TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Trường Sinh
Chương 301: Tao xem đứa nào dám bước”,

“Đến đi”, Trương Bồi Sơn vùng vẫy trên mặt đất, lúc này người đầy máu, một mình đối mặt với ba gã đàn ông thân hình lực lưỡng, trên mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi.  

Vì hắn ta biết hôm nay mình không thể thoát khỏi đây, thay vì bị Viên Thiếu Khang sỉ nhục chi bằng đối đầu với hắn đến cùng.  

“Thằng kia, mày muốn chết phải không?”, một gã đàn ông để râu quai nón trong ba tên nghe Trương Bồi Sơn nói xong thì xoay xoay cổ tay, bật cười gian xảo tung nắm đấm về phía Trương Bồi Sơn.  

Lúc này Trương Bồi Sơn chao đảo, đến đứng còn chẳng vững, đâu còn sức né tránh, cứ thế bị một đấm của tên kia nện thẳng vào mặt, lùi về sau.  

Bịch! Hắn ngã nhào ra đất, nằm dạng cẳng, mặt mày sưng lên như cái bánh mì, máu tươi, nước rãi cứ thế trào ra khỏi miệng.  

Advertisement

“Hừ…”, Trương Bồi Sơn hơi co người, miệng chốc chốc lại rên rỉ. Hắn muốn đứng dậy nhưng không còn nổi sức. Sau vài lần cố gắng, hắn liền bỏ ý định phản kháng, cứ thế nằm trên mặt đất hít thật sâu, cố gắng kìm nén cơn đau: “Đến đi, muốn đụng vào anh em của tao, muốn đụng vào chị dâu tao thì bước qua xác tao trước đã”.  

Nghe vậy, Viên Thiếu Khang mặt mày vô cùng khó coi. Hắn không ngờ Trương Bồi Sơn lại cứng đầu như vậy. Đến nước này rồi mà không hề tỏ ra sợ hãi.  

Cái Viên Thiếu Khang cần không phải là giết chết Trương Bồi Sơn. Cái hắn cần chính là bộ dạng tuyệt vọng của Trương Bồi Sơn, bộ dạng xin tha. Đó mới chính là điều hắn mong muốn thấy nhất.  

“Tính thời gian, tên họ Phùng kia cũng sắp tới nơi rồi”, nghĩ tới đây, con mắt Viên Thiếu Khang lại đảo một lượt, đột nhiên hắn bật cười lạnh lùng: “Mày muốn chết như vậy thì tao cho mày toại nguyện. Chỉ đáng tiếc đến phút cuối cùng mày cũng không gặp được bố mày”.  

Advertisement

“Ừm? Ý mày là gì?”, Trương Bồi Sơn sững người, giọng nói trầm hẳn lại.  

“Mày còn không biết à?”, Viên Thiếu Khang nhếch miệng châm chọc: “Bố mày dẫn người đi đập địa bàn, giúp mày kéo theo sự chú ý của Hội Hắc Mã bọn tao, nhưng đáng tiếc đã bị người của bọn tao bắt rồi”.  

“Lẽ nào mày không muốn gặp mặt ông ta lần cuối?”, nói tới đây, mắt Viên Thiếu Khang tỏ vẻ tàn nhẫn, hắn liếm miệng thầm nhủ, tao không tin mày có thể bình tĩnh được nữa.  

Trên thực tế Trương Thiệu Thích có phải bị bắt hay không, hắn cũng không rõ, có điều tên họ Phùng canh giữ ở đó, lại nhận được tin trước nên có muốn bắt được Trương Thiệu Thích cũng không phải chuyện gì khó.  

“Không thể nào, bố tao không thể bị chúng mày bắt được”, mắt Trương Bồi Sơn lạnh hẳn lại nhưng trong lòng hắn lại hoang mang vô cùng.  

Nếu như Hội Hắc Mã thật sự đã sắp xếp xong xuôi rồi thì rất có khả năng bố hắn sẽ bị bắt. Trương Bồi Sơn tin bố mình không thể bị bắt hoàn toàn là do hắn không muốn tin mà thôi.  

“Bố mày thân thủ cũng không tồi, đáng tiếc đối thủ của ông ta không phải bọn tao, có lẽ mày vẫn chưa biết phải không?”, nói tới đây, Viên Thiếu Khang bật cười: “Tên họ Phùng kia dựa vào bọn tao, mày cho rằng bố mày là đối thủ của nó sao?”  

“Tên họ Phùng?”, nghe cái tên này, mắt Trương Bồi Sơn sáng lên.  

Hắn vùng vẫy, lật người quỳ dưới đất, nghiến răng vùng vẫy đứng dậy, nhìn Viên Thiếu Khang lạnh lùng, mà nạt: “Khốn nạn”.  

“Tao giết mày”, dứt lời, Trương Bồi Sơn đột nhiên hét lên đầy phẫn nộ, xông về phía Viên Thiếu Khang.  

Không biết Trương Bồi Sơn nhặt được con dao ở đâu, hắn cầm dao lao tới Viên Thiếu Khang khiến Viên Thiếu Khang run rẩy, suýt chút nữa ngã khỏi giường.  

“Viên thiếu gia, đừng cử động…”, bác sĩ đang xử lý vết thương cũng giật mình, suýt chút nữa khiến Viên Thiếu Khang bị thương lần thứ hai.  

Đáng tiếc, Trương Bồi Sơn bị thương rất nặng, cơ thể hắn chao đảo, đứng không vững, tốc độ sao có thể nhanh cho nổi. Hắn còn chưa xông tới gần Viên Thiếu Khang thì ba gã đàn ông kia đã chặn lại, đạp luôn vào bụng hắn khiến hắn ngã nhào ra đất lần nữa.  

“Đừng cử động cái mẹ gì, ông không thấy có người muốn chém tôi đấy à?”, Viên Thiếu Khang phẫn nộ, sau đó nhìn Trương Bồi Sơn bị đạp ngã ra đất mà rống lên: “Tổ cha mày, Trương Bồi Sơn, mày dám giết tao à, tao cho mày chết. Mấy đứa mày giết nó cho tao, chém nó cho chó ăn”.  

“Vâng”, ba gã đàn ông kia nghe vậy thì vẻ mặt tỏ ra tôi độc và hưng phấn thấy rõ.  

Thấy cả ba tên ra tay với Trương Bồi Sơn, mấy tên thuộc hạ nhà họ Trương không thể nhịn nổi, tên nào tên nấy rút vũ khí. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp làm gì đã bị người của Hội Hắc Mã chặn tại chỗ.  

“Tao xem đứa nào dám bước”, một tên chân tay bên cạnh Viên Thiếu Khang lúc này cao ngạo: “Chủ của chúng mày vì chúng mày mới ra thế này, đừng phụ lòng nó”.  

Nói tới đây, hắn ta cố ý đánh mắt sang Trương Bồi Sơn: “Có điều từ nay về sau, thế lực nhà họ Trương sẽ không còn tồn tại nữa. Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu như chúng mày muốn đầu quân cho Hội Hắc Mã thì bọn tao sẽ hoan nghênh thôi”.  

“Nằm mơ đi”.  

“Bố mày chết cũng không hàng”.  

Đám người nhà họ Trương tên nào tên nấy mặt mày biến sắc.   

“Hừ, đúng là không biết điều” nghe vậy, Viên Thiếu Khang hắng giọng: “Không phải lằng nhằng nữa, mau ra tay”.  

“Đợi đã”, đột nhiên, Trương Bồi Sơn nằm dưới đất đột nhiên giơ tay.  

“Không phải mất thời gian nữa. Hôm nay ông trời có xuống đến đây cũng không cứu nổi mày đâu”, thấy Trương Bồi Sơn giơ tay, Viên Thiếu Khang lạnh mặt hẳn lại, cho rằng Trương Bồi Sơn muốn kéo dài thời gian.  

Hắn dứt lời, cả ba gã đàn ông kia không cho Trương Bồi Sơn cơ hội lên tiếng, cứ thế đạp Trương Bồi Sơn bay ra cả vài mét.  

Lần này Trương Bồi Sơn không còn sức mà cử động, miệng không ngừng chảy máu, mặt mày tái mét, không trông ra hình dạng con người.  

“Không xong rồi, không xong rồi”, đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên giọng nói thất thanh, ngay sau đó, một gã đàn ông hộc tốc chạy tới hét lớn: “Thiếu gia, không ổn rồi, có người xông vào đây”.  

“Ừm, là ai?”, nghe vậy, Viên Thiếu Khang sững người một lát, sau đó cau mày. Hiện giờ cả thành phố Kim Châu ngoài nhà họ Trương ra thì còn có thế lực nào dám đối đầu với Hội Hắc Mã?  

“Em không biết, có điều hình như em trông thấy anh Phùng”, hắn ta vừa nói vừa thất thần chỉ ra bên ngoài.  

“Hoảng hốt còn ra thể thống gì nữa”, Viên Thiếu Khang hắng giọng, hoàn toàn quên đi vừa rồi mình đang đối đầu với Trương Bồi Sơn: “Mấy đứa chúng mày dẫn người ra ngoài xem”.

Đọc truyện chữ Full