Bút tích thật của Nhan Chân Khanh thì nét chữ đầy đặn, ngay ngắn, phóng khoáng, khiến người nhìn có cảm giác choáng ngợp như tráng sĩ tay giơ nắm đấm uy nghiêm.
Bức tranh này, tuy rằng bút tích cũng rất phóng khoáng, đầy đặn nhưng chỉ mô phỏng được hình thức bên ngoài của Nhan Chân Khanh, về cái hồn tranh đích thực thì còn kém xa.
Đồ giả thế này, cùng lắm cũng chỉ đáng hai trăm nghìn.
“Bố, bút tích của thầy Nhan hình như hơi có vấn đề”, Đinh Dũng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Hàn Thành Sơn bị lừa, vì thế chỉ có thể nhắc khéo.
Ai ngờ vừa nói xong, Tôn Đại Phúc còn chưa nói gì, Hàn Thành Sơn đã nổi giận: “Nói linh tinh! Đây là bút tích thật của thầy Nhan, đồ vô dụng như cậu thì biết cái gì!”.
Vốn Tôn Đại Phúc đang lo sợ vì lời nói của Đinh Dũng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Hàn Thành Sơn, ông ta như mở cờ trong bụng.
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Có đồng đội như Hàn Thành Sơn, cho dù Đinh Dũng có phát hiện ra cái gì ông ta cũng chẳng cần lo.
Đinh Dũng im bặt, dù gì mình cũng là con rể của Hàn Thành Sơn, nhưng bây giờ Hàn Thành Sơn lại tin người ngoài chứ không tin mình.
“Bố, bức tranh chữ này của Nhan Chân Khanh là thật hay giả, bố cứ nhìn bút tích…”.
“Cậu câm miệng cho tôi!”, Đinh Dũng còn đang định khuyên, nhưng Hàn Thành Sơn không nghe, ngắt lời anh nói: “Cậu có tài cán gì mà tôi không biết? Ở rể nhà tôi một năm, ngay cả một công việc hẳn hoi cậu cũng chẳng tìm được.
Giờ cậu ở đây ra vẻ cái gì? Không sợ mất mặt à!”.
Hàn Thành Sơn nói lời cay độc, trước mặt bao nhiêu người Đinh Dũng lại bảo bút tích này là giả.
Thế chẳng phải là bảo Hàn Thành Sơn ông mắt mù, bỏ ra năm triệu đi mua đồ giả?
“Anh Hàn bớt nóng.
Đừng chấp nhặt với con rể anh làm gì.
Thanh niên bây giờ xem mấy chương trình giám định đồ cổ xong thì nghĩ là mình là chuyên gia giám định.
Bọn họ không hiểu được nghề của tôi nó như thế nào”, Tôn Đại Phúc giả tạo nói.
Trông thì có vẻ như đang khuyên Hàn Thành Sơn, nhưng thực chất là đang mỉa mai Đinh Dũng.
Điều này đương nhiên Đinh Dũng biết.
“Hừ, cái loại mất mặt, còn không mau cút về đi”, Hàn Thành Sơn hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị về.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Tôn”, Đinh Dũng cất tranh cẩn thận, cười nói.
“Cậu lấy cái thứ vớ vẩn này làm gì?”, Hàn Thành Sơn gắt.
Ông muốn đạp Đinh Dũng ra ngoài ngay và luôn.
Cái loại mất mặt, cứ như mấy người bán đồng nát ấy, đồ Tôn Đại Phúc người ta sắp vứt thì lại lấy.
“Bố, đây là đồ quý đó”, Đinh Dũng cười bí hiểm.
“Quý con khỉ.
Nếu là đồ quý thật thì còn có thể đến lượt cậu chắc?”, Hàn Thành Sơn bĩu môi.
Trong giới đồ cổ, đúng là thường có chuyện nhặt được món hời thế này.
Nhưng đa số, người có thể nhặt được món hời đều là những người có bản lĩnh, hiểu biết đồ cổ.
Còn giống như con rể ông, ngu ngơ, bảo đi nộp học phí cho người ta thì còn tạm được.
Đinh Dũng lắc đầu, không giải thích.
Bức tranh chữ trong tay anh, cho anh mười bức tranh chữ thật của Nhan Chân Khanh anh cũng không đổi.
“Ơ, ông Vương!” Hàn Thành Sơn chuẩn bị đi thì lại nhìn thấy một người khiến ông không ngờ, đó là Vương Bồi Thành, hội trưởng Hội thư pháp thành phố Kim Châu.
Vương Bồi Thành không chỉ là người có tiếng tăm trong giới thư pháp Kim Châu mà còn có kiến thức sâu rộng về đồ cổ.
Ông ấy từng là khách mời đặc biệt của chương trình đi tìm bảo vật của đài truyền hình trung ương, ngoài đời rất có tiếng tăm.
Hàn Thành Sơn vô cùng vui mừng, Vương Bồi Thành là thần tượng mà ông ta nằm mơ cũng muốn gặp.
“Ông Vương, sao ông lại ở đây?”, Hàn Thành Sơn thân thiết chào hỏi.
Vương Bồi Thành mặc đồ thời Đường màu đen, nhìn rất hiền hậu, nhanh nhẹn, không chút già nua.
Thấy Hàn Thành Sơn chào hỏi mình, ông nhíu mày, hiển nhiên là không nhớ đã gặp Hàn Thành Sơn ở đâu rồi.
“Cậu là?”..