“Tôi không tin, anh có thể có chìa khoá ở đây”, Triệu Đức Trụ mặt mày căm phẫn, trong lòng không muốn tin Đinh Dũng là chủ hộ ở đây.
Nhưng trong lòng những người khác thì lại tỏ tường, đến quản lý cũng thừa nhận rồi thì có gì mà nghi ngờ?
“Một căn ở đây có giá lên đến cả trăm triệu tệ”, có người không khỏi trầm trồ mà lên tiếng.
Đinh Dũng còn chưa nói gì thì nhân viên quản lý ở bên đã cười nói: “Anh ấy mua biệt thự chữ Địa ở đây nên giá ít nhất cũng phải vài trăm triệu nhân dân tệ đổ lên”.
“Cái gì? Vài trăm triệu nhân dân tệ?”
“Trời ơi”.
Advertisement
“Đây mới là người có tiền thực thụ, không phô trương như một số người”.
Nghe nhân viên quản lý nói vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, mặt người nào người nấy đều tái mét, đặc biệt là mấy người trước đó đã không vui vẻ gì với lão Triệu mà mãi vẫn không kiếm ra được cơ hội nên giờ nhân lúc này lên giọng coi thường.
Lão Triệu mặt mày khó coi, vốn dĩ hôm nay ông ta muốn cười nhạo Hàn Thành Sơn nhưng nào ngờ Đinh Dũng lại mua nhà ở đây thật, đây khác gì là vỗ vào mặt ông ta đâu?
“Hừ, biệt thự thì đã sao, không phải ở ngoại ô sao?”, lão Triệu hắng giọng. “Sao có thể tiện bằng ở Tân Đình Yến Phủ được?”
Advertisement
Vốn dĩ lão Triệu chỉ muốn lấy lại chút thể diện cho mình nhưng nào ngờ nhân viên quản lý không biết ông ta đã mua nhà ở Tân Đình Yến Phủ nên lúc này nghe vậy lại cười ha ha, một người trong đó lắc đầu nói: “Tôi biết Tân Đình Yến Phủ, là khu mới khai thác nhưng không cùng đẳng cấp với Thanh Thành Sơn. Bất cứ căn biệt thự nào ở đây cũng đều có thể bán với giá bằng mười mấy căn ở Tân Đình Yến Phủ”.
“Không sai, những phương diện khác không thể nào so sánh được”, người còn lại thêm lời, nói xong thì nhìn sang Đinh Dũng.
“Được rồi, các cô chú đỗ xe ở trang viên cả nhé ạ, cháu cho người sắp xếp bus đưa các cô các chú lên trên kia”, Đinh Dũng nhìn mọi người một lượt rồi nói.
“Được! Tôi nóng lòng muốn xem nhà mới của lão Hàn lắm rồi”.
“Vậy nghe theo sự sắp xếp của rể hiền”.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, lần này không có ai phản đối, tất cả đều nhiệt tình hưởng ứng.
Chủ yếu là vì nhân viên quản lý cũng đã nói rồi, không cho bọn họ lái quá nhiều xe lên núi nên chỉ có thể đi bus. Không ai lại muốn lên đến đây rồi mà đi về vả lại, bọn họ còn muốn xem biệt thự mà Đinh Dũng nói trông thế nào nữa.
Dù sao thì Thanh Thành Sơn cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể tới, có lẽ cả đời cũng chỉ có cơ hội lần này có thể vào trong mở mang tầm mặt.
“Con trai, phải làm sao?”, lão Triệu mặt mày khó coi nói với Triệu Đức Trụ.
“Không sao, vào với hắn ta thì sao chứ”, Triệu Đức Trụ vẫn nhìn Đinh Dũng chằm chằm hằn học: “Con không tin anh ta có thể mua nhà ở đây, con thấy anh ta thông đồng với người ở đây lừa chúng ta thì có, con không tin anh ta có thể có chìa khoá nhà ở đây được”.
“Lão Hàn, ông đúng là có con rể tốt”, một người đàn ông trung tuổi đi tới gõ cửa.
Hàn Thành Sơn nghe tiếng gõ cửa, biết mình không né được nên mở cửa sổ, ái ngại cười nói: “Thật sự xin lỗi, tôi cũng không ngờ nó lại dẫn mọi người tới đây”.
“Tôi biết ông sống đơn giản không phô trương như lão Triệu, có điều con rể ông cũng giỏi thật đấy, có thể mua được một căn biệt thự ở đây”, người đàn ông trung tuổi kia giơ ngón tay tỏ vẻ tán thưởng.
Nghe vậy, Hàn Thành Sơn sững người, có vẻ không hiểu ý nên mặt mày không mấy tự nhiên. Ông ta cho rằng người này đang cố tình mỉa mai mình, vội khoát tay: “Đều tại tôi, nếu không phải tôi không hỏi rõ thì nó cũng không đến mức dẫn mọi người tới đây, mất công đi cả đoạn đường dài”.
Hàn Thành Sơn khi nãy đóng cửa xe nên không nghe được nhân viên quản lý xác nhận thân phận của Đinh Dũng. Ông ta còn cho rằng đối phương cố ý mượn chuyện này để mỉa mai mình.
Người đàn ông trung tuổi kia không ngờ Hàn Thành Sơn lại không biết Đinh Dũng mua nhà ở đây. Ông ta chỉ coi Hàn Thành Sơn sống đơn giản nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy có thêm thiện cảm nên mới vội nói: “Đâu có, đâu có, vừa rồi cậu con rể của ông cũng đã nói với người ta rồi, người ta cho chúng tôi đi xe bus vào trong rồi”.
“Không phải mất công tới đây đâu. Lão Hàn, ông cũng thật là, đến xuống xe cũng không xuống, có phải sợ người ta khen mình quá không?”, người đàn ông trung tuổi nheo mắt cười, nhìn Hàn Thành Sơn. Ông ta thầm nghĩ nhất định phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Phương Nhiên, nói không chừng sẽ có lúc cần đến”.
“Hả?”, Hàn Thành Sơn ngỡ ngàng. Đi xe bus lên núi làm gì?
“Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta tới trang viên trước”, người kia thấy mọi người đều đã lên xe thì vội vẫy tay gọi: “Lần này ông mời mọi người bữa cơm là không được đơn giản quá đâu nhé, nhiều tiền như vậy là phải chi cho bõ”.
Nói rồi, ông ta quay người chạy về phía xe bus, chỉ để lại Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn ngây người trên xe.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Hồng Ngạn kéo Hàn Thành Sơn lại, cau mày hỏi: “Vừa rồi lão Trần nói có ý gì thế? Sao chúng ta phải lên núi?”
Nghe vợ mình nói vậy, Hàn Thành Sơn vội lắc đầu, mặt mày khó hiểu: “Tôi biết làm sao được”.
Lúc này những chiếc xe khác đều đã quay đầu đi xuống núi. Đinh Dũng dặn dò hai người quản lý vài câu rồi mới cùng Hàn Phương Nhiên quay về xe.
“Đinh Dũng, có chuyện gì vậy?”, Hàn Thành Sơn thấy Đinh Dũng quay về xe thì vội lên tiếng hỏi.
Đinh Dũng lên xe thì không để ý Hàn Thành Sơn nói gì mà lái xe đi về phía trước. Hàn Phương Nhiên hãy còn vẻ mặt ngạc nhiên, cô hỏi: “Bố, có lẽ Đinh Dũng thật sự đã mua nhà ở đây”.
“Cái gì?”, không ngờ Hàn Thành Sơn nghe xong thì nhảy dựng lên. Ông ta cau mày, vẻ mặt không sao tin nổi, hỏi lại con gái: “Con vừa nói gì? Đinh Dũng mua nhà ở đây?”
“Sao có thể, đây là biệt thự Thanh Thành Sơn, là nơi đắt đỏ nhất Kim Châu, e rằng chỉ cần một căn biệt thự bất kỳ ở đây cũng có giá cả trăm triệu nhân dân tệ rồi”, Lâm Hồng Ngạn nghe xong thì giật mình. Bà ta biết biệt thự ở đây đắt đỏ thế nào, nói tấc đất tấc vàng cũng không quá.
“Không có gì là không thể cả, trước đó con nói rồi mà bố mẹ không tin thôi”, Đinh Dũng lên tiếng nói thản nhiên.
Nói rồi, anh không tiếp tục thêm lời nào nữa, cứ thế đạp ga đi về phía khu biệt thự tầm trung. Với thẻ vàng chứng minh thân phận, Đinh Dũng có thể qua được hai cửa kiểm tra nhanh chóng, đưa cả nhà Hàn Phương Nhiên tới phía trước cửa biệt thự.
Sau khi đỗ xe ở khu đỗ xe riêng, Đinh Dũng dẫn theo ba người với vẻ mặt ngỡ ngàng xuống xe, đi về phía biệt thự.
“Woa, không khí ở đây thật trong lành”, vừa tới cửa biệt thự, Hàn Phương Nhiên đã chạy ngay tới cái cây trước cửa vui mừng thốt lên.
Dưới cái cây còn có bàn cờ bằng đá, trông giống như đá tự nhiên được người ta điêu khắc, bên trên còn đặt những quân cờ bằng đá, trông rất phong vị.
“Ở đây đợi mọi người thôi, chắc mọi người sẽ đến đây nhanh thôi”, Đinh Dũng không mở cửa mà nhìn đồng hồ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 229: “Tôi biết làm sao được”
Chương 229: “Tôi biết làm sao được”