TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 265: “Phùng Phủ”

“Săn bắt?”, Đinh Dũng vô thức hỏi lại.  

“Cái gì, anh còn không biết săn bắt là gì sao?”, cho dù là Lưu Khánh Vũ hay Trần Dư thì đều trợn tròn mắt nhìn, không sao tin nổi.  

Mặc dù săn bắt theo kiểu vây bắt mới xuất hiện hai năm gần đây nhưng cũng là một việc đại sự ở thành Phổ Lôi Nhĩ rồi, thế mà tên này còn không biết?  

Thế nhưng ông già kia nghe xong thì mắt lại sáng lên. Ông ta đã đoán trước được Đinh Dũng là một hậu bối trong một đại gia tộc hoặc thế lực lớn nào đó ẩn mình rất kỹ, lúc này nghe Đinh Dũng nói đến săn bắt mà còn không biết, lại mặc cả cái áo lông to sụ trên người, chắc chắn là người tu luyện ở vùng nào đó mà người ta không biết. Ông ta càng thắc mắc về thân phận của Đinh Dũng hơn.  

Advertisement

“Cậu đã không muốn tiết lộ thân phận thì trong tộc cũng sẽ không cho cậu danh phận tham gia. Muốn tham gia thì hợp tác với tôi, như vậy được một công đôi việc”, ông già kia nhìn Đinh Dũng cười nói.  

Đinh Dũng không nghĩ nhiều, anh chỉ hiếu kỳ săn bắt theo kiểu vây rốt cục là gì, nên mới cười hỏi: “Săn bắt theo kiểu vây mới xuất hiện hai năm gần đây phải không. Gần hai năm nay tôi không ở đây nên không rõ tình hình”.  

“Mong ông chỉ giáo”, nói tới đây, Đinh Dũng lại nhìn sang ông già kia, gật đầu.  

Advertisement

Mặc dù anh không biết ông ta có mục đích gì nhưng chỉ cần ông ta không có ác ý với anh là được, còn cái gì mà vây bắt, nếu như có liên quan tới những việc xảy ra ở Bắc Cảnh thì Đinh Dũng nhất định phải xem xem.  

“Vài năm trước, ngọn núi Ama Dablam sụt lút, từ lúc đó cả Bắc Cảnh dần dần xuất hiện không biết bao nhiêu thực vật có thể thúc đẩy sinh vật tiến hoá, vì vậy sinh ra không ít Tuyết Quái. Ở rặng núi bên ngoài thành Phổ Lôi Nhĩ có không biết bao nhiêu Tuyết Quái tụ tập lại cho nên vây bắt được tổ chức mỗi năm một lần, là ngày vây bắt và giết những Tuyết Quái vào rặng núi của Phổ Lôi Nhĩ”, nói tới đây, ông già kia mới nhìn Đinh Dũng: “Rặng núi Phổ Lôi Nhĩ cậu biết chứ?”  

“Ừm, tôi biết”, Đinh Dũng gật đầu. Anh từng nghe nói tới rặng núi ở Phổ Lôi Nhĩ nhưng đó là việc của rất lâu trước kia rồi.  

“Bên trong đó hiện giờ có rất nhiều Tuyết Quái, vả lại xuất hiện một thế lực thần bí ngăn cản người thường đi vào. Chủ thành mới tuân theo lệnh Cảnh Chủ, tổ chức đại hội vây bắt, mời những anh tài tuấn kiệt ở khắp các gia tộc tới rặng núi thăm dò”, ông già kia chắp tay ra sau nheo mắt nhìn Đinh Dũng, nói tiếp: “Bên trong đó có không ít bảo vật, vả lại còn có những loại cây dị thường có thể khiến người ta tiến hoá. Nếu như có thể tìm được một cây thì không uổng đi một chuyến. Những cao thủ trẻ tuổi trong thành Phổ Lôi Nhĩ đều lựa chọn tham gia”.  

“Ngăn cản người thường đi vào?”, Đinh Dũng sững người. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy việc này. Nghe giống như có trận pháp nào đó được bố trí vậy. Lẽ nào trong rặng núi của Phổ Lôi Nhĩ có trận pháp vào hạo động sao? Còn ông già kia nói những thanh niên anh tài tuấn kiệt ở thành Phổ Lôi Nhĩ đều tham gia, vậy mấy người phía Kim Vô Đạo có tham gia vây bắt không?  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Ông chắc chắn phần lớn mọi người đều lựa chọn tham gia vây bắt chứ?”  

“Đương nhiên rồi, vây bắt là hoạt động được ưa chuộng và thu hút nhất mấy năm gần đây, gần như các gia tộc đều phái người tới tham gia. Trong tay tôi cũng có vài người, nếu cậu đồng ý gia nhập thì chúng ta có thể hợp tác”, ông già kia gật đầu nói.  

Nói rồi, ông ta nheo mắt, rút một tấm lệnh bài từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Nếu cậu muốn tham gia thì tới nhà họ Phùng tìm tôi”.  

“Còn hai ngày nữa diễn ra cuộc vây bắt, cậu có thể suy nghĩ thêm”, dứt lời, ông ta không nói thêm gì nữa, cứ thế quay người rời đi.  

Đợi sau khi ông ta rời đi, Đinh Dũng mới nghĩ ngợi một hồi, vừa ăn cơm vừa nghe người ta nói chuyện và phát hiện hoạt động vây bắt quả thật rất được ưa chuộng ở đây.  

“Trong rặng núi ở thành Phổ Lôi Nhĩ có khả năng có manh mối cần tìm, nếu như mình là Kim Vô Đạo thì nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này”, Đinh Dũng thầm nghĩ rồi lại gọi vào số Kim Vô Đạo nhưng Kim Vô Đạo không nghe máy.  

Nghĩ một hồi, anh quyết định tham gia vây bắt nhưng trước khi tham gia hoạt động đó, anh nhất định phải tìm hiểu kỹ về luật của nó.  

Thế là Đinh Dũng rời khỏi quán ăn, đi thẳng tới nhà họ Phùng.  

Nhà họ Phùng là gia tộc đứng chót trong mười gia tộc hạng nhất ở đây. Đinh Dũng chỉ cần hỏi thăm đơn giản là đã có thể tìm ra được nhà họ Phùng.  

Phủ đệ của nhà họ Phùng có diện tích không quá rộng, mang phong cách cổ xưa, trên cánh cửa chính còn có hai chữ rồng bay phượng múa: “Phùng Phủ”.  

Trên đường tới đây, Đinh Dũng cũng phát hiện ra một số hiện tượng kỳ quái. Mặc dù xung quanh nhà cao tầng đầy dãy, theo như anh nghe ngóng thì nhà họ Phùng có không ít sản nghiệp nhưng phủ đệ lại mang hơi hướng cổ xửa của hàng trăm năm trước, không hề có dấu hiệu cải tạo.  

Tới cửa nhà họ Phùng, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, rút tấm lệnh bài từ trong túi ra rồi đi vào trong phủ.  

“Còn hai ngày nữa là diễn ra đại hội săn bắt, nghe nói nhà họ Phùng chúng ta lần này có sáu người tham gia, cũng không biết là ông cụ cho ai tham gia đây”, vừa vào đến cửa liền có hai thanh niên mặc đồ lông vũ đi tới tiếp đón.  

“Quan tâm ai đi làm gì, dù sao thì tôi cũng không đi. Hai năm nay người của nhà họ Phùng đi cũng chẳng có thành quả gì, tất cả đều bị người ta chèn ép cho không ngẩng mặt lên được, tôi không muốn mất mặt đâu”, một cậu thanh niên khác mặt mày rõ vẻ khó chịu lên tiếng. Sau khi thấy sự xuất hiện của Đinh Dũng thì thay đổi thái độ.  

Cậu thanh niên trước đó cũng thấy Đinh Dũng nên cứng đơ mặt, nạt: “Đứng lại, anh là ai mà dám xông vào nhà họ Phùng, muốn chết phải không hả?”  

“Tôi tới tìm người”, Đinh Dũng cau mày, đưa tấm lệnh bài trong tay ra, nói: “Một ông già đưa cho tôi tấm lệnh bài này bảo tôi đến tìm ông ấy”.  

“Cái gì? Đây là, đây là lệnh bài thân phận”, thấy tấm lệnh bài, cả hai người mặt mày tái mét.  

Có điều bọn họ rất nhanh chóng đã ổn định lại tâm lý, một người trong đó nhìn Đinh Dũng một lượt, hắng giọng nói: “Anh nhặt được lệnh bài ở đâu? Mau nói cho thật, nếu không đừng trách tôi vô tình”.  

“Đúng vậy, một tên nhà quê như anh thì lấy đâu ra lệnh bài của nhà họ Phùng chúng tôi mà đòi gặp gia chủ nhà họ Phùng?”, người còn lại chêm lời: “Gia chủ nhà chúng tôi mà anh thích gặp là gặp được sao? Anh là cái thá gì?”

Đọc truyện chữ Full