Vệ Lang nhìn chằm chằm bản tấu chương này, ánh mắt rơi vào tên quan viên kia.
Trần Thế Anh.
Nếu nhớ không lầm thì đó là người của Dương Mẫn Trung.
Có thể thấy Dương Mẫn Trung mặc dù bị lưu đày nhưng vây cánh vẫn còn, chẳng qua Trần Thế Anh này có chút ý tứ, người khác e sợ bị liên lụy, rối rít vạch rõ quan hệ với Dương gia, Trần Thế Anh lại ngược gió dấy lên, ngược lại thật xứng với hai chữ nghĩa khí. Hoặc là, bản nhân hắn thật sự cho rằng sư phụ có lòng mưu phản?
Đặt tấu chương sang một bên, sắc mặt Vệ Lang ngưng trọng, chuyện này với hắn mà nói có chút khó giải quyết, hắn đứng lên cầm lấy tấu chương đi tới phòng Hải Minh Xương.
“Sợ rằng phải làm phiền Hải đại nhân.”
Hải Minh Xương không rõ nguyên do, đến khi xem xong mới lấy làm kinh hãi.
Giang Lương Bích là người nổi danh trong thiên hạ, ai không biết chiến công của ông ấy, tuy không ở triều đình nhưng chúng quan viên nhắc tới ông ấy đều không khỏi kính nể trong lòng, nhưng mà lại có người buộc tội, tội danh này không khỏi có chút kỳ quái, có điều hắn liếc mắt nhìn tấu chương một cái, Trần Thế Anh làm việc cẩn thận, không phải người đầu óc hồ đồ, không có lửa làm sao có khói.
Hắn nói: “Ngươi cứ làm như không nhìn thấy, bây giờ ta lập tức trình lên Hoàng Thượng.” Việc trọng đại như vậy, Hải Minh Xương cũng không dám tự mình quyết định.
Vệ Lang biết đây là biện pháp thích hợp nhất, gật đầu nói lời cảm tạ.
Chờ Hải Minh Xương đi một chuyến tới Càn Thanh cung, qua nửa canh giờ, Dương Húc liền triệu kiến Vệ Lang.
Trên long ỷ, đế vương trẻ tuổi dò xét hắn, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Giang Lương Bích thời trẻ tự mình chế tạo đại bác, thuốc nổ, pháo, tiên hoàng cũng biết, còn nói với trẫm, bản lĩnh của ông ấy mà so với Công Bộ thì còn giỏi hơn. Nhưng mấy năm nay, cũng chưa từng nghe thấy tin tức ở phương diện này, ngươi cùng sư phụ ngươi qua lại thận mật, có thể biết rõ tình hình?”
Không thể không nói, chiêu này của Dương Mẫn Trung cực kỳ tàn nhẫn, hắn ta nhất định là đã để Trần Thế Anh đi tra xét từ rất sớm, lấy sư phụ của hắn để đối phó hắn, may mắn Dương Húc không phải hôn quân, bằng không thật sự nghĩ theo hướng tạo phản, sư phụ chắc chắn lâm vào nguy hiểm.
Hắn gật đầu đáp: “Hồi Hoàng Thượng, sư phụ không ở kinh thành, vi thần đã nhiều năm không gặp ông ấy, có điều sư phụ cực giỏi trong việc nghiên cứu các loại linh kiện máy móc, chính vì nguyên nhân này, năm đó tiên hoàng mới cho phép sư phụ tiếp tục dốc sức vì triều đình, sư phụ cũng từng nói qua, tương lai dùng cho chiến sự, uy lực cực lớn, có thể bảo vệ Đại Lương yên bình.”
Không để lộ một chữ, Dương Húc đưa mắt nhìn hắn: “Bản lĩnh của Giang Lương Bích rõ như ban ngày, chỉ là nếu dốc sức vì triều đình, vậy nên toàn tâm toàn ý, lần này ngươi đi Giang Nam một chuyến, lệnh ông ấy đóng cửa tất cả thư viện, còn có hỏa khí…” Hắn khẽ cười, “Nếu là đồ vật lợi hại như vậy, nhất định phải dùng cho chiến sự. Hoài Cảnh,” thanh âm của hắn bỗng nhiên nhu hòa, “Hà quốc phái hơn trăm chiến thuyền chiếm lĩnh Chương Châu, muốn lũng đoạn vùng biển phụ cận, nghe nói trên chiến thuyền đều bố trí pháo, Tổng binh Chương Châu truyền tới cấp báo, Đại Lương ta không địch lại, có lẽ nên thử xem hỏa khí của Thần Cơ tiên sinh một chút.”
Nghe có vẻ cực kỳ ôn hòa nhưng lại ẩn chứa sát khí, mà sát khí này lại có thể nhọn có thể cùn, Vệ Lang mới hiểu được cho dù không có Trần Thế Anh thì sư phụ cũng bị đặt vào tình thế nguy hiểm.
Sức ảnh hưởng của ông ấy quá lớn, đã lớn đến mức uy hiếp được Dương Húc, cho dù sư phụ không có lòng mưu phản thì vẫn khiến cho Dương Húc nảy sinh kiêng kị.
Như vậy, hắn không thể không đi Giang Nam, hơn nữa thế nào cũng phải đi Chương Châu đối mặt với Hà quốc.
Hắn gật đầu nói: “…Thần lĩnh mệnh.”
- ---------------------
A Dương ngày ngày trưởng thành, không lâu trước đây đã có thể ngồi, còn đặc biệt thích ngồi, lúc không buồn ngủ chỉ cần thấy Lạc Bảo Anh thì sẽ vươn tay, trong miệng phát ra tiếng “ê ê, a a”, Lạc Bảo Anh liền để cho bé ngồi. Thân mình mềm mại của bé dựa vào ngực mẫu thân, nàng cầm trống bỏi dụ dỗ bé.
Bé thích nhìn trống bỏi màu đỏ, đôi mắt mở thật lớn, hai tay múa may cực kỳ vui sướng, còn nhoẻn miệng cười.
Lạc Bảo Anh cũng là làm không biết mệt, để cho nàng chơi với nhi tử cả ngày thì nàng cũng cao hứng, đáng tiếc A Dương quá nhỏ, thời điểm hoạt bát như vậy chỉ có một lát, đại đa số thời gian đều ngủ, cho nên khuôn mặt mới có thể càng ngày càng tròn, trắng trắng, thật giống như bánh bao vừa mới ra lò.
Có lúc nàng sẽ gọi bé là “Bánh bao bánh bao”, A Dương không biết nàng đang làm gì, bởi vì bé chỉ biết tên của mình, gọi “A Dương” thì bé sẽ có phản ứng, dáng vẻ ngây thơ đó thường chọc cho Lạc Bảo Anh cười to.
Mắt thấy sắc trời dần dần tối lại, Lạc Bảo Anh bế A Dương đi ra sân, dịu dàng nói: “A Dương, cha con sắp về rồi, lúc nào thì con có thể gọi chàng một tiếng “cha” đây?”
Đôi mắt A Dương chớp chớp, vươn ngón tay ra nắm viên nam châu trên lỗ tai nàng.
Ánh nắng chiều nhuộm một tầng đỏ trên bầu trời.
Vẫn đúng giờ như vậy, Vệ Lang mặc quan bào màu đỏ chậm rãi đi tới, từ xa đã thấy hắn cười, tựa như ráng chiều, ôn nhu lại mỹ lệ.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy tay A Dương vẫy vẫy: “Cha, cha!”
Lúc này, nàng giả vờ làm A Dương, phát ra thanh âm lanh lảnh chói tai, cho rằng chính mình là bảo bảo, Vệ Lang cười rộ lên, đặt tay lên búi tóc nàng: “Thật ngoan.”
“Ngoan cái gì.” Nàng sẵng giọng, “Ta là nói thay A Dương, trời ơi, không biết lúc nào nó có thể mở miệng đây.”
“Sao nàng trở nên nóng vội như vậy?” Vệ Lang ôm hai mẹ con nàng vào ngực, “Hiện giờ nó mới bốn tháng, nàng trông cậy vào nó biết gọi người?”
“Thì ta muốn nghe một chút mà.” Lạc Bảo Anh nói, “Ta chưa từng làm mẹ.”
Vệ Lang bật cười: “Nói bậy gì chứ, không phải bây giờ nàng đang làm mẹ sao?”
“Nó không gọi thật giống như chưa trở thành sự thật.” Nàng vân vê khuôn mặt nhỏ của bé, “A Dương, con có nghe thấy không, chỉ cần con gọi, ta mua cái gì cho con cũng được.”
Rõ ràng là nàng sinh con, tại sao giống như chính nàng cũng nhỏ đi vậy, luôn nói mấy lời ngây thơ hồn nhiên, nhưng cái này với Vệ Lang mà nói thì có chút mới lạ, bởi vì từ khi Lạc Bảo Anh sinh con, nàng thay đổi sang một trạng thái mới, trước kia hắn chưa từng thấy qua, nàng trở nên càng ngày càng thích làm nũng, cũng càng ngày càng ỷ lại hắn.
Hắn vốn nên vui mừng, nhưng nghĩ đến lập tức phải đi Giang Nam thì cực kỳ lo lắng.
Kiềm chế phần tâm tình này, hắn cùng Lạc Bảo Anh dùng xong bữa tối, thấy nàng nhìn A Dương ngủ rồi mới kéo nàng nói chuyện.
Sắc mặt hắn có chút nặng nề.
Trong phòng im ắng, nha hoàn đều ở bên ngoài hầu hạ, Lạc Bảo Anh nhìn hắn, dò hỏi: “Nội các có chuyện gì sao?”
“Không phải.” Hắn ôm nàng ngồi lên đùi.
Hết tháng ở cữ, nàng rất để ý thân thể mình, rất nhanh đã gầy xuống, nhưng vẫn không được thon thả như trước kia, có điều như thế này khiến nàng có thêm chút phong vận của thiếu phụ, hắn ngược lại cảm thấy rất tốt.
Vòng tay quanh người nàng, hắn khẽ nói: “Hoàng Thượng lệnh ta đi Giang Nam.”
“Đang yên đang lành sao phải đi Giang Nam?” Lạc Bảo Anh giật mình.
“Sư phụ mở thư viện lớn khiến Hoàng Thượng có chút bất mãn, sư phụ ấy mà, nàng đã từng gặp ông ấy, nhưng nàng sẽ không hiểu được chí lớn của ông ấy. Có một vài ý tưởng của sư phụ đúng là bất lợi với triều đình, Hoàng Thượng lại là người chăm lo việc nước, dã tâm bừng bừng, không thể cho phép sư phụ làm việc như vậy.”
Thật ra Giang Lương Bích đã mở thư viện từ rất lâu, chỉ là tiên hoàng nhân hậu hòa nhã, chưa từng cấm, nhưng tới thời Dương Húc thì không thể thực hiện được, Lạc Bảo Anh gật đầu: “Gần vua như gần cọp, nếu Hoàng Thượng không thích, vậy chàng phải thuyết phục Thần Cơ tiên sinh đóng cửa thư viện.”
Kỳ thật nói dễ nghe thì là thuyết phục, chứ Giang Lương Bích căn bản cũng không có cơ hội lựa chọn.
Chẳng qua chuyện này ngược lại cũng không có gì, sư phụ là người thức thời, có thể sẽ thất vọng, nhưng cuối cùng nhất định sẽ hiểu rõ con đường này nên đi như thế nào. Hắn là lo lắng Hà quốc, có vài ngoại di phát triển rất nhanh, Hà quốc là một trong số đó, ban đầu thần phục Đại Lương, hàng năm đều tiến cống, nhưng không ngờ sẽ đột nhiên xâm chiếm Chương Châu, nếu không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Mà hắn còn chưa nói với Lạc Bảo Anh, nhưng do dự bị nàng nhìn ra thì sẽ chỉ khiến nàng càng thêm lo lắng.
Hắn cười một cái rồi nói: “Xong việc ở Giang Nam, ta còn phải cùng sư phụ đi một chuyến tới Chương Châu, Hà quốc nhỏ bé lại có gan khiêu khích Đại Lương, nhất định phải để cho bọn họ nếm mùi lợi hại.”
Lạc Bảo Anh trợn tròn đôi mắt: “Chàng, chàng lại phải đi đánh giặc? Chàng cũng không phải võ tướng, chàng cầm được đao kiếm gì đâu?”
“Bởi vì phải dùng đến hỏa khí do sư phụ chế tạo, dĩ nhiên là sư phụ hiểu rõ nhất, mà ta cùng với sư phụ đã từng trải qua thắng lợi lớn, cũng là người thích hợp nhất để chọn.”
Hắn nói qua loa, nhưng Lạc Bảo Anh thông minh nhanh nhạy, đặt hai việc ở cùng một chỗ, nàng lập tức hiểu ra, đó là Dương Húc cố ý phái Vệ Lang đi, bởi vì hiện giờ hắn cũng không tín nhiệm Giang Lương Bích như vậy, còn Vệ Lang, chắc là cũng là bán tín bán nghi, cho nên buộc hai người bọn họ vào một chỗ, giả sử Giang Lương Bích có mảy may gây rối thì sợ rằng Vệ Lang cũng sẽ bị liên lụy.
Đó là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Lạc Bảo Anh đột nhiên khóc lên.
Vệ Lang bị dọa cho giật mình, vội nâng mặt nàng: “Nàng khóc cái gì? Không phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao, Hà quốc đó không đáng sợ, ta rất nhanh sẽ trở về.”
“Chàng gạt người, không đáng sợ vậy sao cứ phải là hai người đi, Tổng binh Chương Châu chết rồi sao? Còn đại quân ở lân cận đâu, thế nào cũng phải để hai người từ Giang Nam tới?” Nàng dùng hai bàn tay trắng như phấn đấm hắn, “Chàng còn gạt ta.”
Thật là giấu không được, có thê tử thông minh đúng là đau đầu, Vệ Lang thở dài: “Ta cứ tưởng nàng sinh con xong sẽ thành ngốc chứ.”
Nghe được câu này, Lạc Bảo Anh muốn cười mà không cười nổi, cắn răng nói: “Nếu không ta đi nói với Hoàng Thượng…”
“Nói cái gì?” Vệ Lang vội nói, “Cho dù nàng lấy ra thân phận biểu muội thì như thế nào? Nàng đặt đệ đệ nàng ở đâu? Chuyện này, cho dù hắn ra mặt thì Hoàng Thượng cũng sẽ không thay đổi chủ ý.”
Vô tình nhất là nhà đế vương, nếu Dương Húc bởi vì Lạc Bảo Anh mà có thể buông tha Giang Lương Bích, hoàn toàn tín nhiệm hắn, vậy căn bản là không có khả năng, bằng không Tôn gia cũng sẽ không rơi vào nông nỗi kia. Nhưng hắn cũng không oán hận Dương Húc, có đôi khi, muốn nắm chặt hoàng quyền thì phải hy sinh rất nhiều thứ.
Sao hắn có thể không hiểu?
“Bảo Anh, ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ trở về.” Hắn đặt tay lên vai nàng, “Nàng ở nhà đừng suy nghĩ linh tinh, ta chính là sợ nàng như vậy nên mới lo lắng.”
“Nhưng ta càng lo lắng cho chàng.” Lạc Bảo Anh nói, “Ta đi cùng chàng được không?”
Hắn cười rộ lên: “Nàng không cần A Dương hả, nó còn nhỏ như vậy.”
Nghe được lời này Lạc Bảo Anh lại có chút nản lòng, nhưng nàng thật sự không yên lòng về Vệ Lang, nước mắt nàng lại không nhịn được mà chảy xuống, nói đến thay đổi, có lẽ là nàng càng lúc càng dễ khóc. Nàng ôm cổ hắn, đầu gác lên vai hắn, mặt dán vào mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Ta không thể nào không sợ được, chàng vốn là ngày ngày ở bên ta.”
Từ khi gả cho hắn, bọn họ chưa có một ngày chia lìa.
Vệ Lang dịu dàng nói: “Ta biết.”
Hắn nắm bả vai nàng đẩy lên phía trước, cúi đầu hôn nàng: “Ta biết, Bảo Anh, nhưng đời người rất dài, giả sử ngay cả lần ly biệt nho nhỏ này mà chúng ta cũng không thể chịu đựng được, vậy sau này sao có thể đi đến đầu bạc?”
Một đời người, có quá nhiều biến số.
Trong lòng nàng cực kỳ đau, nước mắt cũng chảy nhiều hơn, hắn hôn lên đôi mắt nàng, đoạt lấy tất cả nước mắt, khẽ nói: “Nước mắt nàng thật mặn.”
Nàng lại muốn cười mà không cười nổi, giận dỗi nói: “Đang nói chuyện nghiêm túc mà chàng còn như vậy.”
“Chẳng lẽ muốn ta khóc cùng nàng?” Hắn cắn lỗ tai nàng, “Bảo Anh, ngày mai ta phải đi, không có nhiều thời gian bồi nàng đau lòng như vậy, ta chỉ muốn…”
Bàn tay theo váy lụa của nàng đi vào trong, như là vội vã nhưng lại dịu dàng.
Mặt nàng từ từ đỏ lên, đặt trên bả vai hắn, hắn thấy lư hương trên đài cao đối diện không ngừng tỏa ra từng làn khói xám trắng, lượn lờ bay lên. Vào thời điểm này, nữ nhân luôn nghĩ ngợi khổ sở, muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn một lúc, muốn nói những lời lo lắng cùng ly biệt, nhưng nam nhân cái gì cũng đặt trong lòng, dùng hành động nói cho nàng, hắn không nỡ.
Chân ghế dựa ma sát với phiến đá xanh, từng tấc từng tấc xê dịch, giống như là không thể chịu nổi trọng lượng của hai người.
Tóc nàng sớm đã rối tung, chỉ có một cây trâm vàng còn ngoan cố bám lên trên, đôi mắt nàng từ từ hiện lên hơi nước, gương mặt ửng hồng, vào giờ khắc này đã quên hết đau thương.
Cuối cùng ghế dựa ngừng lại, cả người nàng vô lực dựa vào lồng ngực hắn, nghe thấy giọng nói êm dịu của hắn ở bên tai: “Bảo Anh, ta đồng ý với nàng nhất định sẽ bình an trở về, nàng cũng phải đồng ý với ta, không được khóc nữa.”
Nàng khẽ “ừ” một tiếng, thấy lư hương kia đã đốt tới cuối cùng.
Ngày hôm sau, Vệ Lang lập tức phải đi.
Nàng đưa hắn đến cửa viện, lão gia tử, lão phu nhân và Hà thị đều ở đó, tất cả mọi người đều không nỡ, lo lắng, nhưng Lạc Bảo Anh không khóc nữa.
Tối hôm qua hắn cứ mãi ôm nàng, những lời nàng muốn nói đều đã nói hết, nàng ngủ yên ổn trong lồng ngực hắn, buổi sáng tỉnh dậy, nàng đột nhiên cảm thấy không nên tiếp tục lo lắng.
Nàng phải tin tưởng hắn.
Sau khi Vệ Lang cáo biệt cùng các trưởng bối, đưa A Dương trong lồng ngực cho Lạc Bảo Anh bế, hắn cũng không nói thêm gì mà chỉ yên lặng nhìn nàng, khẽ mỉm cười nói: “Bảo Anh, chờ ta trở về.”
Nàng nhận lấy A Dương, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé vẫy vẫy: “Hẹn gặp lại, cha.”
A Dương cười khanh khách.
Hắn vẫn không nhịn được, hôn một cái lên má nàng rồi mới xoay người rời đi.
Nắng ban mai từ trên trời rơi xuống, chiếu lên bóng lưng hắn từ từ rời khỏi tầm mắt, Lạc Bảo Anh hít sâu một hơi, nở nụ cười, giống như Vệ Lang nói, đây chỉ là ly biệt nho nhỏ đâu có tính là gì.
Không bao lâu, bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Kiều Thê
Chương 162: Dùng hành động nói cho nàng, hắn không nỡ
Chương 162: Dùng hành động nói cho nàng, hắn không nỡ