Chỉ nghe thấy ‘khậc’ một tiếng, cổ tên kia đỏ ửng, đôi tay hắn nắm lấy cổ tay Đinh Dũng nhưng hắn chẳng thể dùng nổi sức.
Kể cả hắn có cố quay đầu sang hai bên cũng chẳng thể cử động nổi.
“Mày, mày dám giết người?”, một tên còn lại cũng ngã ra đất, mặt mày biến sắc.
hắn đâu còn quan tâm tới mệnh lệnh nữa, cứ thế bỏ Vương Siêu ra rồi chạy trốn.
Thế nhưng Đinh Dũng đâu cho hắn cơ hội bỏ trốn.
Hắn vừa quay người đi đã bị Đinh Dũng tóm luôn đằng sau gáy rồi khẽ dùng lực bóp.
Tên này hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
“Anh, anh, anh giết người sao?”, Đinh Tuyết chạy lại ôm lấy Đinh Dũng khóc lóc.
Nước mắt cô dàn dụa chảy trên hai gò má: “Đều tại em không tốt, đều tại em.
Bây giờ phải làm sao? Giết người là phạm pháp”.
Hàn Phương Nhiên nắm chặt tay, cô cũng không thể ngờ Đinh Dũng manh động như vậy.
Lúc này cô nghiến chặt răng nhìn khuôn mặt hao gầy mà kiên định của Đinh Dũng.
Hàn Phương Nhiên định nói gì đó nhưng nghe thấy Đinh Dũng hơi cười và lắc đầu nói: “Sao anh có thể giết người chứ, chỉ vì hai tên này anh không thể ngồi tù được”.
“Vậy bọn họ…”, Hàn Phương Nhiên lặng người tỏ vẻ nghi hoặc.
Đinh Dũng lắc đầu, anh không giết bọn họ.
Bây giờ là xã hội thực thi theo pháp luật, đương nhiên không thể tuỳ tiện giết người.
Anh chỉ là đánh ngất hai người bọn họ để cảnh cáo thôi.
“Bọn họ chưa chết sao?”, Đinh Tuyết lau nước mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi cô còn tưởng Đinh Dũng giết người.
Anh trai vì mình nên mới giết người.
Nếu như vì chuyện của cô mà hại Đinh Dũng phải ngồi tù thì cô sẽ áy náy cả đời.
“Cảm ơn anh”, Vương Siêu đứng dậy nhìn Đinh Dũng với sắc mặt phức tạp.
“Là tôi”, nghe Viên Thiếu Khang nói vậy, Đinh Dũng bật cười rồi quay đầu lại đáp lời.
Thấy Đinh Dũng, Viên Thiếu Khang biến sắc.
Hắn đảo mắt một lượt sang xung quanh, khi thấy Hàn Phương Nhiên bên cạnh Đinh Tuyết thì mắt hắn dâm đãng hẳn.
Viên Thiếu Khang đã lăm le muốn có được Hàn Phương Nhiên từ lâu.
Nhưng đáng tiếc vì Đinh Dũng hết lần này đến lần khác ngăn cản nên kế hoạch của hắn đã thất bại.
Những ngày này vì bố hắn có việc quan trọng, không thể cử ra quá nhiều trợ thủ nên việc dạy dỗ Đinh Dũng đành phải gác lại.
Trong lòng hắn hãy còn lửa giận và chuẩn bị ra ngoài để xả giận.
Không ngờ lại đụng phải Đinh Dũng.
“Là anh?”, Viên Thiếu Khang tối sầm mặt lại.
“Viên thiếu gia, chính là hắn.
Là hắn muốn cướp chị dâu đi”, thấy Viên Thiếu Khang tối sầm mặt, Vũ thiếu gia mừng quýnh, lập tức chỉ vào Đinh Dũng rồi lên tiếng.
Viên Thiếu Khang do dự một lúc rồi nhìn sang một người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh.
Hắn gằn giọng: “Đinh Dũng, thật đúng là có đường anh không đi lại muốn tìm xuống địa ngục.
Hôm nay đã gặp nhau rồi thì mấy người đừng hòng đi được”.
Nghe vậy, Hàn Phương Nhiên run rẩy.
Cô lại nghĩ tới sự việc xảy ra mấy ngày gần đây, trong lòng không khỏi lo lắng.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới gia thế của Viên Thiếu Khang, trong lòng cô lại thấy bất lực.
Viên Thiếu Khang không phải là người mà cô có thể đụng tới.
Kể cả lần tước Đinh Dũng chơi một vố khiến Viên Thiếu Khang suýt chút nữa thì mất uy tín nhưng đối phương dù gì cũng là đại thiếu gia của nhà họ Viên, muốn ra tay với bọn họ đương nhiên là việc dễ như trở bàn tay..