*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tên bảo vệ đến sau cũng cầm dùi cui nhìn Đinh Dũng với ánh mắt cảnh giác. Sau khi để hai tên đồng nghiệp nép sau mình thì bọn chúng mới lên giọng nạt: “Ai mà dám ra tay ở trang viên Thanh Long hả? Chán sống rồi phải không?”
“Hai tên này đến đây gây chuyện, bị chúng tôi phát hiện ra thì tức tối ra tay đánh người”, tên bảo vệ bị Đinh Dũng cho một đạp bay ra ngoài tức tối kể lại. Hắn ta nhìn Đinh Dũng hằn học, còn tên còn lại mồm hãy còn sưng phù lên, nói không thành lời.
“Dám gây chuyện ở trang viên Thanh Long à. Tao thấy mày chán sống rồi đấy”, lúc này cả đám bảo vệ chạy tới, tên cầm đầu nghe thấy tiếng của đàn em thì chỉ vào Đinh Dũng. “Thằng kia, quỳ xuống dập đầu hai cái, bó tay chịu trói thì tao tha cho mày một mạng”.
“Nếu mày làm vậy thì mày sẽ hối hận đấy”, Đinh Dũng lắc đầu cười, trong mắt anh nhìn lạnh lùng thấy rõ. “Bảo tao quỳ xuống à. Đừng nói là đám bảo vệ chúng mày, cho dù gia chủ nhà họ Thiết đứng trước mặt tao thì cũng không đủ tư cách đâu”.
“Nói năng ngông cuồng, anh em đâu xông lên”, tên đội trưởng đội bảo vệ nghe xong thì tím tái cả mặt. Hắn rút dùi cui múa may rồi lên giọng. “Lôi thằng ngông cuồng này lại đây cho anh”.
“Vâng, đại ca”.
“Bắt nó lại”.
“Dám gây sự ở trang viên Thanh Long à?”
Nghe đội trưởng ra lệnh, cả đám bảo vệ lập tức rút dùi cui ở hông xông lên. Trang viên Thanh Long gây dựng bao lâu nay chưa bao giờ xảy ra cảnh đổ máu cả.
“Chỉ một cái trang viên cỏn con mà lại có một đống bảo vệ thế này?”, Đinh Dũng tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không có nghĩa rằng anh sợ hãi.
Thấy đối phương không muốn nói chuyện hoà bình, Đinh Dũng không buồn phí thêm lời nữa. Anh lùi sau né tránh rồi dùng vai huých Nguỵ Tiêu Tĩnh, nói: “Em lùi về sau, cẩn thận chút”.
Vốn dĩ Đinh Dũng chỉ muốn để Nguỵ Tiêu Tĩnh lùi sau một chút nhưng nào ngờ cú huých của anh lại trúng phần da thịt mềm mềm tròn đây. Đinh Dũng giật mình, ho hắng một hồi rồi vội lao như tên bay về phía trước.
Còn Nguỵ Tiêu Tĩnh bị hành động đó của Đinh Dũng làm cho hồn bay phách lạc, đặc biệt là cảm giác tê dại kia càng khiến một cô gái trước nay chưa bao giờ tiếp xúc gần với con trai như vậy lại như bị điện giật.
“Thầy ơi, thầy cẩn thận đấy”, vì che giấu nỗi ngượng ngùng, Nguỵ Tiêu Tĩnh chỉ đành hét lên. Hét xong, cô cố kiềm chế sự tê dại của bản thân mà bặm chặt môi lùi về sau.
Đúng lúc này, Đinh Dũng đã xông vào đám người. Mặc dù mấy tên bảo vệ kia tên nào tên nấy tay cầm vũ khí nhưng Đinh Dũng lại như hổ lao vào đàn cừu, vừa xông vào đã làm tan tác cả đám người.
Cảnh tượng sau đó lại khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh phải thẫn thờ. Đinh Dũng một mình chọi với hai, ba mươi tên bảo vệ nhưng anh di chuyển hết sức linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cả đám bảo vệ không sao túm được nổi anh. Cứ thế, Đinh Dũng tung ra từng đấm từng đạp đánh bại từng tên một.
“Thật, thật lợi hại”, Nguỵ Tiêu Tĩnh ngỡ ngàng. Cô chợt thấy rằng sư phụ hời này của mình thật là giỏi.
“Mày, mày đừng có tới đây”, đội trưởng đội bảo vệ thấy cả đám đàn em nằm rạp ra đất nên hoang mang cầm dùi cui chĩa vào Đinh Dũng. “Trang viên Thanh Long là tài sản của nhà họ Thiết. Mày làm vậy là đối đầu với nhà họ Thiết, nhà họ Thiết sẽ không tha cho mày đâu”.
“Nhà họ Thiết?”, Đinh Dũng bật cười, anh định lên tiếng thì đột nhiên ở phía xa có vài người chạy tới. Chạy đầu là một lão già, vừa xua tay vừa hét: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi”.
Lão già này chính là Thiết Vô Cực mà trước đó Đinh Dũng gặp mặt. Lúc này ông ta dẫn theo vài người gấp gáp chạy tới. Sau khi thấy cả đám bảo vệ la liệt dưới đất, mặt ông ta chợt biến sắc, vội thở gấp nói với Đinh Dũng: “Cậu Đinh, chỉ là hiểu nhầm thôi”.
“Hừ, thầy ơi, thầy quen bọn họ sao?” Nguỵ Tiêu Tĩnh nhìn Đinh Dũng với đôi mắt như có thêm bao nhiêu sao sáng.
“Từng gặp một lần”, Đinh Dũng hơi cau mày. Thiết Vô Cực rốt cục có địa vị gì trong nhà họ Thiết?
“Chủ, chủ tịch Thiết…”, đội trưởng đội bảo vệ thấy Thiết Vô Cực thì chợt lặng người.
Thiết Vô Cực trợn mắt nhìn hắn ta, sau đó lại tươi cười nói với Đinh Dũng: “Thật sự xin lỗi cậu Đinh, đều tại tôi sơ suất. Nghe nói cậu muốn đến xem biệt thự Thanh Thành Sơn, xin mời cậu đi bên này”.
Thấy Thiết Vô Cực đích thân đến mời Đinh Dũng đi xem biệt thự, đội trưởng đội bảo vệ tái mét mặt, cứ thế quỳ phịch xuống đất. “Cậu, cậu Đinh, cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi. Tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới…”
Vừa nói, tên đội trưởng lại nhìn sang hai người bị Đinh Dũng dánh đầu tiên mà nạt nộ: “Hai con chó có mắt như mù. Ngày mai cuốn gói cút khỏi đây cho tao”.
Đinh Dũng hắng giọng. Anh không quan tâm tới tên đội trưởng nữa, mà nhìn sang Thiết Vô Cực, điềm đạm nói: “Tôi quả thực muốn xem biệt thự ở Thanh Thành Sơn, phiền ông rồi”.
“Không phiền đâu ạ. Vốn dĩ biệt thự ở Thanh Thành Sơn của chúng tôi cũng phải bán mà”, Thiết Vô Cực tươi cười, không hề vì sự lãnh đạm của Đinh Dũng mà tỏ ra khó chịu.
Nhưng trên thực tế thì Thiết Vô Cực lại thấy không hề thoải mái. Mặc dù ông ta biết Đinh Dũng có thế lực, lần trước cũng vung tay hào phóng mua vài món đồ bán đấu giá, lại có mối quan hệ với Kim Tư Kỳ nhưng cũng không đến mức để nhà họ Thiết phải kiêng dè. Có điều, điều khiến ông ta phải dè chừng lại là người con gái đi bên cạnh Đinh Dũng.
Mặc dù Thiết Vô Cực không biết Nguỵ Tiêu Tĩnh nhưng trong một bản tài liệu, ông ta đã từng trông thấy hình ảnh rất giống với Nguỵ Tiêu Tĩnh. Thân phận người đó rất đặc biệt, là con gái của Nguỵ Kiến Quốc, người đứng đầu thành phố Kim Châu. Nếu là con gái của Nguỵ Kiến Quốc thật thì thân phận của Đinh Dũng lại lên tầm cao mới.
Có thể đi cùng với con gái của Nguỵ Kiến Quốc và Kim Tư Kỳ thì thân phận của Đinh Dũng chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Vì kết quả ông ta điều tra ra được thận phận của Đinh Dũng chính là kẻ ở rể của nhà họ Hàn.
Một nhà họ Hàn cỏn con sao có thể bám được hai nhà hào môn này chứ.
“Xin mời cậu đi lối này”, Thiết Vô Cực đi trước dẫn đường, đưa Đinh Dũng vào một căn phòng họp.
“Căn biệt thự ở buổi bán đấu giá hôm nay đã được bán chưa?”, Đinh Dũng gật đầu, sau khi vào phòng họp thì lên tiếng hỏi.
Nghe Đinh Dũng hỏi vậy, Thiết Vô Cực tỏ vẻ đắc ý. Ông ta bật cười. “Ha ha ha, không ngờ cậu Đinh cũng nghe nói tới việc này rồi. Không phải tôi chém gió mà chỉ cần là căn biệt thự ở Thanh Thành Sơn của nhà họ Thiết khai thác được chào bán thì chẳng ai là không muốn mua cả”.
“Ồ”, Đinh Dũng sững người, hơi cau mày. Nếu như vậy thì trong khu biệt thự còn căn nào chưa bán không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 120: Xin mời cậu đi lối này”,
Chương 120: Xin mời cậu đi lối này”,