“Hôm nay thì thôi”, Đinh Dũng lắc đầu, anh đi xuống xe dặn dò: “Về đến nhà nhớ cho bố em nghe đoạn ghi âm đấy”.
“Vâng ạ”, thấy Đinh Dũng không có ý định vào nhà, Nguỵ Tiêu Tĩnh mới bĩu môi trả lời với giọng tiu ngỉu.
Đinh Dũng không để ý đến Nguỵ Tiêu Tĩnh nữa, ngồi vào ghế lái đạp ga, chỉ còn lại đường khói bay vụt về phía Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Sau khi về đến nhà, Đinh Dũng vốn dĩ định chuồn luôn vào phòng ngủ nhưng không ngờ vừa vào đến nhà thì hai người đã bị Lâm Hồng Ngạn chặn cửa.
“Đinh Dũng, cậu đứng lại cho tôi”, Lâm Hồng Ngạn chống nạnh, trừng mắt. “Nghe nói cậu ở công ty cũng khoác lác lắm, nói để cho Hàn Phương Nhiên đi đàm phán hợp tác với phía bất động sản Đỉnh Kim?”
“Vâng?”, Đinh Dũng cau mày, không ngờ bà ấy cũng biết đến việc này rồi, có điều anh còn chưa lên tiếng thì Hàn Phương Nhiên đã chủ động gật đầu, nói: “Là con tự nói, vì con muốn đàm phán lại với bất động sản Đỉnh Kim”.
“Với lại, chúng con cũng đã…”, Hàn Phương Nhiên cười mỉm.
Vốn dĩ cô định nói cô và Đinh Dũng đã đàm phán xong, nhưng cô còn chưa nói hết lời thì Lâm Hồng Ngạn đã cau mày quát nạt: “Đừng tưởng là mẹ không biết nó nói khoác rằng trong vòng ba ngày sẽ đàm phán lại”.
“Cậu bớt gây thêm phiền phức cho Phương Nhiên được không? Cái ngữ bỏ đi như cậu có phải là ngày ngày chẳng có việc gì làm nên rảnh quá rồi phải không? Cậu có biết hiện giờ con bé khó khăn lắm mới có chỗ đứng ở công ty, thế mà cậu còn gây thêm rắc rối cho nó. Ngày mai là hạn chót rồi, tôi xem cậu làm thế nào”, Lâm Hồng Ngạn tức tối dậm chân thình thịch. Bà ta nghiến răng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Đinh Dũng đi cho rồi.
“Mẹ, mọi việc đã giải quyết xong rồi”, nghe Lâm Hồng Ngạn nói vậy, Đinh Dũng mới khoát tay, bất lực. “Mẹ cũng biết Phương Nhiên khó khăn lắm mới có chỗ đứng trong công ty, có kế sách thì mới có thể trấn áp được những con người đầy mưu mô ở tập đoàn, cho nên con mới ra hạ sách này”.
“Thế nhưng mẹ yên tâm về nguồn vốn hợp tác thì con và cô ấy đã đàm phán xong xuôi rồi”, Đinh Dũng cười nói, muốn để Lâm Hồng Ngạn nghe xong thì yên tâm hơn.
“Thật sự đã đàm phán xong rồi sao?”, Lâm Hồng Ngạn có vẻ không dám tin, bà ta nhìn chằm chằm vào Hàn Phương Nhiên.
Hàn Phương Nhiên gật đầu, hai tay đặt trên vai Lâm Hồng Ngạn, vừa xoa bóp vừa nói: “Con và Đinh Dũng đã đàm phán xong rồi, ngày mai mẹ đợi xem là biết”.
“Hừ, cho dù đàm phán xong thì cũng là do con đàm phán được, có liên quan gì đến cậu ta?”, Lâm Hồng Ngạn lên giọng nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khó chịu. “Con không cần phải bênh vực cậu ta, cậu ta có cái tài cán gì chẳng nhẽ mẹ lại không biết hay sao?”
“Mẹ, Là Đinh Dũng và con cùng…”, Hàn Phương Nhiên định giải thích nhưng cô chưa nói xong thì Lâm Hồng Ngạn đã ngắt lời. “Được rồi, được rồi, được rồi. Cả một ngày mệt mỏi rồi, con mau về nghỉ ngơi đi”.
“Hai ngày nay mẹ nghe ngóng về chủ nhân của chiếc xe sang ở tầng dưới, thế nhưng mãi vẫn chưa dò ra được nó rút cục là của ai,”, vừa nói Lâm Hồng Ngạn vừa đưa mắt nhìn xuống phía dưới tầng với con mắt đầy tiếc nuối. “Một chiếc xe tốt như vậy, thế mà để ở khu nhỏ bé này cũng tới ba, bốn ngày rồi. Đúng thật là phí của”.
“Mẹ, mẹ thích cái xe đó lắm sao?”, Đinh Dũng nhướng mày, anh định nói với với Lâm Hồng Ngạn chiếc xe đó là của mình, nhưng anh suy nghĩ một lát rồi lại bỏ luôn cái ý định ấy đi. Bởi vì anh còn nói thì bà ta cũng sẽ chẳng tin, chắc chắn sẽ cho rằng anh đang nói khoác.
“Nhiều lời, cậu có biết cái xe đấy bao nhiêu tiền không? Cái xe ấy phải có giá lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ, cả đời này của cậu đến cái bánh xe còn mua không nổi đâu”, Lâm Hồng Ngạn nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khinh thường. Càng nhìn bà ta lại càng thấy khó chịu, thế rồi bà ta khoát tay, tức tối gằn lên: “Mau cút đi, cút đi, thấy cậu là tôi đã thấy khó chịu rồi”.
Nghe Lâm Hồng Ngạn nói vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Hàn Phương Nhiên thấy vậy thì ôm lấy cánh tay anh, khẽ giọng: “Anh đừng giận nhé, hiện giờ mẹ em đang trong độ tuổi tiền mãn kinh nên tính khí có hơi thất thường”.
“Anh không sao”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng chợt cảm thấy ấm lòng hơn.
Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đi về phòng, còn Hàn Phương Nhiên thì cúi đầu về phòng mình. Không biết cô nghĩ gì nhưng mặt lại hơi đỏ lên.
Cốc, cốc, cốc…
Đinh Dũng vừa ngồi xuống thì cửa phòng có ai gõ. Anh mở cửa thì trông thấy Hàn Phương Nhiên mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt đứng ở cửa. Đinh Dũng lặng người, hỏi: “Đêm hôm thế này em còn không ngủ, có việc gì vậy?”
“Em, em…Đèn ngủ phòng em hỏng rồi. Anh có thể giúp em sửa nó được không?”, Hàn Phương Nhiên cúi đầu, ánh mắt của cô có vẻ né tránh, không dám nhìn thẳng vào Đinh Dũng.
Mặc dù Đinh Dũng trông cử chỉ của Hàn Phương Nhiên có kỳ quặc nhưng anh vẫn gật đầu, nói: “Được rồi, để anh xem xem”.
Sau đó Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên tới phòng cô.
Căn phòng của Hàn Phương Nhiên trông rất đáng yêu, nền tường được sơn màu hồng, lại còn treo không ít ảnh tự sướng của cô. Đinh Dũng nhìn bóng đèn đang phát ra ánh sáng chói mắt, hỏi Hàn Phương Nhiên với giọng thắc mắc: “Không phải bóng đèn vẫn dùng tốt sao?”
“Hả? Thật kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng nó không sáng”, Hàn Phương Nhiên bày ra bộ mặt kinh ngạc, sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Đinh Dũng thấy Hàn Phương Nhiên đóng cửa thì không khỏi giật mình, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ và có vẻ xấu hổ của cô mà anh chợt hiểu ra điều gì đó. Đinh Dũng thấy thế cũng không khỏi chộn rộn trong lòng.
“Rõ ràng vừa rồi nó không hề sáng, hay là tối nay anh ngủ ở đây đi, xem nó có bị hỏng hay không”, Hàn Phương Nhiên cúi đầu, mặt mày xấu hổ thấy rõ.
Trông bộ dạng đó của cô, Đinh Dũng thật sự rất buồn cười. Anh đột nhiên ôm chầm lấy Hàn Phương Nhiên, nói: “Nhớ chồng thì cứ nói mà, làm sao mà cứ phải lòng vòng thế kia chứ?”
“Anh, anh đúng là đồ lưu manh”, giọng Hàn Phương Nhiên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì chẳng nghe thấy tiếng cô nói gì nữa.
“Hi hi, đợi lát nữa anh sẽ cho em biết thế nào mới gọi là lưu manh”, Đinh Dũng cười sảng khoái, chân anh khẽ vung, đôi giày cứ thế văng vào công tắc trên tường, bóng đèn chợt tắt ngúm.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Sáng hôm sau Hàn Phương Nhiên đi lại trông cũng có phần khác thường. Đinh Dũng nhìn chiếc ga giường có vệt màu đỏ, trong lòng anh sung sướng vô cùng. Lần này đúng là được hời lớn rồi.
Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa bật dậy khỏi giường. Mới đi ra khỏi phòng ngủ là đã thấy Lâm Hồng Ngạn đang cau mày hỏi Hàn Phương Nhiên với vẻ quan tâm: “Nhiên Nhiên, con làm sao thế? Chân đau sao?”
Bà ta vừa dứt lời thì trông thấy Đinh Dũng đi từ phòng của Hàn Phương Nhiên ra. Mặt bà ta biến sắc, còn Hàn Phương Nhiên thì đỏ mặt, vội nói: “Con đi vệ sinh lát”.
“Con đi đánh răng”, Đinh Dũng bấm bụng nói.
“Đinh Dũng, cậu là tên khốn khiếp”, trong phòng khách hãy còn văng vẳng giọng nói chua ngoa của Lâm Hồng Ngạn.
“Mẹ, chúng con tới công ty trước đây”, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên không ở nhà lâu thêm nữa. Cả hai vội xuống tầng, đằng sau hãy còn văng vẳng tiếng nói của Lâm Hồng Ngạn. “Đinh Dũng, tên trời đánh. Đợi cậu về thì tôi tính sổ với cậu”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 130: “Anh, anh đúng là đồ lưu manh”,
Chương 130: “Anh, anh đúng là đồ lưu manh”,