TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 240: “Mọi người lùi cả về sau”

Đợi tới sau khi Cát Lão và Hạ Diệp đi rồi, Đinh Dũng mới ngồi khoanh chân trong phòng, bước vào trạng thái thiền định, thả lỏng tinh thần để tiếp nhận linh khí trong trời đất.  

Thời gian trôi qua thật nhanh, mãi tới khi trời dần tối, linh khí trong cơ thể Đinh Dũng mới hồi phục về trạng thái Đỉnh Phong. Anh mở mắt nhìn về phía Hạ Diệp đang đứng trong sân, hỏi: “Ông nghĩ thế nào rồi?”  

“Tôi nghĩ xong rồi, mọi người đều ở bên ngoài, giờ tôi bảo bọn họ vào gặp cậu”, Hạ Diệp thấy Đinh Dũng đứng dậy thì lập tức cung kính nói.  

Nghe vậy, Đinh Dũng gật đầu. Trước đó anh khắc chú ấn cho Hạ Diệp quả thực là có thể nắm lấy sinh mạng của ông ta nhưng điều quan trọng hơn cả là chú ấn này có thể khiến Đinh Dũng dễ dàng biết được tình hình của đám người. Kể cả ở cách xa cả nghìn dặm cũng có thể giao tiếp với Hạ Diệp.  

Không lâu sau đó, Hạ Diệp đã dẫn một toán người đi vào, cũng phải hơn một trăm người, phần lớn đều là người già. Chỉ có số ít thanh niên trai tráng. Bọn họ nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt bất an, rõ ràng là trước đó Hạ Diệp đã nói chi tiết cho bọn họ.  

Advertisement

Thấy đám người, Đinh Dũng hít sâu rồi điềm tĩnh nói: “Tôi không quan tâm mọi người nghĩ thế nào, đã quyết định trở thành nô bộc cho tôi thì cần phải tuyệt đối trung thành với tôi”.  

“Thả lỏng tinh thần, tiếp nhận chú ấn của tôi”, dứt lời, mắt Đinh Dũng loé qua ánh sáng, hai tay anh chắp sau lưng, từng luồng sáng ánh kim bay ra khỏi người anh với tốc độ nhanh chóng bay vào trán đám người.  

Những ánh sáng ánh kim hoá thành đường chú ấn phức tạp trên trán mọi người, sau đó có một nhóm người đã có thêm chú ấn trong linh hồn nhưng vẫn có một nhóm người vì phản kháng nên không khắc chú ấn thành công.  

“Xem ra… những người này không đồng ý”, Đinh Dũng nhìn về Hạ Diệp lãnh đạm nói.  

Advertisement

“Cái gì?”, mặt mày Hạ Diệp biến sắc, ông ta lập tức nhìn về phía những nông dân kia, nạt nộ; “Trước đó tôi đã nói với mọi người thế nào? Là ai thì lập tức đứng ra cho tôi”.  

Nghe Hạ Diệp nói vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám đứng ra.  

Cảnh này khiến mặt Hạ Diệp tối sầm cả lại. Ông ta là lãnh đạo của thôn mà có người lại không phục tùng theo lệnh của ông ta, vả lại còn trong thời khắc quan trọng thế này. Nếu như Đinh Dũng tức giận không muốn giúp bọn họ thì mọi việc trước đó ông ta làm không phải là đổ sông đổ bể sao?  

“Các người…”, mặt mày Hạ Diệp hằm hằm, ông ta định tiếp tục nạt nộ thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gầm rú vang lên.  

Hú!!! Tiếng gầm rú vang từ xa tới gần, tốc độ nhanh vô cùng, như thể ngay bên tai khiến ai nấy đều tái mét cả mặt.  

Đinh Dũng cau mày. Anh cảm nhận được có một vật rất lớn sắp tới gần. Điều khiến anh kinh ngạc hơn cả đó là khí tức có mang theo tu vi trên người vật này lại giống với người luyện khí đến tầng Đỉnh Phong.  

“Xong rồi, là Tuyết Quái”, nghe tiếng gầm rú đó, Cát Lão phản ứng đầu tiên. Ông ta nhanh chóng đến bên Hạ Diệp, nói: “Đó là Tuyết Quái, sao nó lại tìm được tới thôn ta?”  

“Cát Lão, ý ông nói tiếng rú vừa rồi là của con gấu trắng sao?”, nghe Cát Lão nói vậy, Hạ Diệp cau mày hỏi. Những người còn lại cũng đều hoang mang thấy rõ. Âm thanh càng lúc càng gần, cho thấy nó sắp tới gần thôn.  

“Cái gì? Con gấu trắng đó sao có thể tìm tới thôn chúng ta được?”, trên mặt người đàn ông râu quai nón rõ vẻ ngỡ ngàng. Trước kia ông ta đích thân đi săn bắt nên đương nhiên hiểu rõ sức mạnh của gấu trắng khủng khiếp cỡ nào. Lúc này vội nói: “Giờ phải làm sao đây, nếu như là gấu trắng thật thì chúng ta không phải đối thủ của nó”.  

“Cái gì mà gấu trắng?”, lúc này Đinh Dũng đột nhiên lên tiếng.  

Hạ Diệp do dự một hồi, chắp tay lạy Đinh Dũng rồi nói: “Thưa cậu, có lẽ cậu biết tộc Bắc Dã vẫn luôn truy đuổi, ép chúng tôi giết Tuyết Quái nên chúng tôi tổ chức một số người lấy gấu trắng ở vùng Tây Bắc làm mục tiêu”.  

“Nhưng lần đó người của chúng tôi tổn thất nghiêm trọng, nếu không thì cũng không chỉ còn lại vài thanh niên trai tráng thế này”, nói tới đây, Hạ Diệp cười khổ sở, bất lực nói: “Tiếng rút này chính là của con gấu trắng đó. Nếu nó vào thôn thì chỉ dựa vào sức chúng tôi, chắc chắn không phải là đối thủ của nó”.  

“Đến rồi, nó đến rồi”, người đàn ông để râu quai nón hét lên.  

Ông ta dứt lời, mọi người căng thẳng thấy rõ, lần lượt hét lên thất thanh. Còn tiếng rú kia như bị tiếng thét của bọn họ thu hút nên càng lúc càng hướng về gần đây.  

“Mọi người đừng sợ, giữ bình tĩnh”, Hạ Diệp vội hạ giọng: “Đừng hét, tiếng hét càng lớn thì chỉ khiến nó đến đây nhanh thôi”.  

Nghe trưởng thôn nói vậy, mọi người mới im bặt, chỉ có ánh mắt là mang theo nỗi sợ hãi. Duy chỉ phía những thanh niên trai tráng thì còn đỡ hơn một chút nhưng mặt mày vẫn trắng bệch.  

“Lão Hồ, chuẩn bị tinh thần, nếu thực sự không được thì chỉ có thể liều mạng”, Hạ Diệp nghiến răng nhưng ánh mắt lại liếc sang Đinh Dũng.  

Ông ta tin Đinh Dũng ở đây thì tuyệt đối sẽ không để mặc bọn họ, chỉ là không biết thực lực của Đinh Dũng có thể đối phó với con gấu trắng hay không mà thôi.  

“Được!”, nghe trưởng thôn nói vậy, người đàn ông để râu quai nón mới trấn tĩnh lại, lập tức vẫy tay gọi thanh niên trai tráng đi ra ngoài.  

Kết quả vừa ra khỏi nhà Sóc Phong thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh, mấy người phía người đàn ông râu quai nón lập tức chuồn quay về, hét lên: “Đến rồi, đúng là con gấu trắng đó, nó đến rồi”.  

“Xong rồi”, Cát Lão cuống cả lên.  

Hiện giờ bọn họ đến vũ khí còn chẳng có, đối đầu với con gấu trắng kia quả thực là không có khả năng đánh trả. Nếu thật sự là con gấu trắng đó tìm tới thì đúng là một mẻ đánh gọn rồi.  

“Mọi người lùi cả về sau”, Cát Lão cau mày nhìn chằm chằm vào cửa, trong tay xuất hiện ánh sáng trắng.  

Thấy vậy, Đinh Dũng chợt sững người. Trên người Cát Lão không hề có tu vi, nhưng ánh sáng trắng trong tay ông ta lại khiến Đinh Dũng cảm nhận được sự rung chuyển kỳ lạ. Đinh Dũng lập tức nghĩ tới phương thức tu hành của Bắc Cảnh là “Sức mạnh Đồ Đằng”.  

Người Bắc Cảnh tín ngưỡng Đồ Đằng cho nên các bộ lạc ở Bắc Cảnh đều có thần bảo vệ, bọn họ đem thần hộ vệ hoá thành Đồ Đằng, vẽ lên vũ khí của mình, hoặc thêu trên quần áo, với ý định mượn thêm sức mạnh của Đồ Đằng.  

Còn người tế bái duy nhất có thể mượn Đồ Đằng để tu luyện. Bọn họ có thể nói chuyện với thần hộ vệ do vậy mà địa vị của người tế bái trong bộ lạc rất cao, còn trông Cát Lão lúc này chính là đang người tế bái của thôn này.  

Có điều điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới đó là một thôn nhỏ bé thế này mà lại có một người tế bái.

Đọc truyện chữ Full