“Đinh Dũng, sao anh lại có thời gian gọi cho tôi vậy?”, bên trong điện thoại vang lên giọng nói cung kính của Trương Bồi Sơn.
Trương Bồi Sơn thật sự sợ Đinh Dũng rồi, vả lại hắn cũng định rằng khi đứng trước mặt Đinh Dũng sẽ nhận Đinh Dũng làm đại ca cho nên lúc này thấy Đinh Dũng gọi đến, trong lòng hắn đương nhiên không khỏi lo lắng.
“Gần đây cậu thế nào, sao địa bàn của cậu lại bị người ta chiếm rồi?”, Đinh Dũng không hề do dự, cứ thế hỏi thẳng. “Không phải địa bàn bên phía trường đại học là của cậu sao? Sao bây giờ lại thành địa bàn của người khác?”
“Hả? Không phải chứ? Bên đó bố tôi kiểm soát kỹ lắm mà”, nghe Đinh Dũng hỏi vậy, Trương Bồi Sơn mới sững người, sau đó nói tiếp: “Đinh Dũng, không phải anh nghe nhầm rồi chứ? Ai dám cướp địa bàn từ tay tôi chứ?”
“Vả lại, gần đây không biết Hội Hắc Mã thế nào mà nhà họ Viên đột nhiên lại ngừng mở rộng địa bàn. Bọn họ bị chúng tôi tranh mất không ít địa bàn”, nói rồi, Trương Bồi Sơn tỏ vẻ đắc ý vô cùng.
Nghe vậy, Đinh Dũng lập tức nhớ tới việc Viên Thiên Hàng bị trói ở cây trước đó. Thế nhưng anh rất nhanh chóng đã gạt suy nghĩ sang một bên, nói: “Sao tôi nghe nói phía bên trường đại học bị một người tên là Triệu Đức Trụ chiếm rồi?”
Advertisement
“Cái gì? Không có chuyện đó đâu, anh Đinh đừng lo. Tiểu tử Triệu Đức Trụ đó là em trai của một tên đàn em của tôi. Cậu ta vẫn luôn muốn gia nhập vào chỗ tôi nên chúng tôi mới để cậu ta ở đó để rèn luyện thêm”, Trương Bồi Sơn nghe thấy cái tên Triệu Đức Trụ thì bật cười.
Thực sự thì cái tên này quá đặc biệt, có muốn không ghi nhớ cũng không được.
“Vậy thì tốt rồi”, Đinh Dũng cau mày. Không đợi Trương Bồi Sơn lên tiếng thì nói tiếp: “Tôi đang bị người ta doạ đây”.
“Anh Đinh, anh ở đâu? Giờ tôi đến đấy giết hắn ta đi”, nghe thấy người của mình muốn ra tay với Đinh Dũng, Trương Bồi Sơn lập tức cuống lên. Hắn vội nói: “Nếu kẻ nào dám đụng tới một cọng lông của anh thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó”.
Advertisement
“Không sao, giờ ông ta chưa tìm tới tôi, có điều chỗ tôi gặp chút rắc rối, hay là cậu tới đây một lát”, thực ra Đinh Dũng có thừa khả năng xử lý việc này, nhưng anh lại không muốn ra tay trong trung tâm thương mại, đặc biệt là trước mặt Đinh Tuyết. Để Trương Bồi Sơn đi giải quyết là tốt nhất.
Cũng vừa hay, anh lại muốn xem xem lát nữa quản gia Trương tới đây, trông thấy Trương Bồi Sơn thì sẽ bày ra bộ dạng thế nào.
“Hừ, tiểu tử, còn giả bộ gì nữa. Đây là địa bàn của quản gia Trương. Ở thành phố Kim Châu này, ngoài Hội Hắc Mã ra thì ai dám can dự vào việc của quản gia nhà họ Trương. Đừng nói với tôi là vừa rồi cậu gọi điện cho người của Hội Hắc Mã đấy”, nói tới đây, người đàn ông giàu có kia mới cười nham hiểm. “Trương quản gia đang tới đây rồi, hôm nay các người đừng hòng đi khỏi đây”.
“Haiz, đây có khác gì là hiểu nhầm đâu chứ…”, quản lý Trần cười khổ sở định giải thích.
Kết quả người đàn ông giàu có kia hoàn toàn không cho ông ta chút thể diện, lạnh lùng nạt: “Hiểu nhầm cái con khỉ. Hôm nay bọn họ đừng mong rời khỏi đây, ông cũng đừng mong làm ở đây nữa”.
“Đúng vậy, dám động vào bà cô đây, cũng không đái ra một bãi tự soi xem các người là cái thá gì?”, nghe chồng mình nói quản gia Trương lát nữa sẽ đến, người phụ nữ trung tuổi lập tức có tinh thần hẳn. Trong ánh mắt bà ta tỏ rõ sự mong chờ.
Còn lúc này, Đinh Dũng đã ngắt máy, nhếch miệng mỉa mai: “Người đã đến rồi vậy thì tôi ở đây đợi. Tôi cũng muốn xem xem vị quản gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Haiz, phiền phức rồi”, quản lý Trần tái mét mặt.
Theo ông ta thấy thì Đinh Dũng quá trẻ. Có một số người không phải cứ có tiền là có thể chèn ép được. Ví dụ như Trương quản gia, ông ta tuyệt đối không phải là người dễ xơi.
Quản lý Trần đột nhiên lại cảm thấy hối hận vì đứng về phía Đinh Dũng. Nếu Trương quản gia mà muốn xử lý ông ta thì cái chức quản lý này ông ta đừng mong làm tiếp nữa.
“Anh, hay thôi bỏ đi. Chúng ta mau đi thôi”, Đinh Tuyết cũng nghe Trần Đa Đa nói đối phương không dễ đụng vào. Trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Nghe em gái nói vậy, Đinh Dũng mới lắc đầu, nói: “Không sao, em tin anh”.
Đinh Tuyết bặm môi, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Cô gật đầu dứt khoát, cố gượng cười: “Anh, em tin anh”.
“Quản lý Trần, thu dọn quần áo đi thôi”, thấy Đinh Tuyết nói tin mình, Đinh Dũng chợt thấy ấm lòng. Anh nói với Trần Đa Đa và em gái: “Hai em còn ngây ra đó làm gì, thích gì thì mau chọn đi”.
“Chỗ quần áo này đều là của các em cả”.
“Còn của em nữa sao?”, Trần Đa Đa không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe. Bỏ ra hàng trăm nghìn nhân dân tệ mua quần áo mà lại còn tặng mình sao?
“Bao nhiêu quần áo thế này, tiểu Tuyết cũng chẳng mặc hết được, em thích bộ nào thì cứ lấy đi”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó trầm tư một lát, nói: “Những bộ còn lại có thể tặng cho bạn bè của các em”.
“Quản lý Trần, phiền ông gói toàn bộ quần áo này vào cho tôi, gửi đến ký túc xá của trường đại học Kim Châu”, Đinh Dũng nói rõ ràng.
Như thể mấy trăm nghìn nhân dân tệ trong mắt anh cũng chỉ là hạt cát. Bao nhiêu quần áo như thế này mà cứ thế đem tặng người khác, còn chẳng thèm chớp mắt.
“Được”, quản lý Trần gật đầu, cho dù Trương quản gia tới có làm gì đi nữa thì trước mắt ông ta phải xử lý việc này cái đã.
“Còn gói đồ gì nữa. Hôm nay các người đừng mong rời khỏi đây”, người phụ nữ trung tuổi khoanh tay trước ngực. Bà ta hắng giọng nhìn về phía Đinh Dũng như nhìn một người sắp chết. “Hôm nay không đánh cho mày nhập viện thì tao không tên là Vương Hồng Hồng”.
“Được thôi, tôi đợi người của bà đến”, Đinh Dũng châm chọc. Trương Bồi Sơn có lẽ cũng sắp đến rồi.
Vừa nghĩ tới, ở phía xa liền có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, là một người đàn ông tóc bạc, dẫn theo bốn gã đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ đen đi tới.
“Ôi chao, Trương quản gia cuối cùng cũng tới rồi”, thấy người đàn ông tóc bạc, người phụ nữ với cái tên Vương Hồng Hồng lập tức đi tới đón.
Trương quản gia bật cười, ông ta nhìn Vương Hồng Hồng bằng con mắt nóng bỏng. Ông ta đứng ở góc người đàn ông giàu có kia không thấy rồi lén vỗ vào bộ mông nảy nở của Vương Hồng Hồng, nói: “Gọi tôi tới gấp như vậy là có việc gì?”
“Trương quản gia, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh phải làm chủ cho bọn em”, người đàn ông giàu có kia đi tới nói năng ngọt xớt. Ông ta chỉ vào Đinh Dũng. “Thằng này cậy mình có tiền, tranh giành bộ quần áo mà Hồng Hồng yêu thích, mà nó còn bắt Hồng Hồng…
Nói tới đây người đàn ông với giàu có ngừng một lát, Trương quản gia cau mày nói: “Có chuyện gì? Nó bắt Hồng Hồng phải làm sao?”
“Nó bắt em phải ăn phân”, Vương Hồng Hồng tỏ vẻ ấm ức.
“Bà nói linh tinh, anh tôi nói câu ấy bao giờ. Rõ ràng là bà cứ muốn cá cược với chúng tôi, đến lúc thua thì lại…”, Đinh Tuyết nghe thế thì khó chịu, cô đứng ra cau mày nói lớn.
Thế nhưng Đinh Tuyết còn chưa nói xong thì Vương Hồng Hồng đã thét lên ngắt lời cô. Không biết bà ta lấy đâu và dũng khí mà lao như một mũi tên về phía trước, nạt nộ: “Con yêu tinh, tao xé miệng mày ra”.
“Cút ra”, thấy bà ta xông tới, Đinh Dũng đứng chắn ngay trước mặt Đinh Tuyết, giáng cho bà ta một phát tát.
Bốp! Tiếng tát chát chúa. Vương Hồng Hồng ăn một bạt, trên mặt hiện rõ vết hằn đỏ.
“Hồng Hồng”, Trương quản gia điên tiết. Ông ta đẩy Vương Hồng Hồng ra sau, nói với bốn tên vệ sĩ. “Còn ngây ra đấy làm gì, đánh chết nó cho tôi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 142: Được thôi, tôi đợi người của bà đến”
Chương 142: Được thôi, tôi đợi người của bà đến”