“Hừ, quả nhiên là giả bộ”, Phùng Gia Hào thấy dáng vẻ đó của Đinh Dũng thì lập tức cho rằng anh đang làm bộ làm tịch.
Mặc dù những người khác không nói chắc nịch như Phùng Gia Hào nhưng suy nghĩ trong lòng thì ai cũng như nhau, bao gồm cả Hàn Phương Nhiên, cô không tin lời Đinh Dũng cho lắm. Có điều, cứ nghĩ đến câu “bạn học” mà Đinh Dũng nói, cô lại cảm thấy bất lực.
Mặc dù Đinh Dũng lúc nào cũng nói người này người kia là bạn mình nhưng mấy người đó quả thực hỗ trợ anh rất nhiều trong mọi việc. Một người là Trương Bồi Sơn, con trai của lão đại trong giới xã hội đen, người này cô và Dương Phàm đã từng gặp, còn có người phụ trách của bất động sản Đỉnh Kim, con trai của giám đốc ngân hàng….
Mỗi một người Đinh Dũng nói ra đều giúp Hàn Phương Nhiên rất nhiều, điều này khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Có lẽ chiếc xe này đúng là của một người bạn nào đó giàu có tặng cho anh thật.
Còn đang mải suy nghĩ, Hàn Phương Nhiên đã bị Đinh Dũng kéo vào trong Long Thủ Các.
Long Thủ Các, cái tên này mang ý nghĩa là đầu rồng. Cả trang viên Thanh Long được chia làm năm phần, lần lượt là Long Thủ Các, Long Kỳ Các, Long Trảo Các, Long Cơ Các và Long Khu Các.
Advertisement
Trong đó, Long Thủ Các nổi danh nhất và cũng là khu cao cấp nhất, là sự lựa chọn để tiệc tùng hội nghị. Phùng Gia Hào có thể đặt được nơi này, có thể thấy hắn là người rất có thế lực.
Vào bên trong Long Thủ Các, mọi người đều phải choáng ngợp bởi cách trang trí ở đây. Đến cả Phùng Gia Hào cũng không ngoại lệ, có điều hắn ta lại không thể hiện ra ngoài. Hắn cười nói: “Mọi người mau ngồi đi”.
Diện tích của khu này rất rộng lớn, được trang trí nguy nga lộng lẫy, có lẽ là do Phùng Gia Hào dặn dò người ở đây. Lúc này bên trong khu lầu này được đặt ba cái bàn tròn, ghế ngồi cũng đã được xếp đầy đủ.
Nghe Phùng Gia Hào nói vậy, cả đám người lập tức tiến lên tìm chỗ ngồi cho mình và Phùng Gia Hào cũng tìm cho mình một chỗ ngồi trong đám người.
Advertisement
“Phương Nhiên, chúng ta ngồi đâu?”, Dương Phàm nhìn về phía bàn của Phùng Gia Hào, tỏ vẻ không muốn tới đó ngồi.
Thực ra cô cũng chẳng có cơ hội tới đó vì ở đó không còn chỗ trống nữa, còn vài trỗ trống cũng đều bị mấy người phía cô gái mặt mày tinh ranh kia cướp mất. Đến cả gã đàn ông trông gian giảo cũng không có chỗ mà giành.
Có điều hắn ta cũng không tỏ ra ấm ức, cứ thế cười ha ha đi sang bàn bên ngồi, nhưng vị trí ngồi lại gần Phùng Gia Hào.
“Chúng ta ngồi đây đi”, Đinh Dũng cười nói, không đi về phía Phùng Gia Hào mà ngồi vào bàn bình thường nhất.
Những người trong bàn này đều không phô trương. Bọn họ ăn mặc giản dị như Đinh Dũng. Chỉ có Hàn Phương Nhiên và Dương Phàm thì nổi trội hơn đôi chút.
“Anh, anh Đinh, mấy người ngồi đây sao?”, một người đàn ông trông rất nho nhã thấy Đinh Dũng thì do dự một lát, hỏi với giọng khó tin, như thể cậu ta cảm thấy việc Đinh Dũng ngồi đây là hết sức khác thường. Theo cậu ta thấy thì một người lái chiếc xe sang như vậy nên ngồi cùng bàn với Phùng Gia Hào mới đúng.
“Chúng tôi ngồi đây, bên kia đông quá, lại chật chội”, Đinh Dũng cười đáp.
“Ấy…mấy người không chê chúng tôi chứ?”, một cô gái mặt mụn cười ái ngại. Vốn dĩ những người này có điều kiện gia định không mấy khá giả cho nên đi tới đâu cũng bị coi thường.
“Mấy người nói gì thế chứ. Bọn mình đều là bạn học mà, sao bọn tôi lại có thể chê các cậu chứ”, Dương Phàm bĩu môi, sau đó nhìn sang phía cậu bạn trông nho nhã kia. Cô huých tay với cậu bạn, hỏi: “Ê, mọt sách, đây là vợ cậu à?”
Nói rồi, Dương Phàm nhìn vào cô gái dịu dàng bên cạnh cậu ta. Cô chưa gặp cô gái lạ mặt này bao giờ.
Cậu thanh niên nho nhã kia nghe vậy thì đỏ mặt, gật đầu nói: “Đây là vợ tôi, Tiêu Hồng. Tôi tưởng mọi người đều dẫn vợ hoặc chồng đi, ai ngờ có mỗi tôi dẫn vợ đi”.
“Chào mọi người, em, em là vợ của Bân Tử, em là Tiêu Hồng”, cô gái thẹn đỏ mặt, rụt rè nói.
“Được rồi, mọi người gọi món đi”, lúc này, Phùng Gia Hào đứng dậy, hắn ta cười rồi hét lớn: “Phục vụ”.
Dứt lời, lập tức có một nhân viên phục vụ đi tới, trong tay cầm thực đơn đưa cho Phùng Gia Hào.
“Mọi người không phải khách sáo nhé. Hôm nay tôi và anh Đinh mời, cứ ăn uống no say”, Phùng Gia Hào cầm thực đơn lên, lật lật vài trang, cười nói: “Tôm hùm châu Âu, một bàn ba con”.
“Ôi chao, Phùng thiếu gia đúng là hào phóng, mỗi bàn một con tôm hùm Châu Âu, vậy tổng cũng là chín con rồi”, gã đàn ông mặt mày gian giảo nịnh nọt, sau đó lại chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói tôm hùm châu âu không rẻ đâu, một con ít nhất cũng phải hai, ba nghìn tệ”.
“Cắt, cậu không nhìn lại thân phận của Phùng thiếu gia xem”, cô gái mặt tinh ranh kia nịnh nọt Phùng Gia Hào.
Lúc này, nhân viên phục vụ kia đột nhiên đi đến, nói: “Trang viên thanh long của chúng tôi thì còn lại loại tôm hùm từ một cân rưỡi đổ lên, giá đắt hơn một chút. Một con năm nghìn tệ”.
“Ôi trời, vậy chín con không phải là bốn mươi lăm nghìn tệ sao?”, nhân viên phục vụ vừa lên tiếng đã có không ít người tỏ ra kinh ngạc.
“Đắt quá”, Bân Tử ngồi cạnh Đinh Dũng cười ái ngại, nói. “Anh Đinh, tên này rõ ràng là muốn đào hố cho anh”.
“Tên Phùng Gia Hào này đúng là vô liêm sỉ, hắn cố ý làm vậy đấy”, Dương Phàm tức tối nhìn Phùng Gia Hào, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn đi cho rồi.
Còn Hàn Phương Nhiên nghe vậy thì không khỏi cau mày. Cô tính lại số tiền còn lại trong thẻ, cũng không biết có đủ hay không vì Phùng Gia Hào chắc chắn còn gọi thêm món khác nữa.
“Hừ, không ăn được nổi thì đừng giả bộ ở đây nữa”, nghe Dương Phàm nói vậy, cô gái mặt tinh ranh kia mới lên giọng, tỏ vẻ coi thường Đinh Dũng. “Nếu không thì anh dập đầu nhận sai với Phùng thiếu gia đi, như vậy được miễn không phải trả tiền đấy”.
“Mẹ kiếp, có tin bà đây xé rách mồm cô không hả”, Dương Phàm điên tiết đứng bật dậy chỉ vào mặt cô gái tinh ranh kia.
Lúc này, Phùng Gia Hào lại cau mày, tỏ vẻ bất lực, nói: “Được rồi, Tiểu Sảnh, cậu nói linh tinh gì thế? Anh Đinh sao có thể để ý đến chỗ tiền vặt vãnh này chứ?”
“Ừm, quả thực là cũng không có gì”, Đinh Dũng gật đầu. Theo anh thấy thì mấy món này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Phùng Gia Hào nghe thế thì không lên tiếng nữa nhưng trong lòng hắn lại không khỏi cười thầm. Anh cứ giả bộ nữa đi, lát nữa thanh toán tôi xem anh làm thế nào.
Sau đó, Phùng Gia Hào lại gọi rất nhiều đồ ăn lên, mỗi một món ăn đều có giá trên trời. Phần lớn người ở đây còn chưa kịp nghe và nhớ tên thì Phùng Gia Hào đã cho bọn họ chiêm ngưỡng cả bàn ăn đầy của ngon vật lạ để mở rộng thế giới quan rồi.
Chẳng trách mà có câu nói đừng lấy tiền lương cả năm của bạn mà đi thách thức tiền lẻ của người khác.
“Được rồi, món ngon lên cả rồi, mọi người muốn uống rượu gì?” Phùng Gia Hào đưa lại thực đơn cho nhân viên, sau đó quay đầu nhìn sang Đinh Dũng, cười nói: “Anh Đinh, tôi gọi đủ món ăn rồi, rượu thì để anh đi. Anh muốn uống rượu gì?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 159: “Ừm, quả thực là cũng không có gì”
Chương 159: “Ừm, quả thực là cũng không có gì”