“Không xong rồi, vết thương này nằm ngang ở ngực, e rằng…”, nói tới đây, ông già Cát không khỏi lắc đầu thở dài.
“Không thể, không thể”, Hạ Lan mắt rưng rưng nước, cô kéo tay ông già Cát, lắc đầu nói: “Nhất định còn cách khác, ông Cát, xin ông cứu cháu nó với”.
“Haiz, vết thương sâu như vậy, sao có thể…sao có thể chảy ít máu thế này?”, lúc này, ông già Cát mới hắng giọng, mặt mày rõ vẻ kinh ngạc.
“Cháu có cách”, Đinh Dũng nhìn mọi người, hạ giọng nói: “Cháu đã phong toả các huyệt lớn trên toàn thân cậu ấy, nhất thời vết thương sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, giờ đưa cậu ấy vào nhà đã”.
“Cậu thanh niên, cậu có cách sao?”, ông già Cát sững người, ông ta còn không có cách nào khác mà cậu thanh niên này lại có cách?
Advertisement
Vết thương của Sóc Phong quá dài. Kể cả băng bó thuốc thì cũng rất khó đảm bảo vết thương sẽ lành, vả lại thời tiết ở Bắc Cảnh rất lạnh, băng tuyết quanh năm, căn bản không hề lý tưởng để có thể khiến vết thương nặng thế này lành lặn.
Có điều những thứ này đối với Đinh Dũng lại không thành vấn đề. Chỉ cần anh dùng linh lực giúp Sóc Phong bít vết thương thì vết thương có thể dần dần liền lại, vả lại khi anh tới đây còn mang theo ít thuốc cần cho trường hợp cấp cứu nên cũng có thể dùng được.
Nghe Đinh Dũng nói có cách, mấy người phía Hạ Diệp lập tức nhanh tay nhanh chân khiêng Sóc Phong lên, dẫn Đinh Dũng đi vào nhà Sóc Phong.
Advertisement
Tới nhà Sóc Phong, Đinh Dũng không khỏi sững sờ, ngôi nhà này không chỉ cũ nát mà bên trong còn chẳng có lấy thứ gì đáng giá. Ngoài một chiếc giường ra thì về cơ bản không có đồ đạc gì.
“Ừm? Đây là nơi cậu ấy sống sao ạ?”, Đinh Dũng nhìn xung quanh rồi lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Hạ Lan nãy giờ vẫn đứng bên gật đầu, nhìn sang Sóc Phong với ánh mắt thương cảm, bặm môi nói: “Bố mẹ của Sóc Phong mất vì một sự cố ngoài ý muốn khi nó còn rất nhỏ cho nên chúng tôi đều rất quan tâm chăm sóc nó. Sóc Phong rất hiểu chuyện, xin ân công cứu lấy nó”.
Đinh Dũng gật đầu, nhìn Sóc Phong hôn mê bất tỉnh trên giường mà nghiêm mặt lại, nói: “Mọi người ra ngoài trước đi”.
“Đây…”, nghe vậy, Hạ Lan sững người, không khỏi cau mày.
Cho dù nói thế nào thì Đinh Dũng mới chỉ gặp và quen bọn họ chưa tới một ngày. Nếu nói yên tâm thì chắc chắn không thể yên tâm được, nhưng Đinh Dũng vừa cứu bọn họ nên Hạ Lan mới cắn răng, gật đầu nói: “Được, chúng tôi ra ngoài đợi cậu”.
Nói rồi, Hạ Diệp liếc mắt với mấy người phía Hạ Lan rồi đi ra ngoài trước.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Đinh Dũng mới đi tới bên giường của Sóc Phong, hít sâu, nhìn Sóc Phong, bình tĩnh nói: “Cậu thanh niên, cố gắng chịu khó một chút, có thể vượt qua hay không thì phải xem tạo hoá của cậu rồi”.
Nói xong, Đinh Dũng nhắm mắt tập trung tinh thần, khi anh mở mắt ra thì trong đôi mắt tỏ ra rất bình tĩnh. Anh giơ tay đặt bàn tay lên ngực Sóc Phong. Một luồng linh lực thoát ra khỏi lòng bàn tay, đi vào cơ thể Sóc Phong qua vết thương lớn.
Sau đó, Đinh Dũng giơ tay điểm vài điểm trên người Sóc Phong giải các huyệt vị bị phong toả trước đó khiến cho máu tươi tuôn ra xối xả.
Đinh Dũng thấy vậy thì tay còn lại lập tức đặt lên vết thương kiểm soát linh lực bên trong cơ thể đi vào cơ thể Sóc Phong, sau đó nhanh chóng tu bổ vết thương của cậu ta.
Phương pháp phong toả huyệt vị toàn thân mặc dù có thể cầm một lượng lớn máu, tránh mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong nhưng lại khiến cho lượng máu bên trong cơ thể bị ngưng tụ. Không những để ngưng tụ thời gian dài sẽ dễ tổn thương nghiêm trọng cơ thể mà hơn nữa còn không thể làm lành vết thương.
Nếu không thì khi phong toả các huyệt vị, Đinh Dũng tu bổ làm lành vết thương thì đợi khi giải huyệt vị trên người, e rằng Sóc Phong sẽ vì lượng máu lưu thông ồ ạt, dồn vào vị trí vết thương vừa chữa, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Do vậy mà Đinh Dũng buộc phải mở phong ấn huyệt vị trước rồi mới nhanh chóng chữa trị vết thương. Nếu thành công thì chỉ cần Sóc Phong từ từ tĩnh dưỡng là có thể dần hồi phục. Nhưng điều quan trọng nhất chính là Sóc Phong qua được quá trình tự chữa này, quá trình này vô cùng đau đớn và gian khổ.
Quả nhiên…Đinh Dũng vừa giải huyệt vị của Sóc Phong thì máu tươi đã lập tức trào ra từ vị trí vết thương. Anh không thể không đẩy nhanh tốc độ chữa trị. Linh lực hoá thành từng đường mảnh và dài khác nhau vận động bên trong cơ thể Sóc Phong khiến vết thương của cậu ta lành lại. Cậu ta lập tức cảm nhận được đau đớn và hét lên.
“Aaaaaaa….”, Sóc Phong mặt mày khổ sở, khuôn mặt cau có, miệng không ngừng phát ra những âm thanh gào thét vì đau đớn. hai tay cậu ta bất giác nắm chặt lấy thành giường.
Cả quá trình chữa trị rất đau đớn, nguyên nhân cũng chính bởi linh khí chữa trị vết thương chẳng khác gì dùng chỉ khâu vết thương lại, có điều linh khí sẽ không sinh ra bất cứ tác dụng phụ nào, vả lại không cần phải rút chỉ.
Mặt Sóc Phong ngày càng tái nhợt, môi cũng chẳng còn sắc hồng. Vết thương dần dần được khâu lại thì vẻ mặt đau đớn dần đỡ đi. Có điều Đinh Dũng lại cau mày, thầm than thở không ổn.
“Phải nhanh hơn nữa”, Đinh Dũng thở dài, kiểm soát luồng linh khí ngày càng nhanh dần.
Thấy hơi thở của Sóc Phong càng lúc càng yếu đi, Đinh Dũng không dám thả lỏng cơ thể. Sau khi khâu vết thương, anh lập tức cho luồng linh khí tản đi, đôi tay bấm niệm rồi lại điều tiết linh khí trong cơ thể chỉ vào trán Sóc Phong, hô lên: “Khí Huyền Hoàng ngưng huyết thành mai, Hoàng hoàng thiên uy, hộ kỳ tâm thần”.
Đinh Dũng vừa chỉ, luồng linh khí liền thoát ra từ ngón tay anh và kết thành sắc vàng đen trong không gian nhập vào giữa mày Sóc Phong.
Giây phút khí tức màu vàng đen xuất hiện, bầu trời của thôn trong chốc lát gió giục mây vần, sắc trời ảm đạm. Một tiếng sấm rền vang lên, một luồng khí tức khủng khiếp len qua trần nhà, bao trùm lên cơ thể Sóc Phong.
Đinh Dũng thở phào, trán mướt mồ hôi. Vì bảo vệ linh thần của Sóc Phong không bị diệt mà anh đã dùng Bổ Thiên Thuật.
Đúng lúc Thiên Uy xuất hiện, Hạ Diệp và mấy người phía Hạ Lan vốn dĩ còn đứng trong sân lo lắng chờ đợi thì lúc này mặt mày đều thay đổi, trong lòng không khỏi thấy chấn động. Là thầy tế duy nhất trong thôn, ông già Cát còn khó coi hơn hẳn. Ông ta không giống với những người khác. Khi cảm nhận được luồng khí tức này, ông ta liền nghĩ ngay tới hai từ Thiên Uy.
Ban đầu khi ông ta trở thành thầy tế, ông ta từng chắp tay quỳ bái Thiên Địa, cảm nhận được sự bao bọc che chở của Thiên Uy, cảm nhận được sự lớn mạnh của Thiên Uy nên lúc này cảm giác quen thuộc ấy lập tức khiến ông ta quỳ sụp xuống đất. Ông ta tỏ rõ sự cung kính và run sợ.
“Cát Lão, ông đang làm gì vậy?”, thấy hành động khác thường của Cát Lão, Hạ Diệp mới cau mày hỏi. Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Cát Lão đã trợn mắt nhìn Hạ Diệp với con mắt hoảng hốt, sợ hãi mà hét: “Không được vô lễ với ông trời, mau quỳ xuống”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 237: Cả quá trình chữa trị rất đau đớn
Chương 237: Cả quá trình chữa trị rất đau đớn