Thấy cảnh này, Đinh Dũng cau mày nhìn Hàn Phương Nhiên rồi mới nói: “Cô không phải sợ, tôi sẽ không làm gì hai người cả, tôi chỉ muốn biết rốt cục có chuyện gì?”
“Tiểu tử, được lắm”, lúc này đám người xung quanh lần lượt giơ tay tỏ vẻ tán thưởng Đinh Dũng.
Trước đó bọn họ không phải không muốn ra tay cứu người mà thực sự là không dám. Bốn gã đàn ông kia không phải là đối thủ của Đinh Dũng nhưng không có nghĩa là không đánh được bọn họ.
“Được rồi, mọi người về đi”, Đinh Dũng gật đầu với đám đông, lên tiếng: “Việc hôm nay hy vọng mọi người đừng đồn ra ngoài, tránh khiến cho gia đình mình chuốc thêm phiền phức”.
“Đúng, đúng, đúng vậy, mọi người đừng đồn ra ngoài, cô ả đó chỉ cần nhìn là biết không dễ đụng vào, mọi người đừng chuốc hoạ vào thân”, nghe Đinh Dũng nói vậy, đám đông lần lượt rời đi như thể đi tránh bệnh dịch vậy.
Advertisement
Sau khi thấy đám người đi vãn, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên mới đỡ hai người này vào trong căn nhà.
“Là anh?”, lúc này cô gái của tiệm đàn cổ mới nhận ra Đinh Dũng, bụm miệng kinh ngạc.
“Ừm? Hai người quen nhau sao?”, Hàn Phương Nhiên sững sờ nhìn Đinh Dũng vẻ hoài nghi.
Đinh Dũng khoát tay bất lực, gật đầu nói: “Hôm nọ anh và cô ấy từng gặp nhau một lần, không phải hôm ấy em còn hỏi anh clip người chơi đàn là ai sao? Chính là anh chơi đàn ở đây rồi bị người ta quay lén”.
Advertisement
“Hai người nói xem rốt cục có chuyện gì vậy?”, nói xong, Đinh Dũng nhìn về phía người đàn ông trung tuổi bên cạnh cô gái.
Nghe vậy, ông ta mới cắn chặt răng, mặt mày tỏ vẻ do dự, hồi lâu mới nói: “Haiz, đều trách tôi nhất thời hồ đồ, dẫn con gái chạy khỏi tộc Bắc Dã, ai ngờ nổi, haiz…”
“Ừm, hai người có lẽ cũng là người của tộc Bắc Dã phải không ạ?”, Đinh Dũng cau mày hỏi.
Cô gái này còn đỡ, nhưng người đàn ông trung tuổi thì trông dáng người hay tướng mạo đều trông không khác người Bắc Cảnh, do vậy mà Đinh Dũng mới đoán bọn họ đến từ Bắc Cảnh.
“Đúng vậy, tôi và tiểu Ni trốn khỏi Bắc Cảnh”, người đàn ông trung tuổi vẻ mặt đầy bi thương. Ông ta hít vào một hơi thật sâu, nói tiếp: “Chúng tôi là một tộc nhỏ ở Bắc Cảnh, đời đời kiếp kiếp sống ở đó nhưng bảy năm trước trong một trận hoả hoạn, tộc của chúng tôi bị diệt vong, chỉ còn lại tôi và con gái còn sống sót”.
“Sau đó tôi đưa con gái đến nhờ vả tộc Bắc Dã, nhưng nào ngờ tộc trưởng tộc Bắc Dã lại thích dung mạo của tiểu Ni, bạo hành con bé. Cũng may bị tộc trưởng phu nhân kịp thời phát hiện nên tiểu Ni mới có thể thoát nạn”, người đàn ông trung tuổi đem việc riêng kể ra chi tiết, nói tới đây, trên mặt ông ta không khỏi tỏ ra đau đớn. Ông ta cắn răng, nói tiếp: “Ai ngờ, ai ngờ tộc trưởng phu nhận lại nhận định tiểu Ni phạm gia pháp, bắt xử lý theo gia pháp. Tôi dẫn theo con gái trốn đi và tới đây nhưng bọn họ vẫn không tha cho chúng tôi”.
“Tôi hiểu rồi”, Đinh Dũng gật đầu, trong lòng thấy nhẹ hơn một chút.
Vốn dĩ anh muốn đi Bắc Cảnh, lần này thấy người ở Bắc Cảnh, anh còn tưởng ở đó xảy ra chuyện lớn.
“Đa tạ ân công, nếu không có ân công thì tôi và bố tôi không biết phải thế nào nữa”, cô gái kia khom người, cảm kích nói.
“Hai người rời khỏi đây đi”, Đinh Dũng không hề tỏ ra khách sáo, anh nhìn cảnh hoang tàn ở cửa hàng bán đàn, lắc đầu bất lực: “Tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu, hai người nhanh chóng rời khỏi đây đi”.
“Hay là chúng ta giúp họ?”, Hàn Phương Nhiên kéo Đinh Dũng ghé sát tai nói nhỏ.
Nghe vậy, Đinh Dũng mới lắc đầu. Mặc dù anh cũng rất cảm thông với hai cha con họ nhưng Đinh Dũng lại không muốn có gì liên quan tới người ở Bắc Cảnh, đặc biệt là tộc người Bắc Dã có tầm ảnh hưởng ở Bắc Cảnh lớn như vậy.
“Chúng tôi, chúng tôi cũng muốn rời khỏi Bắc Cảnh thật xa nhưng bố con tôi không có lấy đồng xu dính túi, chỉ đem theo mấy cây đàn cổ này…”, người đàn ông trung tuổi thở dài nhìn những cây đàn bị đập vỡ mà tuyệt vọng.
Thời đại này rồi không có tiền bên người thật sự là khó sống.
Đinh Dũng sững người, sau đó nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại bên cây đàn cổ đặt trong góc. Có lẽ vì đặt trong góc khuất nên không bị phát hiện.
“Cây đàn cổ này bán cho tôi nhé”, Đinh Dũng chỉ vào cây đàn cổ đó, hạ giọng nói: “Một trăm nghìn tệ, hai người có bán không?”
“Đây…Cây đàn cổ này do tổ tiên của tôi để lại…”, người đàn ông trung tuổi do dự nhưng nếu như không phải ông ta không có tiền thì cây đàn đời đời kiếp kiếp của tộc mình, ông ta cũng không muốn bán nó đi.
Nhưng nghĩ tới con gái, nếu không bán đàn thì sao có thể dẫn con trốn khỏi Bắc Cảnh được. Vậy là ông ta nhìn sang con gái, cắn chặt răng, gật đầu nói: “Tôi bán, có điều cây đàn này không đáng nhiều tiền như vậy, tôi chỉ cần năm mươi nghìn tệ”.
Người đàn ông trung tuổi không hiểu về đàn cổ nên đương nhiên không biết giá trị của nó. Đinh Dũng nói một trăm nghìn tệ là không hề nói tăng thêm mà thực sự thì nó xứng với cái giá đó.
Có điều ông ta đã nói vậy thì Đinh Dũng cũng không thêm lời. Anh cho tay ra sau, rút trong túi đựng đồ ra một miếng ngọc bội, nói: “Coi như cây đàn này hai người cầm cố chỗ tôi, sau này nếu muốn mua lại nó thì cầm miếng ngọc bội này tìm tôi”.
Nói xong, Đinh Dũng đặt miếng ngọc bội lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó lấy số thẻ ngân hàng của người đàn ông trung tuổi rồi chuyển năm mươi nghìn tệ vào đó cho ông ta. Lúc này anh mới đi tới ôm cây đàn, nói: “Chúng tôi đi đây, hai người mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Đa tạ ân công”, người đàn ông trung tuổi và cô gái khom người từ biệt Đinh Dũng.
Đinh Dũng không dừng bước, cứ thế ôm đàn cổ cùng Hàn Phương Nhiên vào trong chợ.
Hàn Phương Nhiên thấy Đinh Dũng cho đàn cổ vào túi đựng đồ thì thẫn thờ cau mày nhìn anh, hỏi: “Ấy, cây đàn đâu rồi? Sao lại biến mất tiêu rồi?”
“Anh cho vào túi rồi”, Đinh Dũng cười, vỗ vào cái túi ở hông, sau đó nói: “Về rồi anh giải thích cho em, đi mua đồ đã”.
Sau đó hai người lượn một vòng quanh chợ, mua rất nhiều thức ăn. Khi ra khỏi chợ, tiệm đàn cổ đã đóng cửa, hai bố con họ có lẽ đã rời khỏi đây rồi.
Hàn Phương Nhiên không hỏi Đinh Dũng tại sao lại không giúp hai bố con họ. Đinh Dũng không phải là một người tuyệt tình. Cô tin Đinh Dũng làm vậy chắc chắn có lý do của mình.
Về tới nhà, Đinh Dũng không hề bị ảnh hưởng bởi việc vừa rồi. Anh dạy Hàn Phương Nhiên nấu rất nhiều món ăn.
Tới tối, Đinh Dũng bỏ ra không ít công sức mới giải thích cho Hàn Phương Nhiên hiểu được về sự tồn tại của túi đựng đồ. Sáng hôm sau, anh vừa dậy thì thấy Lâm Hồng Ngạn đã hét ở phòng khách: “Trời ơi, cả đám sát nhân, hôm nay đúng là đòi đến nhà chúng ta xem nhà thật rồi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 225: Đa tạ ân công”,
Chương 225: Đa tạ ân công”,