, che giấu hoảng hốt trong lòng, cười một cái rồi nói: “Tỷ tỷ, tỷ không nên tức giận, ta chỉ là…”

Còn chưa dứt lời, Lạc Anh liền giơ chân đá lên đùi hắn, duỗi tay tóm lấy áo hắn: “Đệ làm vậy sẽ huỷ hoại thanh danh của một cô nương, chẳng lẽ đệ không hiểu được? Cho dù Châu Châu thích đệ, cũng không tính là sai! Đệ dựa vào cái gì mà ăn hiếp muội ấy, dựa vào cái gì mà nhục mạ muội ấy trước mặt mọi người? Bùa bình an kia là ta đồng ý cho muội ấy tặng, trước đó muội ấy đã hỏi qua ta, đệ dựa vào cái gì mà ném trả như thế? Chà đạp tâm ý của muội ấy đối với đệ!”

Nàng hùng hổ doạ người, La Thiên Trì phản bác: “Cái gì mà thích ta, tỷ không thấy nàng ấy mắt đi mày lại với Mạnh công tử đâu? Còn trang điểm… Rõ ràng chính là dáng vẻ câu dẫn nam nhân, vậy cũng coi là thích? Tam tỷ, cứ coi nàng ấy là muội muội của tỷ, cũng không đáng để tỷ bảo vệ!”

Lạc Bảo Anh kiễng chân gõ một cái lên trán hắn, mắng: “Đồ khốn, Châu Châu là người như thế nào chẳng lẽ đệ không rõ ràng? Cái gì mà câu dẫn nam nhân, đệ không thích nàng, còn không cho phép nàng gả cho người khác? Lúc trước ta thích Vệ Lang, làm sao đệ lại càng muốn để ta quen biết Hạ công tử?”

Cú đánh kia rất nặng, La Thiên Trì thấy đau tận óc, trong chốc lát lại nghĩ tới dáng vẻ Lạc Bảo Châu xoay người rời đi, nhất định là thương tâm. Nhưng nếu thật sự thích một người, sao có thể nhanh quên như vậy? Hắn sờ trán: “Nàng ấy chính là đồ lả lơi ong bướm!”

Thấy hắn u mê không tỉnh, Lạc Bảo Anh nhìn kỹ hắn, nhướn mày nói: “Muội ấy thích người khác thì có liên quan đến đệ sao? Đệ còn không thèm để ý muội ấy, vì sao tức giận như vậy?”

“Ta…” La Thiên Trì lại không biết phản bác thế nào, một hồi lâu mới nói, “Nàng ấy là kẻ lừa đảo, ta muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng ấy.”

Thật là ấu trĩ nực cười, khó trách nhiều năm như vậy mà không thấy hắn có ý trung nhân, đệ đệ này của nàng chính là một chút cũng không thông suốt, ánh mắt Lạc Bảo Anh chợt lóe: “Ta cảnh cáo đệ, sau này Châu Châu gả cho ai, đệ đều không được phép nhúng tay, cũng không được tiếp tục ức hiếp muội ấy, ta tự nhiên sẽ chọn một tướng công thật tốt cho muội ấy.

“Tỷ muốn chọn ai, Mạnh Thâm sao?” La Thiên Trì buột miệng nói ra.

“Đúng, ta thấy được Mạnh Nhị công tử rất thích Tứ muội, cho dù hôm nay đệ nháo thành như vậy, hắn cũng sẽ không thay đổi chủ ý, mấy ngày nữa ta sẽ để mẫu thân cùng Mạnh gia kết thân rồi gả Châu Châu qua đó.” Nàng nhìn La Thiên Trì, nhàn nhạt nói, “Đệ yên tâm, có Mạnh công tử ở đây, chắc chắn sẽ yêu thương muội ấy, Châu Châu tuyệt sẽ không tới làm phiền đệ, đệ cũng không cần lo lắng muội ấy sẽ lại thích đệ. Ngoài ra, chuyện này đệ phải tự mình tới xin lỗi Lạc gia, bằng không sau này đừng tới gặp ta!”

Nói xong, lại hung hăng đạp hắn một cái, nàng mới nghênh ngang rời đi.

La Thiên Trì từ từ ngồi xuống, tay cầm chén rượu hơi lay động, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng giống như giọt rượu màu hổ phách kia, mãi không yên ổn được.

Lạc Bảo Anh ra khỏi cửa lớn, khom lưng tiến vào xe ngựa, lại phát hiện bên trong đã có một người, vừa định đặt câu hỏi, người nọ vươn tay kéo nàng một cái, nàng liền ngã vào vòng tay hắn. Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, nàng lẩm bẩm nói: “Hôm nay thật là tức chết ta!”

Vệ Lang cười nói: “Ta đã nghe nói chuyện này, đoán được nàng sẽ tới đây.”

“Ta hận không thể đánh vỡ đầu hắn, chính là nhìn vào mặt mũi ta thì hắn không nên đối xử với Châu Châu như vậy! Chàng nói hắn có bao nhiêu đáng giận? Thằng nhóc chết tiệt bây giờ không có ai ở bên cạnh, càng ngày càng vô pháp vô thiên!”

“Nam nhân thiếu lý trí, tự nhiên đáng sợ hơn nữ nhân nhiều.” Tay hắn khẽ vuốt lưng nàng, “Hắn chưa từng thích cô nương nào, có lẽ là bản thân cũng không hiểu được.”

Bởi vì chiếu theo quan điểm của Vệ Lang, giả sử hắn gặp phải loại chuyện này, hắn không thèm để ý Lạc Bảo Châu, như vậy nàng có gả cho người khác, hắn cũng nên thờ ơ, nơi nào sẽ mượn cơ hội này để phát tiết? Điều này hiển nhiên là nói không thông, chỉ có duy nhất một loại giải thích chính là, La Thiên Trì ít nhiều có chút để ý.

Lạc Bảo Anh ngưng mắt nhìn hắn: “Chàng cũng cảm thấy hắn đối với Châu Châu…”

“Ừ.” Vệ Lang cúi đầu bóp mặt nàng, “Ta chính là người từng trải.”

“Nhưng chàng chưa từng nhục mạ ta, nếu chàng làm như vậy, cả đời này đừng mong cưới được ta.” Lạc Bảo Anh hừ hừ, nàng chính là người thù dai.

Hắn cười rộ lên: “Ta lại không ngốc, sao lại đắc tội nàng, không giống…” Hắn nghĩ thầm có lẽ bây giờ La Thiên Trì mới cảm nhận được tư vị thích một người, có lẽ ngay từ đầu cái này cũng sẽ không làm người cảm thấy ngọt ngào, trái lại có loại lo âu khó chịu, ít nhất lúc hắn phát hiện mình thích Lạc Bảo Anh, liền có chút hoảng loạn, dù sao nàng nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy.

May mắn hắn kiên trì tới cùng, chưa từng bỏ qua hai đời này.

Lạc Bảo Anh dựa vào ngực hắn: “Tên ngốc Thiên Trì này, đối với Châu Châu như vậy, ta nhìn hắn thu thập kiểu gì đây.”

Vệ Lang nói: “Cái này cũng không khó.” Cúi đầu hôn hôn má nàng, “Dù sao Châu Châu không giống nàng.” Tính tình hai người cách xa vạn dặm, nếu là La Thiên Trì đối với Lạc Bảo Anh như vậy, nhất định là khó có thể vãn hồi, nhưng Lạc Bảo Châu sao, khóe miệng hắn nhếch lên, vừa nhìn đã biết là người rất dễ dỗ.

Nghe được lời này, Lạc Bảo Anh nhướn mày: “Nam nhân các người đều hư như vậy sao?” Nàng kêu xe ngựa đi Lạc gia.

Lúc này Viên thị đã biết chân tướng, nhìn thấy Vệ Lang cùng Lạc Bảo Anh, cũng bất chấp hàn huyên, kéo Lạc Bảo Anh sang một bên rồi nói: “Con thật đi Nghi Xuân Hầu phủ?”

“Vâng, mẫu thân, người rửa mắt mong chờ đi, Châu Châu chắc chắn có cửa nhân duyên tốt.”

Nghe xong, Viên thị vẫn không hiểu gì, chỉ thấy Lạc Bảo Anh đã định liệu trước, ngược lại cũng thở phào một chút.

Lạc Bảo Anh lập tức tới Đông Khóa Viện tìm Lạc Bảo Châu, nom tiểu cô nương rất tốt, khẽ mỉm cười nói: “Sao Tam tỷ lại tới đây? Muội đã không có việc gì, tỷ không cần lo lắng cho muội.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Bảo Anh dặn dò nàng, “Giả sử ngày nào đó hắn tới xin lỗi muội, đừng nhanh như vậy tha thứ hắn.”

Lạc Bảo Châu ngẩn ra: “Hắn, hắn sẽ đến xin lỗi?”

Sao có thể?

Làm ra loại chuyện đáng giận kiểu này, hắn nhất định là chán ghét nàng, sao có thể còn đến xin lỗi chứ?

Lạc Bảo Anh thấy hai mắt nàng mơ màng mù mịt, thở dài nói: “Muội nhớ rõ lời này là được.”

Lạc Bảo Châu “ồ” một tiếng, trong lòng cũng không tin.

Xảy ra náo loạn như vậy, Lạc Bảo Anh cũng không còn tâm tình ngắm hoa sen gì nữa, cùng Vệ Lang ngồi xe trở về, hai người đi vào nhị môn, vừa tới sân, lại thấy hai bà tử túm lấy Vệ Liên, đằng sau còn có Trình thị, không biết đang nói cái gì, thoạt nhìn như là đang mắng Vệ Liên, Vệ Liên chỉ biết khóc, Trình thị phân phó bà tử áp nàng ta về.

Phải biết rằng từ trước đến nay Trình thị đều rất thương yêu tiểu nữ nhi này, lúc này lại cho người động thủ, chẳng lẽ vừa rồi Vệ Liên đi xem đua thuyền đã làm ra chuyện gì? Nàng không đi cùng nàng ta, hơn nữa lại tới du thuyền Lạc gia, hoàn toàn không biết gì cả.

Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Ta biết.”

“Sao mà chàng biết được?” Lạc Bảo Anh kinh ngạc, “Không phải chàng bồi Hoàng Thượng sao?”

“Tam muội cho thuyền đong đưa đến trước mặt Hoàng Thượng, còn đàn một bài.” Một lòng muốn làm Hoàng Hậu nương nương, lại không nhìn xem nàng ta có bản lĩnh gì, các cô nương dùng loại mánh khóe này là có thể bắt được lòng Hoàng Đế, vậy thì ai cũng có thể ngồi lên phượng vị, Vệ Lang nói, “Lúc ấy Đại bá phụ cực kỳ tức giận, ngại nàng ta ném mất thể diện Vệ gia, lập tức cho người lên thuyền dẫn nàng ta về.”

Lạc Bảo Anh khinh thường, cười Vệ Liên có lòng tham cũng cười nàng ta ngu xuẩn.

Nhớ tới trước kia quen biết sơ sơ, nàng ta chỉ là một tiểu cô nương tùy hứng, rốt cuộc sao lại biến thành bộ dáng hôm nay?

“Khó trách Nhị bá mẫu bỏ được, thì ra còn đắc tội Đại bá phụ.” Chỉ là nàng không có hứng thú nói tới chuyện của Nhị phòng, hôm nay tới Bạch Hà một chuyến, lại đi Nghi Xuân Hầu phủ, lại đi Lạc gia tới tới lui lui, nàng kéo cánh tay Vệ Lang rồi  nói: “Lúc này ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, đều phải mệt chết ta.”

Nàng khẽ cáu tựa như làm nũng, hắn khom người bế nàng lên: “Được, ta cũng đang có ý này.”

Lạc Bảo Anh nhìn ánh mắt trêu đùa của hắn, buồn bực nói: “Ta là ngủ thật.”

“Ta cũng vậy, bằng không nàng tưởng là gì?” Hắn thấp giọng nói, “Bảo bối, đừng nghĩ quá nhiều.”

Mặt nàng đỏ ửng, bình thường hắn chỉ gọi nàng là Bảo Anh, nhưng mỗi khi hai người cá nước thân mật, cái gì hắn cũng gọi, lại cứ là thanh âm dễ nghe, lúc động tình thô khàn triền miên không dứt, giống như từng đợt gió ấm bên tai, nàng nghiêng sang, mặt dán vào áo bào của hắn, không để ý tới hắn trêu đùa.

Vệ Lang cũng không để ý nàng trở về có bằng lòng hay không, cười một cái ôm nàng đi.

Vệ Liên bị lệnh cưỡng chế cấm túc, Trình thị biết hôm nay nàng ta là bị mỡ heo che mờ mắt, không cam lòng gả cho công tử bình thường, nhưng bây giờ thanh danh nàng ta như vậy thì còn có lựa chọn sao? Trình thị chỉ hận lúc trước dung túng nàng ta, đem tiểu nữ nhi còn đang sống sờ sờ bị huỷ hoại, sau khi bà ta thương lượng với Trình lão phu nhân, liền quyết định đính hôn với môn sinh của Trình lão gia.

Hết trận này, Lạc gia, Ngô gia cũng phải kết thân, Ngọc Phiến nghe được tin tức từ chỗ Chu cô cô, nói là Ngô cô nương đã khỏi hẳn, hai ngày này Ngô phu nhân sẽ tới phủ, thậm chí nàng ta còn thấy Viên thị ra vào nhà kho, dường như muốn lập tức lấy ra sính lễ.

Đây chính là chuyện vui, lão thái thái nghe Viên thị nói như vậy, cười tủm tỉm nói: “Được, tất cả đều giao cho con xử lý, may mắn Nguyên Chiêu mới thành thân, mấy tờ đơn vẫn còn hết, đến lúc đó cứ y theo trong này mà mời khách khứa, ngược lại dễ dàng hơn nhiều.”

Viên thị nói: “Mẫu thân nói phải.”

Lúc này Ngọc Phiến bưng trà tới, đặt trước mặt Viên thị.

Viên thị cầm lên, cũng không có uống, ngược lại nhìn chằm chằm nước trà trong chén, một lúc sau đột nhiên đưa tới trước mặt Ngọc Phiến: “Bây giờ ta cũng không khát, ngươi uống hết đi.”

Lão thái thái kinh ngạc.

Ngọc Phiến càng bị dọa sợ, ngón tay nắm vạt áo nói: “Phu nhân đừng nói đùa, sao nô tỳ có thể uống trà của người? Đây là người ở phòng bếp đặc biệt pha, nô tỳ không dám uống.”

“Vì sao không dám?” Viên thị cười lạnh, “Bởi vì ngươi hạ độc ở bên trong!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngọc Phiến trắng bệch, lão thái thái cũng trợn to hai mắt, hỏi Viên thị: “Con nói cái gì, Ngọc Phiến hạ độc gì?”

Viên thị sớm biết sẽ như vậy, cho người mang lên một con gà sống, bảo nha hoàn rót nước trà vào miệng nó, chưa được nửa khắc, liền thấy con gà co quắp trên mặt đất rồi bất động, ngược lại không phải là đã chết, mà giống như bị bệnh nặng, cả người không có khí lực, nàng nhìn về phía lão thái thái: “Có lẽ mẫu thân đã thấy rõ ràng?”

Lão thái thái cả kinh đến nỗi đánh rơi chén trà trong tay xuống đất: “Sao lại vậy… Ngọc Phiến, vì sao ngươi phải hạ độc hại người?”

“Nô tỳ không có.” Ngọc Phiến “bùm” một phát quỳ xuống đất, “Lão thái thái, nô tỳ hầu hạ người nhiều năm, tính tình nô tỳ như nào mà người không biết sao? Thái thái (Viên thị) đối với nô tỳ ân trọng như núi, cho phép nô tỳ tiếp tục hầu hạ lão nhân gia người, vì sao nô tỳ phải hại thái thái?”

“Vì Nguyên Giác!” Viên thị nói, “Ngươi không chỉ hại ta, trước đây còn hại Gia Nhi, đó là vì ngăn cản Bảo Đường gả tới Đường gia. Bây giờ ngươi thấy Ngô cô nương không vừa mắt, ngươi lại khiến cho nàng trúng độc nên trên mặt mới nổi ban đỏ.” Nàng chậm rãi nói, “Ngươi cho rằng mình không có sơ hở, nhưng từ lâu ta đã cho người nhìn chằm chằm ngươi. Hôm qua ngươi ra ngoài, đến hiệu thuốc mua dược liệu, muốn nhân chứng thì rất dễ dàng, tất nhiên chưởng quầy của cửa hàng đó nhận ra ngươi, ta cũng cho người hỏi qua đại phu, mấy loại thuốc ngươi mua mà phối với nhau, có thể làm cho đầu óc mơ hồ, xụi lơ trên giường.”

Trên trán Ngọc Phiến toát ra mồ hôi lạnh, nàng liều mạng dập đầu nói: “Lão thái thái, nô tỳ không có, dược này là nô tỳ thấy thân thể mình không thoải mái nên mới mua về dùng, ngược lại không biết nô tỳ có chỗ nào đắc tội phu nhân, để phải vu hãm ta như vậy?” Nàng bò đến chỗ lão thái thái, “Xin người mau cứu nô tỳ!”

Lão thái thái giống như ngây dại, bởi vì chuyện Viên thị vừa nói quá mức dọa người, nhưng xác thật lúc Lạc Bảo Đường đính hôn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ lại đến Lạc Nguyên Giác, chung quy bà không ngốc như vậy, thấy Ngọc Phiến bò tới, chỉ cảm thấy nàng ta là một con rắn độc, cả kinh kêu lên: “Ngươi đừng tới đây, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Ta đối đãi với ngươi như thế, ngươi lại sinh ra lòng dạ ác độc tới mức này! Dám hại Gia Nhi, còn dám hại con dâu, ngươi này…” Bà tức giận đến cả người phát run, ngay cả nói cũng không nên lời, bà giao hết mọi chuyện cho Viên thị, Viên thị nói có sách mách có chứng, dĩ nhiên là tin tưởng Viên thị, thở dài nói, “Con xử lý đi.”

Nghiêng đầu không nhìn Ngọc Phiến nữa.

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chán ghét một người như thế, cũng hối hận mình không mở to đôi mắt, lầm tưởng Ngọc Phiến thành thật, còn thương xót nàng ta, lúc này tâm tình lão thái thái cực kỳ phức tạp, không ở lại chính phòng được nữa, nha hoàn đỡ bà vào phòng trong.

Ngọc Phiến ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng vô tình của Viên thị, liền biết kết cục của mình là gì, nàng ta giống như bùn lầy quỳ rạp trên mặt đất.

Lạc Nguyên Giác từ Hàn Lâm Viện trở về, biết được việc này, cau mày đi tới phòng chứa củi.

Ngọc Phiến bị nhốt ở bên trong, hai tay bị dây thừng trói, nàng ta vốn tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy Lạc Nguyên Giác tới, nháy mắt lại hiện ra tươi cười, nói với hắn: “Nguyên Giác, ta đây đều là vì con, Ngô cô nương không xứng với con, ta mới có thể hại nàng, nhưng chỉ làm cho nàng nổi mẩn đỏ chứ không phải muốn lấy mạng nàng, nhiều nhất là mấy tháng sẽ tốt. Nguyên Giác, con nên cưới cô nương danh môn vọng tộc mới được…”

Một khuôn mặt xấu xí đập vào mắt, vẫn không biết sai, Lạc Nguyên Giác lạnh lùng nói: “Vì sao bà không hỏi ta?”

Không hỏi hắn mà cứ thế sinh hắn ra, khiến hắn trời sinh đã là con vợ lẽ, không hỏi hắn, từ nhỏ đã đưa hắn đến bên cạnh Vương thị, thành kính hầu hạ Vương thị, để cho hắn gọi Vương thị là mẫu thân. Cũng không hỏi hắn, tự mình tới hầu hạ tổ mẫu, luôn là dáng vẻ nô tỳ, còn trông cậy vào hắn đối tốt với bà ta.

Hắn oán hận trời cao bất công, nhưng càng oán hận Ngọc Phiến, để cho xuất thân của hắn có dấu vết đê tiện không cách nào xóa được.

Hắn chỉ có thể cố gắng hết mình, không thua kém Lạc Nguyên Chiêu, bây giờ hắn rốt cuộc tiến vào hàn lâm, phần bất đắc dĩ này dần dần phai nhạt, vì hắn đã có thể khẳng định mình, buồn cười Ngọc Phiến lại vì hắn mà không cam lòng. Nhưng nếu đã không cam lòng thì lúc trước không nên sinh ra hắn, sinh ra Lạc Bảo Đường, nhưng mà bà ta cứ phải bắt lấy cơ hội kia, hiện giờ ngẫm lại, có phải hay không đối với phụ thân cũng là hạ dược, nên kết quả mới có thể như thế?

Bằng không sao phụ thân lại bằng lòng chạm vào bà ta?

Lạc Nguyên Giác nhàn nhạt nói: “Ta vốn cũng nhìn trúng Ngô cô nương, là bà huỷ hoại việc hôn nhân này.”

Ánh mắt hắn lạnh như băng, không hề có thân tình ở bên trong, cả người Ngọc Phiến run lên: “Con, con thích? Nhưng nàng sao có thể xứng với con… Nguyên Giác!”

“Bà cũng không xứng làm mẹ đẻ ta.” Lạc Nguyên Giác nói, “Nhưng phải làm gì đây, ta không có cách nào ngăn cản.”

Nước mắt Ngọc Phiến rơi xuống, hai mắt mơ hồ, nàng nhìn nhi tử lẩm bẩm nói: “Nguyên Giác, ta chỉ là muốn vì con làm chút chuyện, ta cho tới bây giờ không có nghĩ qua muốn liên lụy con, Nguyên Giác.” Nàng cực kỳ yêu thương nhi tử này, bản thân như vậy, nhưng sinh được hắn, lại tuấn mỹ giống hệt Lạc Vân.

Vì hắn, nàng bằng lòng trả giá hết thảy.

Lạc Nguyên Giác khẽ nói: “Vì ta ư? Nếu vì ta, sau này đừng để ta thấy bà nữa.”

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Ngọc Phiến khóc không thành tiếng.

Lạc Bảo Anh nghe nói chuyện này, lệnh Tử Phù tới hỏi rõ ràng, rồi sau đó là xử lý như thế nào, kết quả Tử Phù trở về nói: “Buổi tối Ngọc Phiến đâm đầu vào tường, đã chết. Lão thái thái không buồn ăn cơm, phải mời đại phu tới khám. Hôm nay Nhị cô nãi nãi cũng về, khóc rất lợi hại, đến bây giờ còn chưa đi.”

Ngọc Phiến vậy mà tự sát.

Cái này có chút ra ngoài dự kiến của Lạc Bảo Anh, nhưng có lẽ, là một người mẹ, đây là việc cuối cùng có thể làm được.

Viên thị nhìn mặt mũi hai đứa bé, vẫn là cho Ngọc Phiến an táng trọng thể, chôn ở trên núi ngoài thành.

Trong nhà xảy ra loại chuyện này, tâm tình Lạc Bảo Châu cũng rầu rĩ, nhớ tới Lạc Bảo Đường suýt chút khóc đến ngất xỉu, cái mũi nàng cũng ê ẩm, nghĩ thầm con người thật là phức tạp, rõ ràng thoạt nhìn là người bổn phận như vậy, nhưng cố tình lại có thể làm ra loại chuyện này, khó trách tổ mẫu vẫn luôn tự trách.

Nhưng ai có thể nhìn ra được?

Nàng thở dài, rửa mặt rồi lên giường chuẩn bị ngủ.

Thu La trấn an: “Cô nương đừng nghĩ chuyện này nữa, bây giờ Ngọc Phiến đã không còn, trong nhà yên bình, cũng là một chuyện tốt.”

Nhưng đó là đánh đổi bằng mạng người, sao có thể cao hứng nổi?

Nàng xua tay: “Ngươi thổi đèn rồi ra ngoài đi.”

Thu La đáp một tiếng, đắp kín chăn cho nàng, rón rén đóng cửa lại.

Lạc Bảo Châu ngủ không ngon, gặp vô số mộng, tới cuối cùng, trong mộng lại có người che miệng và mũi nàng, khiến nàng hít thở không thông, nàng ra sức giãy giụa, đột ngột mở mắt, ánh trăng rải rác nơi khuê phòng, trước giường nàng, thật sự có một người đang ngồi, tay hắn bịt kín mặt nàng.

Nhưng nàng biết người này.

Là La Thiên Trì.

Nàng trợn tròn đôi mắt, kinh hoảng nhìn hắn.

La Thiên Trì thấp giọng nói: “Tự muội nghĩ đi, lúc này lên tiếng kinh động hạ nhân, sẽ là cái kết quả gì. Suy nghĩ cẩn thận, gật đầu một cái.”

Trong khuê phòng có nam nhân, nhất định là thanh danh khó giữ được, Lạc Bảo Châu vẫn biết điểm này, liền gật đầu, đến khi La Thiên Trì buông tay ra, nàng lập tức ngồi dậy, lấy chăn bao kín người mình rồi nói: “Huynh tới làm gì?” Không dám lớn tiếng, nàng đè nén cảm xúc của mình, “Huynh đi mau, ta không muốn thấy huynh.”

Đôi mắt tiểu cô nương như quả nho đen, to to tròn tròn, nhưng không hề giống như lúc trước nhìn thấy hắn cao hứng như vậy, La Thiên Trì nhíu mày nói: “Muội thật muốn gả cho Mạnh Thâm?”

“Liên quan gì đến huynh?” Lạc Bảo Châu nghĩ thầm, hắn đã trả lại bùa bình an, đó là ý tứ tuyệt giao, hắn còn hỏi này đó làm gì, “Ta gả cho ai đều không liên quan đến huynh, huynh đi mau, ta còn muốn ngủ, ngày mai ta còn có rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Nàng nói xong thật sự nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

La Thiên Trì thấy lông mi nàng run run, hơi hơi cúi thấp người cẩn thận đánh giá nàng.

So với mỹ mạo không thể bắt bẻ của tỷ tỷ, Lạc Bảo Châu quả thật có chút không đủ, nhưng trên người nàng có loại ngây thơ cùng hồn nhiên mà tỷ tỷ không có, tựa như tiểu cô nương chưa bao giờ lớn lên, chọc người trìu mến, cho nên hắn bắt nạt nàng, trong lòng cũng không thoải mái, cho nên mới phiền lòng nổi cáu như vậy sao?

Lạc Bảo Châu cắn răng nói: “Huynh mau đi đi, bằng không ta liền gọi người tới, chúng ta cá chết lưới rách.”

Nghe được câu này, La Thiên Trì bật cười, ngón tay bóp mũi nàng: “Rốt cuộc là ai chết, muội chết hay là ta rách, muội không biết rõ à?”

Bị hắn chạm vào, Lạc Bảo Châu vội mở lớn hai mắt, thình lình phát hiện hắn ở ngay trước mặt, cùng lắm chỉ cách nàng mấy tấc, mặt nàng đỏ lên, lùi vào trong: “Huynh, huynh làm gì? Ta bảo huynh đi, làm sao huynh còn ở đây? Ta, ta thật phải gọi người.”

Bời vì quá xấu hổ khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm sinh động, như là hoa đào tháng ba, đôi tay La Thiên Trì cách chăn giữ chặt nàng, không cho nàng động: “Ta hỏi muội, lần trước muội nói thích ta rốt cuộc có phải sự thật hay không? Hay là thật sự lừa ta, muội thành thật trả lời, ta liền đi.”

Khoảng cách quá gần, nhìn mặt mày anh tuấn của hắn, trái tim nàng đập bịch bịch, cả người giống như đã tê rần, trong lòng thầm nghĩ cái gì mà không thích hắn, đều là tự lừa mình, cho dù hắn đối với nàng như vậy, nhưng tâm lý vậy mà cũng không có thật sự chán ghét. Nàng nên làm gì bây giờ? Nói cho hắn, nàng còn thích hắn sao? Nhưng nàng phải có chút tự tôn.

Tình thế khó xử, chỉ cảm thấy cả trái tim đều phát đau, nháy mắt, hai chuỗi trân châu nước mắt chảy xuống dưới.

Lần đầu tiên hắn nhìn nàng khóc ở gần như vậy, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời.

Tay không khỏi buông ra, nàng cảm thấy được, một tay đem chăn trùm kín đầu, nức nở nói: “Huynh mau đi đi, ta đồng ý từ giờ không thích huynh nữa, được không, sau này huynh đừng có như vậy…”

Như vậy sẽ chỉ khiến nàng kiên định không đứng lên được.

Nhưng hắn không đi mà đưa tay vén chăn lên, nàng đang khóc lê hoa đái vũ, không có thứ gì che đậy, lại muốn đi lấy áo ngoài đặt trên kỷ trà. Hắn bắt lấy cánh tay nàng, lập tức ôm nàng vào ngực, nàng bị dọa sợ, đã quên khóc, lại nghe thấy hắn nói: “Ai bảo nàng không được thích nữa? Bản hầu không chấp thuận.”

Đọc truyện chữ Full