Hình Đường nhà họ Phùng là nơi khiến cho người nhà họ Phùng đều cảm thấy rùng rợn. Trừ giám sát quản lý các quy định nhà họ Phùng ra thì người bình thường đều không có quyền ra vào nơi này.
Một khi có người vào đây thì có nghĩa là trong nhà có người phạm tội, do vậy cho dù là ai bị đưa vào Hình Đường thì tin tức sẽ nhanh chóng được truyền đi, thế nên người ta biết rằng lại sắp có một người chuẩn bị bị phế đi rồi.
Từ giây phút Đinh Dũng bước chân vào Hình Đường, luồng thông tin nhanh chóng được truyền đi khắp nhà họ Phùng.
“Nghe nói gì chưa? Có người đột nhập vào nhà họ Phùng, kết quả bị giám sát dẫn vào Hình Đường rồi?”
“Cái gì? Có việc này sao?”
Advertisement
“Vào Hình Đường, đừng mong yên ổn ra ngoài”.
Tin tức này nhanh chóng được truyền đi, vừa hay gia chủ đang tưới hoa, không màng thế sự nghe được tin tức này thì lấy làm lạ.
“Lão tổ tông, nghe nói hôm nay có mọt tên trộm đột nhập vào nhà họ Phùng, còn cướp được lệnh bài thân phận, bị người của chúng ta bắt được”, quản gia đi bên cạnh gia chủ cười nói: “Thật không biết tên trộm này ở đâu ra mà lại dám đột nhập vào nhà chúng ta”.
Nghe nói chỉ là hư ảo, tận mắt chứng kiến mới là thật vì tin tức truyền đi thì đã biến tướng đi nhiều rồi.
Advertisement
Thế nhưng lão gia chủ và quản gia dù thế nào cũng không ngờ tới khi tin tức tới tai bọn họ đã biến thành bản chính.
“Ừm, cướp được lệnh bài thân phận?”, nghe vậy, lão gia chủ thẫn thờ, sau đó không khỏi buồn cười, nói: “Cướp được lệnh bài thân phận của nhà họ Phùng thì có tác dụng gì?”
“Là ai, đi hỏi là biết”, lão gia chủ không ngẩng đầu lên, nói với người ở phía đó không xa: “Đi hỏi xem, là ai bị bắt?”
“Vâng”, nghe vậy, người kia lập tưc gật đầu, quay người vội vã rời đi.
Lúc này, Đinh Dũng đã bị người ta đưa tới nơi gọi là Hình Đường.
“Đóng cửa”, Đinh Dũng vừa bước chân vào Hình Đường thì cánh cửa phía sau lập tức bị người ta đóng lại, đột nhiên Hình Đường chìm vào u tối.
Đinh Dũng bất giác cau mày, đang định hỏi thì đột nhiên phía trước sáng lên, ngay sau đó, từng luồng ánh sáng chiếu sáng cả Hình Đường.
“Giả thần giả quỷ”, Đinh Dũng nheo mắt cười lạnh lùng.
Những ánh sáng này cũng chỉ là nến, ánh vàng yếu ớt hắt hiu, bên mỗi trụ đèn đều có một người mắc đồ đen, trông không rõ dáng người, cả người đều chìm trong bộ đồ đen kịt, chỉ có ánh sáng nhạt nhào kia là đang lập loè chiếu sáng thân hình của bọn họ.
“Dưới Đường là ai?”, trên đầu, có một vị trí ngồi màu đỏ ẩn hiện trong khoảng không u tối, trên đó có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi.
Đinh Dũng nhìn không rõ nhưng nhờ có ánh nến mà anh có thể nhìn lờ mờ ra được khuôn mặt nghiêm nghị vô tình của người này đang nhìn mình.
“Tôi là Đinh Dũng, xin hỏi các hạ là ai?”, Đinh Dũng dù thấy hoài nghi nhưng vẫn lên tiếng.
“Hỗn láo, thấy Hình Tôn mà còn không quỳ?”, đúng lúc này, hai người đứng bên người mặc đồ đen kia lập tức nạt nộ, ngay sau đó hai người bọn họ đi về phía Đinh Dũng, giơ tay ra nhanh chóng ấn về phía vai Đinh Dũng.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng thay đổi sắc mặt, lập tức nheo mắt lại. Giây phút đối phương dùng hai tay ấn vào vai mình, hai vai anh khẽ run, đột nhiên, một lực đạo khủng khiếp phát ra.
Giây phút hai người bọn họ chạm vào Đinh Dũng liền cảm nhận được luồng sức mạnh khủng khiếp lan ra, bọn họ lùi về sau mười mấy bước rồi mới dừng lại.
“To gan, dám ra tay ở Hình Đường, đáng giết”, thấy Đinh Dũng dám ra tay, từng giọng nói vang tứ phía, đây chính là giọng nói của người bên trong Hình Đường khi cất giọng sẽ tạo ra sóng âm khiến người ta nghe vào thì nổi da gà.
Thế nhưng đối với Đinh Dũng mà nói thì lại không hề hấn gì. Sức mạnh linh hồn của anh rất mạnh, nên giọng nói đó căn bản không thể ảnh hưởng đến anh. Lúc này anh nhìn người đàn ông mặc đồ đen ở phía trước, cười lạnh lùng: “Các hạ cũng oai đấy, còn không định xuống đây gặp mặt sao?”
“Thú vị đấy”, cuối cùng người đàn ông mặc đồ đen kia cũng đứng dậy.
Dáng người này không phải cao lớn nhưng lại cho người ta một cảm giác bí bách khó thở. Đó không phải là vì khí thế bá vương toát ra từ người này, lúc này người này đang bước về phía Đinh Dũng. Mỗi một bước đi đều như dội lại trong tim Đinh Dũng khiến anh thở cũng gấp hơn.
Tới cuối cùng, khí thế đó như bủa vây lấy Đinh Dũng.
Rầm, luồng khí tức khủng khiếp đè nén Đinh Dũng khiến anh cảm thấy mình như bị ngọn núi lớn đè trên lưng.
“Kỹ năng vặt mà muốn đấu với tôi”, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai, Kim Đan trong người anh di chuyển, đột nhiên có một luồng khí tức như có như không nhưng lại hết sức thuần tuý và tinh tế toả ra.
Luồng khí tức này dù rất nhạt nhoà vả lại như có như không nhưng một khi xuất hiện lại hoá giải khí thế của đối phương.
Kim Đan vốn dĩ được ngưng kết từ linh khí của trời đất, khí tức của nó đương nhiên do tự nhiên hình thành, thậm chí còn có thiên uy. Dù chỉ xuất hiện một tia nhưng cũng dủ để trấn áp mọi thứ trên đời rồi.
Sau khi luồng khí tức tản ra, người đàn ông vốn dĩ đang di chuyển từng bước về phía Đinh Dũng thì đột nhiên dừng lại, mặt mày tái đi, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin. Rõ ràng người này ngạc nhiên với thực lực của Đinh Dũng.
“Người đâu, bắt hắn ta lại”, nghĩ vậy, người đàn ông mắc đồ đen lập tức bỏ đi ý định đàn áp Đinh Dũng mà hét lên với những người khác: “Bố trận”.
Người có thể dễ dàng điều khiển thực lực của mình thì tuyệt đối không phải là người thường. Thực lực ít nhất cũng không hề kém mình. Nghĩ vậy, người đàn ông mắc đồ đen là Đường Chủ của Hình Đường, là một trong ba cao thủ của nhà họ Phùng lúc này vì Đinh Dũng mà bị thương thì thật sự không đáng.
Người này dứt lời, những người mặc đồ đen khác trong Hình Đường lập tức di chuyển, khí thế hừng hực xông về phía Đinh Dũng.
Đúng lúc này, người đàn ông mà lão quản gia phái tới vội quay về hoa viên, bẩm báo: “Thưa Lão gia, là một thanh niên, còn mang theo lệnh bài thân phận không biết nhặt được ở đâu muốn gặp lão gia, nhưng người này bị ngăn lại, và còn đánh người nhà họ Phùng bị thương, vì vậy Hình Đường mới giải đi”.
“Hỏng rồi, mau đi theo ta tới Hình Đường”, lão quản gia còn chưa lên tiếng thì lão gia chủ đã tái mặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 267: Thú vị đấy”
Chương 267: Thú vị đấy”